Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 17: Sao lại cứu ta?




Tuy chỉ là hai đệ tử nhập môn, nhưng xuất thân của Thái Thành và Bình Sơn không phải dạng thôn dân tầm thường. Một người là con của võ tướng đương triều, Một người là hậu Nhân của đại gia tộc. Từ be đã am hiểu chút ít về võ đạo.

Đối phó với chục con Xích Xà, miễn cưỡng có thể cầm cự được nửa ngày, cùng lắm thì xước da xước thịt mà thôi. Về Đan Phòng hoan toàn có cơ hội chữa trị.

Hơn nữa việc xả Thân vì nữ tử, chắc chắn khiến nguoi ta cả đời không quên.

Tiểu Hạ đối với cuộc chiến giữa hai người kia với lũ rắn, Một chút bận tâm cũng chẳng có huống chi nói đến việc cứu.

Cô lẳng lặng trèo xuống khỏi cành cây, lẳng lặng rời đi theo hướng Thu Mộng và Hiểu Nhu.

Chẳng hiểu vì nguyên Nhân gì, Hiểu Nhu vẫn mang theo ống trúctrong người, điều này khiến lũ rắn vẫn không ngừng kéo đến.

Hai nữ tử dừng chân tại một tang đá lớn gần khu Luyện Thể. Địa điểm này cách xa khu vực con suối nên Thu Mộng mới nới long cảnh giác, nghỉ ngơi chút đỉnh.

Thấy Hiểu Nhu bị thương, trong lòng cô lại có một chút hả hê, Giá như kéo dài thêm quãng đường đến Đan Phòng thì hay biết mấy, như vậy thương thêm của Hiểu Nhu sẽ càng nặng thêm.

Cho dù linh căn cứ tốt mấy mà mặt mũi như quỷ Dạ xoa thì cũng chẳng ai yêu mến.

Nghĩ vậy Thu Mộng bền nảy ra một ý.

"Hiểu Nhu...ta thấy như thế này không ổn. Cô đang bị trúng độc mà vận động nhiều chắc chắn độc tính sẽ càng ăn sâu vào cơ thể.

Đường đến Đan Phòng còn trai qua Củu Tinh giác lầu hơn ngàn bước. Ngộ nhỡ Bách Chủ sự không ở đó có phải chúng ta mất công vô ích rồi sao.

Chi bằng cô ở lại điều hoà khí tức, Để ta chạy đi gọi Bách chủ sự... Nếu ôn ấy biết được cô đang bị trúng độc, chắc chắn sẽ đến đây ngay."

Hiểu Nhu một mặt mệt mỏi, thều thào đáp.

" Vậy làm phiền cô rồi...Hi vọng tìm được người sớm, còn đi cứu hai người kia nữa,"

"Ta biết rồi!"

Thu Mộng gật đầu, vội quay mặt chạy Lên Cửu Tinh Giác Lầu. Vừa chạy mà lòng vui như mở hội.

"Hiểu Nhu ơi Hiểu Nhu...để xem sau này còn ai dám đến gần con quỷ xấu xí như cô nữa..."

Nữ tử kia vừa đi được một lúc, trong không khí lại vang lên tiếng khè khè... đám cỏ chung quanh Hiểu Nhu khẽ động, mỗi lúc tiếng động càng nhiều hơn.

Từ trong màu xanh của cỏ cây, từng đốm màu đỏ lần lần xuất hiện vây quanh chỗ Hoàng Y đang dừng chân.

"Lại là bọn chúng?"

"Sao chúng lại tới tận đây? Thái Thành và Bình Sơn bọn họ đã..."

Nghĩ đến hai Nam tử vì mình mà gặp nạn, Hiểu Nhu thầm tự trách bản thân, nếu như không phải vì tò mò mùi hương kỳ lạ, thì đâu xảy ra cơ sự.

Nhưng mùi hương này có ý nghĩa đặc biệt với bản thân Hiểu Nhu, cô cũng không muốn từ bỏ...

"Phải làm thế nào đây?"

Bình sinh Hiểu Nhu sợ nhất là rắn, loài vật không chân này chính là một thứ am ảnh trong ký ức tuổi thơ.

Giờ đối diện cùng một lúc với chục con Xích Xà. Thiếu nữ sở hữu linh căn tam thuộc tính hiếm gặp chi biết khuỵu xuống, ôm mặt khác thút thít như một đứa trẻ.

"Đừng...qua đây... đừng mà... hức hức..."

Tiểu Hạ nãy giờ luôn theo sát Thu Mộng và Hiểu Nhu đến tận nơi dừng chân.

Cô biết rằng trong người Hiểu Nhu còn cầm ống trúc có chứa bột Kim Tuyền Thảo... Có nó làm mồi nhử, Là Xích Xà sẽ tự mò đến.

Quả nhiên bon chúng đã bỏ qua hai gã sĩ gái kia rồi.

Tiểu Hạ đứng từ chỗ khuất nhìn ra, khuôn mặt mỹ miều bên mỏm đá giờ đang mếu máo đến độ tội nghiệp.

Khi Khóc cũng là khi người ta bộc lộ sự yếu đuối trong con người, và dễ được người khác đồng cảm.

Những giọt Nước mắt kia qua thực chậm tới chỗ Nhân phẩm tốt đẹp hiếm hoi của Cổ Ma.

Trước khi sa vào Ma Đạo, Y cũng từng có một khoảng thời gian yếu đuối như vậy.

Đồng bệnh tương liên. Tiểu Hạ đã không còn đứng yên được nữa.Má

Cô chụm hai tay với nhau, hét lớn.

"Mau Ném ống trúc ra khỏi người Đi."

"Chúng đến vì mùi hương đó!"

Hiểu Nhu dùng vạt áo gạt nước mắm, suy sùi nói không thành tiếng... chợt đưa tao sơ sờ trước ngực, lôi ra ống trúc.

Ngắm nhìn chiếc ống thật lâu. chẳng thể đoán được Hiểu Nhu đang phân tâm chuyện gì.

"Không!...ta không thể bỏ nó."

Mắt thấy Hiểu Nhu cất chiếc ống vào trong người, Tiểu Hạ tức muốn ói máu, Cô rủa.

"đồ điên...cô muốn chết đấy à...mau vứt nó đi."

Hiểu Nhu không đáp, tiếp tục đưa hai tay ôm lấy mặt, khóc tu tu...

Hết cách rồi!

Tuy mang hình hài thiếu nợ song Cổ Ma chẳng hiểu nổi tâm tư con gái. nhưng hắn đâu cần hiểu cơ chứ!

Hắn cứ làm việc cần làm thôi.

Tiểu Hạ cúi người như một Cây cung, rồi lao tới chỗ Hiểu Nhu như một mũi tên.

Sự xuất hiện của sinh vật lạ, khiến lũ Xích Xà bị thu hút.

Từng con, từng con phóng tới chỗ Tiểu Hạ. Đối mặt với công kích của rắn, Tiểu Hạ đã có kinh nghiệm từ Cổ Ma đời trước, muốn né không quá khó khăn chỉ vài lần suýt bị chúng cắn mà thôi.

Né hết con này đến con khác, Tiểu Hạ càng tin chắc là rắn này đã trải qua huấn luyện.

Nhưng đó chưa phải lúc cô nghi tới kẻ đứng sau. Mục tiêu vẫn đang ở phía trước, ngồi ôm mặt gần tảng đá.

Chẳng cần hỏi han, Tiểu Hạ đưa tay luồn qua áo của Hiểu Nhu, sờ soạng nơi vùng ngực con gái, lôi ra chiếc ống trúc.

Đúng lúc, Tay Hiểu Nhu cùng cầm lấy ống trúc kéo lại.

"Không được lấy..."

Tiểu Hạ cáu

" Điên à, Thứ này là của ta... mau trả đây..."

" Không đưa.!"

Hai bên giằng co qua lại chẳng để ý đến Xích Xà đang lao tới gần.

Tiểu Hạ vừa cãi lộn vẫn còn dư cảnh giác, nhưng Hiểu Nhu thì hoàn toàn không nhận thức được.

Đến khi cổ họng, và bắp đui bị rắn cắn. Cô mới buông tay, khỏi ống trúc. mặc cho Tiểu Hạ mang đi...

Tất Nhiên Tiểu Hạ mang đi dự lễ rắn còn lại, đồng thời phi tang luôn thứ không sạch sẽ này.

Nếu như Nhân vật thần bí trong Đông Dương Cung phát giác có người biết mình nuôi xà độc, chắc chắn sẽ đuổi cùng diệt tận kẻ đó.

Sau khi dụ lũ rắn ra khỏi phạm vi khu Luyện thể, Tiểu Hạ ném ống trúc xuống suối rồi trở về chỗ tảng đá.

Hiểu Nhu nằm đó, nhưng lại như người mất hồn.

"Đúng là đồ cứng đầu... chết luôn đi."

Hiểu Nhu đáp trong vô thức.

"Ta không muốn chết...ta phải Đi tìm thân mẫu... thân mẫu có mùi rất thơm... Hiểu Nhu không thể nào quên được."

Tiểu Hạ bĩu môi.

"Thật là sến xẩm...hứ... may cho cô đấy...có ta ở đây lúc này."

Tiểu Hạ liền lui xuống kiểm tra sơ bộ. Tổng Cộng có ba vết cắn, hai vết ở cổ và dưới gò má, Một vết ở bắp chân, Toàn là những yếu điểm của Tu Luyện giả.

Con Rắn biết tấn công người như vậy, không có người huấn luyện, Cổ Ma có mà Đi đầu xuống đất.

Cả ba vết thương đã bắt đầu tiết ra dịch thể, huyết nhục đã bị hao mòn đi chút ít, càng để lâu, thương tổn càng nặng.

"Ặc...chỉ còn mỗi cách đó thôi sao?"

Tiểu Hạ nhăn mặt, đưa miệng hút lấy, rồi lại nhổ ra.

Lần lượt ba viết thương trên người đều được cô hút bớt độc tố.

Khi Hiểu Nhu dần lấy lại chi giác, Chỉ thấy một cái đầu nữ Nhân đang tì sát người mình.

còn miệng của cô ta thì...