" Là tiếng của Bách Linh chủ sự!"
Gần như cùng một lúc, Tiểu Hạ vì Hiểu Nhu cùng nhau thò đầu qua ô cửa sổ.
Bách Linh vừa trông thấy Hiểu Nhu liền bước vội vào trong căn nhà gỗ. Theo sau là Bình Sơn, Thái Thành và cả Thu Mộng nữa.
"Hiểu Nhu, cháu không sao chứ?" Bách Linh ngồi xuống bên giường, nắm lấy cổ Tay thiếu nữ.
"Nghe nói con bị rắn độc cắn, nên ta lập tức đến đây ngay. Để ta xem qua vết thương của con nào?"
Hiểu Nhu rụt tay lại, khuôn mặt thoáng qua sự ngại ngùng.
"Bách sư bá, làm người phải là lắng rồi. Quả thực con bị lũ rắn độc cắn nhưng rất may được Tiểu Hạ sơ cứu qua, Giờ đã cảm thấy đỡ hơn nhiều."
Mấy người Bách Linh mở tròn mắt, quay sang phía Tiểu Hạ.
"Nha đầu, ngươi biết chữa vết thương do rắn cắn sao?"
Thu Mộng đứng phía sau, Nhân lúc Tiểu Hạ đang ngậm thảo dược, nói chuyện khó khăn, Cô liền xen miệng vào bằng lời lẽ chua ngoa như thường lệ.
"Tiểu Hạ khi còn ở đào Gia Thôn chi là một đứa trẻ bình thường, tay chân lại vung về...Người như thế làm sao biết tri nọc rắn cơ chứ.
Bằng vào tư chất Ngu Thuộc tính, có khi lại bốc sai thuốc chữa thương, khiến Dung nhan của Hiểu Nhu bị thương tổn cả đời."
Lời nói của Thu Mộng quả nhiên khiến trong lòng ba ga nam tử ở trong phòng thấy có hơi bất an, ngộ nhỡ nhu lời Thu Mộng nói, vậy thì Hiểu Nhu...
Bách Linh quan sát lại vết thương trên khuôn mặt, nội tâm chợt nay sinh vài điểm nghi vấn. Lão hỏi.
"Hiểu Nhu con cảm thấy vết thương còn xót hay đau buốt chăng?"
Hiểu Nhu lắc đầu.
"Lúc mới bị lũ rắn tấn công thì cảm giác được cơn đau rõ rệt, thậm chí lan cả mấy khu vực quanh vết cắn. Nhưng nhờ Tiểu Hạ không ngại nguy hiểm, hút chất độc ra, cùng với việc đắp thảo dược trên đường đến Dược Viên, Con đã thấy dễ cử động hơn rồi."
Bách Linh gật gù tỏ ý tán thưởng.
"Ta cũng thấy khí sắc của con đang dần bình ổn, dù phương thuốc của Tiểu Hạ không trị dứt điểm nhưng ít ra nó không gây hư tổn. Giờ có ta ở đây, Con nên về Đan Phòng để ta kê đơn thuốc, đảm bảo, Một hai ngày là con sẽ bình thường trở lại."
"Tiểu Hạ, ngươi mới đến Đông Dương Cung chưa bao lâu mà đã giúp ta được rất nhiều việc. Nên ta sẽ có phần thưởng khích lệ cho ngươi."
Tiểu Hạ từ đầu không nói lời nào, lúc này đây, Cô chủ dúi tay nhắc khéo Hiểu Nhu.
Và cô ta mới là người đưa ra đề nghị.
"Bách Sư Bá, vài ngày tới, Con muốn về thăm nhà, muốn mời Tiểu Hạ đi cùng, Không biết người có thể đáp ứng hay không?"
Bách Linh đáp.
"Có, đương nhiên có thể, Nhân tiện gửi lời hỏi thăm của ta đến Vương Gia."
Hiểu Nhu mỉm cười, nháy mắt với Tiểu Hạ. Vậy là bọn họ có thể danh chính ngôn thuận xuống núi nhờ vào Thân Phận đặc biệt của Hiểu Nhu.
Để đam bảo việc tĩnh dưỡng không bị gian đoạn thêm nữa, Hiểu Nhu được chuyển đến Đan Phòng. Thương thế của Cô sẽ do Bách Linh trực tiếp điều trị.