Chương 420: Dự trù cho tương lai.
Lúc Tô Hiến Thành đi ra khỏi dịch trạm thì cũng là thời điểm tin tức này chuyền đến tai Đỗ Anh Vũ.
Không phải là hắn cố tình phải người theo dõi Tô Hiến Thành, chỉ đơn giản là cái dịch trạm đấy là hắn xây, có người của hắn trong đó không phải là điều rất bình thường sao?
Đỗ Anh Vũ đối với tin tức này thì làm ra phản ứng hết sức hời hợt, một dạng hoàn toàn không để trong lòng.
Một phần vì hẳn hiểu cùng tin tưởng con người của Tô Hiến Thành, biết rõ động cơ, mục đích của còn hàng này khiến hắn an tâm vô cùng.
Ngoài ra cũng vì hắn tự tin Lý Dương Minh không đủ mị lực để đào góc tường của hắn.
Suy cho cùng Tứ Hoàng Tử cũng chỉ là một hoàng tử thất thế, chạy trốn đến địa bàn của họ Đỗ, muốn đảo khách thằng chủ, học Lưu Bị thì tên này vẫn còn chưa đủ trình độ.
Thế nhưng suy cho cùng đây cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho Đỗ công tử, báo hiệu cho hắn biết rằng Tô Hiến Thành đã bị người chú ý tới.
Dẫu biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng Đỗ Anh Vũ thật không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Ngồi tại thủy tạ trong hậu viện ngắm trời mây, Đỗ Anh Vũ ngẩn người một hồi lâu, ai không biết còn tưởng hắn đang c·hết não hay trúng tà gì đó.
Chẳng biết bao lâu sau, Đỗ tiểu công tử có phần cầm lòng chẳng đặng mà thở dài một hơi, thầm nghĩ có lẽ đến lúc phải để Tô Hiến Thành ngôi lên mặt nước rồi.
- Ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh.
Một giọng nói du dương đột ngột truyền tới tai hắn, Đỗ Anh Vũ giật mình quay sang thì đã thấy Quách Ngọc Như khoan thai đứng đó, tiểu tử này nhoẻn cười, ngại ngùng hỏi:
- Cô cô đến từ lúc nào vậy? Hôm nay ngài không tới Ngũ Hành Phòng sao?
Quách Ngọc Như điềm đạm nhìn hắn, việc Đỗ Anh Vũ thi thoảng giống như người mất hồn thì nàng đã sớm thành thói quen, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Tô Tế Tửu đã trở lại, ta nghĩ cũng nên trả lại vị trí đó cho hắn.
Trước kia Yên Hưng là Tô Hiến Thành thế Đỗ Anh Vũ quản lý, họ Tô đi thì nàng mới đứng ra, hiện tại Tô Hiến Thành đã về, cũng đến lúc nàng nhường lại vị trí tổng quản lý cho gã.
Chỉ là Đỗ Anh Vũ lộ ra nụ cười khổ, hắn nhìn Ngọc Như tỏ vẻ nhẹ nhóm buông bỏ gánh nặng mà ngại ngùng nói:
- Cô cô, ha ha, kỳ thật không cần thiết, ngài đang làm rất tốt, ta cảm thấy không cần phải đổi.
Quách Ngọc Như tinh mẫn ngửi thấy mùi vị gì đó, lập tức nhíu mày hỏi:
- Vũ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Đỗ Anh Vũ thấp giọng, đáp:
- Ý của ta là... Tô Tế Tửu, hắn có lẽ sẽ không ở lại tại đây lâu nữa đâu?
- Nói thẳng ra, chớ úp úp mở mở! - Mỹ nhân khẽ cau mày liễu, trực tiếp nói.
Đỗ Anh Vũ thở dài như ông cụ non, hắn nhìn nàng, chẳng dấu diếm mà nói ra suy nghĩ của mình đối với tương lai của Tô Hiến Thành.
Đến cuối cùng, hắn thở chốt hạ:
- Cô cô, suy cho cùng, khoảng thời gian hắn ở đây cùng ở phương Bắc để lấy kinh nghiệm hẳn là đã đủ, cũng nên có một công danh chính quy cho hắn.
Trên thực tế đám người Đỗ Anh Vũ ngoài trừ họ Đỗ ra thì chẳng ai có nửa quan nửa chức, danh bất chính tự nhiên ngôn bất thuận, lúc mới tới đấy xem như tạm quyền thì không sao, thế nhưng sớm muộn gì Bệ Hạ cũng sẽ sắp đặt quan viên tới quản lý nơi này, Đỗ Anh Vũ cũng dần nên có dự tính tương lai cho đám huynh đệ cùng thuộc hạ của mình.
Yên Hưng có thể là lãnh địa của hắn, nhưng chưa bao giờ là một khu tự trị cả.
Quách Ngọc Như hiểu sâu sắc chuyện này, chỉ là nàng giống Đỗ Anh Vũ, không nghĩ ngày này tới nhanh như vậy.
Nhất thời nàng không thể hiện thái độ tán thành hay phản đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Đỗ Anh Vũ mà hỏi:
- Ngươi thật sự bỏ xuống được sao?
Đỗ Anh Vũ liếc nhìn Ngọc Như, không biết là nàng đang nói họ Tô hay là nói cái khác.
Cuối cùng, hắn thành thật đáp:
- Ta cũng chẳng thể ở lại đây lâu dài. Sớm là ra dự tính mới tốt. Yên Hưng cũng vậy, Tô Hiến Thành cũng thế, cuối cùng ta cũng đâu có thể giữ hắn ở lại bên cạnh cả đời được, hắn là huynh đệ, không phải là thuộc hạ của ta...
- Ngươi nói cũng phải. - Quách Ngọc Như tự nhiên tán đồng suy nghĩ này của Đỗ Anh Vũ, nghĩ nghĩ một chút, nàng giống nhau nhận ra cái gì, thế đó lườm tên tiểu tử này, gắt gỏng nói:
- Nói như vậy thì... ý ngươi là nhất quyết phải bắt ta phải ở lại nơi này, ngoan ngoãn trông nhà cho ngươi, không cho ta cũng ngươi lên phía Bắc phải vậy không?
Nhìn thái độ của Quách Ngọc Như đột ngột quay ngoắt 180 độ, Đỗ Anh Vũ chỉ biết trố mắt...
Ách!
Đây là lúc nào mà còn nhắc cái vấn đế này?
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này hắn cũng có chút chột dạ, sự thật, Đỗ Anh Vũ dù rất thích ở bên cạnh cô cô, thế nhưng chuyến đi lần này khác biệt, hắn có thể phải đi rất lâu... Đỗ Anh Vũ tự nhiên không có ý tứ mang theo gia trưởng hành tẩu.
- Cô cô, thật sự Yên Hưng không có cô cô trấn thủ là không xong.
Đây không phải Đỗ Anh Vũ nịnh nọt là mười phần sự thật, muốn trấn áp nơi này khỏi những kẻ muốn dòm ngó sắp tới đây, Đỗ Anh Vũ cần có một người đủ cẩn thận, đủ thông minh tinh tế, đủ tài năng quản lý được mọi người tin tưởng, và trên hết là phải đủ danh phận để dọa sợ kẻ khác không dám làm càn.
Nhìn đi nhìn lại, bên người Đỗ Anh Vũ chỉ có Quách Ngọc Như là đáp ứng đủ một tiêu chuẩn.
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, vài ngày sau đó chính là mùng hai tháng hai, là long đầu tiết, là ngày hoàng đạo đê nông phu bắt đầu một vụ mùa mới trong năm.
Tháng hai nông lịch, xuân sắc ngập tràn, hai hàng dương liễu bên Bạch Đằng Giang giống như vậy múa trong gió.
Đỗ Anh Vũ như thường niên, cứ vào ngày này hắn sẽ bỏ một buổi để xuống đồng cày bừa gieo hạt. Không chỉ hắn, hầu như tầng lớp lãnh đạo của Đông Hải đều sẽ xuống đồng vào ngày này, nó giống như là một nghi lễ để mong cầu một năm mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu.
Sau ba năm cải tạo cùng khai hoang, số lượng đất nông nghiệp của cả vùng Hải Đông gia tăng cả về lượng lẫn chất.
Việc luân canh cùng xen canh phát huy tác dụng rõ rệt, một năm trung bình hai vị, mà sản lượng nông sản thu hoạch được qua mỗi mùa đều được gia tăng, nếu năm ngoái không gặp t·hiên t·ai mất mùa cả nước thì hẳn hiện tại, nên nông nghiệp tại Yên Hưng có thể chính thức tự cung tự cho toàn khu vực.
Nên nhớ, ba năm trước chốn này chỉ là đồi hoang đất trọc, cảnh vật tiêu điều hoang vu, để có thể phủ xanh nơi này như là hiện tại, đám người Đỗ Anh Vũ cũng như dân cư chuyển tới định cư là phải bỏ ra không ít công sức cũng như tiền của.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, đến gần trưa, tiểu nông phu Đỗ Anh Vũ tha lôi tấm thân đầy bùn đất từ cánh đồng đi lên, chuyện còn lại giao cho đám hạ nhân xử lý nốt.
Bên dưới tán cây Đa, Quách Ngọc Như cùng tiểu la lỵ A Ly đã trải sẵn một tấm thảm, chuẩn bị trà nước cùng các loại điển tâm chờ hắn.
Họ Đỗ sau nửa ngày lao động đã sớm đói cồn cào, nhanh chóng rửa tay chân mặt mũi một trận rồi cùng cô cô dùng điểm tâm.
Nhìn tên kia ăn ngấu nghiến, phóng má trợn mắt như c·hết đói lâu ngày, Quách Ngọc ngồi cạch bên ánh mắt toát lên vẻ nhu mì, tự tay lấy khăn tay lòng miệng cho hắn, nửa quở trách, nửa cưng chiều nói:
- Ăn từ từ thôi, không ai ăn hết của ngươi đâu, tiểu tử này thật là...
Tô Mạc Ly ngồi ăn ở bên cạnh dường như cũng bắt chước tướng ăn của họ Đỗ, hai người mặt phính thành hai cái bánh bao, nhìn nhau híp mắt cười.
Không khí bình yên thoải mái khiến lòng người ta thư sướng.
Khoảng một giờ sau, nhóm bốn người Tô Hiến Thành, Đoàn Thiên Hương, Phí Công Tín cùng Đỗ Anh Hậu kết bạn mà tới, tấm thảm bàn đầu Quách Ngọc Như chuẩn bị đột nhiên chật nịch, khung cảnh lúc này tựa như một đám bạn đi chơi cắm trại vậy.
Tám chuyện qua ba tuần trà, Đỗ Anh Vũ cũng biết Tô Hiến Thành đã cầu hôn Đoàn Thiên Hương, thật tâm chúc phúc cho hai người họ, hai tên còn lại đã sớm biết chuyện, họ Phí thì nghiến răng nghiến lợi, nói tên huynh đệ ngu xuẩn của hắn đã vào tròng, lập tức bị Đoàn Thiên Hương liếc xéo.
Đỗ Anh Hậu thì ngược lại, biểu hiện có chút ảm đạm buồn, ánh mắt nhìn xa xăm không hiểu đang nghĩ đến cái gì hay là nhớ đến ai.
Cái không khí vui vẻ quây quần nay chỉ bị phá vỡ khi Trần Kình từ đằng xa mang một phong thư chạy tới, nói là từ kinh thành chuyển đến.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả đều dồn vào phong thư tay này.
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng ngại đông người có mặt, hắn tiếp nhân lá thư rồi trực tiếp mở ra nhìn qua, ánh mắt lướt qua tên người gửi, thoải mái nói:
- Là thư của Mạc Đại Nhân.
Thư tay không dài, chỉ có đôi lời hỏi han, còn lại là tường thuật một chút tình huống tại kinh thành cho Đỗ Anh Vũ, cho đến cuối thư, lão Mạc mới để lộ chuyện của Lê thị.
Vừa thấy tin này, Đỗ Anh Vũ bật cười, quay sang phía mọi người, vui vẻ nói:
- Lê thị tới rất đúng lúc, ta đỡ phải sầu lo về khoản phí đi lại trong chuyến hành trình lần này...
Tô Hiến Thành nhấp một ngụm trà, ánh mắt lộ điểm nghiêm túc, nhìn Đỗ Anh Vũ nói:
- Sứ quân, chuyện đi sứ đến Tống Quốc lần này, ngài thật sự nghiêm túc sao?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Tính toán đã lâu, cũng phải đến lúc hành động, cơ hội chỉ có một lần, không phải lần này thì chẳng còn lần nào nữa...
- Vậy để ta...
Tô thư sinh lời vừa ra khỏi miệng đã bị họ Đỗ ngăn lại, hắn cười như không cười nhìn Tô Hiến Thành, xong lại nhìn Đoàn Thiên Hương, nói:
- Ngươi vừa mới trở về chưa được bao lâu, lần này ngoan ngoãn ở lại bồi tiếp Hương tỷ là được.
- Ngoài ra, sau đó ta còn có một nhiệm vụ, không phải Tô huynh xuất mã thì chẳng thể là ai khác...
Tô Hiến Thành sững người, lấp tức chắp tay đáp:
- Mời sứ quân cứ việc nói thẳng...
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn về chỗ họ Đỗ, không để đám người phải trở lâu, Đỗ Anh Vũ trực tiếp nói:
- Ta muốn Tô huynh trở lại kinh thành, tiến vào Thái Học Viện.
Tô Hiến Thành nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc nhìn Đỗ Anh Vũ.
Tên này... rốt cuộc lại muốn làm gì rồi?
...