Chương 419: Tô Hiến Thành cùng Lý Dương Minh.
Đối với nho giáo, cái căn bản nhất chính là Lễ nghi.
Lễ nghi đại biểu cho đạo đức, cho các loại quy tắc của con người, lớn lao thì có đạo quân thần, có hiếu đạo, sư đạo các loại, nhỏ hơn một chút thì có các đạo lý làm người, đạo lý hành xử...
Trong đó, cũng bao gồm cả các loại quy tắc ngầm cùng luật bất thành văn.
Trái ngược với suy nghĩ của nhiều người về việc quan thanh liêm không nhận quà biếu, ở thời đại này, việc quý tộc tặng quà lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, quang minh chính đại mà làm.
Ngươi dâng bái th·iếp, mong được cầu kiến người khác, tất nhiên chẳng thể đi tay không, nếu không chính là hành vi thất lễ, đây là một luật bất thành văn, không có gì bất nhã hay thô tục.
Quan trọng chính là nằm ở quà tặng cùng thành ý.
Thông thường, người nhận quà sẽ ra vẻ từ chối, đưa đẩy một hồi rối mới nhận, nay khi thấy Lê Nghi Phượng uyển chuyển dâng Lễ, thay vì nhã nhãn từ chối đưa đẩy như thông lệ, Mạc Hiển Tích lại không làm ra phản ứng, lão cứ vậy một mực trầm ngâm.
Không khí bên trong đột nghiên có mấy phần cổ quái, Lê Nghi Phượng thì đoán được nguyên nhân, nàng khom người cúi đầu, che đi nụ cười mỉm yêu kiều, chờ đợi phản ứng của lão Mạc.
Khúc nhạc “Cố nhân thán” mà nàng dày công chuẩn bị chỉ là khúc dạo đầu, nàng còn có hậu chiêu.
Mặc kệ là lão tiếp theo sau phản ứng như thế nào, là nhiệt tình nhận lấy hay nói lời từ chối thì Lê Nghi Phượng đều sẽ có cách ứng phó.
Chỉ là nàng có chút không hiểu, Mạc Hiển Tích đột nhiên im lặng là có ý gì? Là giao động hay là không?
Rốt cuộc lão là đang suy nghĩ điều gì?
Rất nhanh, Lê Nghi Phượng nhận ra bản thân đã tính sai một chuyện...
Vì Mạc Hiển Tích đột nhiên đứng dậy, chắp tay, từ tốn nhã nhặn nói:
- Quận chúa, kỳ thực hai vị hôm nay không mời lão hủ, mấy ngày nữa lão Mạc ta cũng sẽ mặt dày tới phủ bái phỏng...
Lê Nghi Phượng hơi ngẩng đầu lên, thoáng nhíu mày nhìn, Mạc Hiển Tích thì vuốt râu, bật cười nói tiếp:
- Mấy năm qua, cảm tạ hai vị chăm sóc Yên Hưng, lão Mạc thay mặt Đỗ sứ quân cùng con dân Hải Đông Đạo chân thành cảm tạ!
Vừa nói, lão Mạc đột nhiên chắp tay hướng về hai người thi lễ.
...
Trời khuya, kinh thành đèn đóm vẫn sáng như ban ngày, hai cha con họ Lê sau khi chia tay lão Mạc liền trở lại Vương phủ.
Hạ nhân vừa thấy người về liền thông báo có khách đợi trong tiểu viện, cha con hai người nhìn nhau rồi tiến tới, cả hai đều đoán được vị khách nhân kia là ai.
Bên trong một gian tiểu viện, hạ nhân theo lệnh chuẩn bị trà cùng một chút điển tâm rồi nhanh chóng cáo lui, để lại không gian cho ba người trò chuyện.
Lê Viễn Sơn khoanh tay ngồi ở đó, thuật lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho một lão nhân tóc hoa râm, người đó không ai khác chính là Thiếu Sư Lê Bá Ngọc.
Sau khi nghe hết đầu đuôi sự tình, Lê Bá Ngọc khẽ thở dài, đảo mắt nhìn hai cha con, lão nói:
- Chúng ta tính sai, Mạc Hiển Tích... lão sẽ không trở lại kinh thành.
Lê Nghi Phượng khẽ gật đầu, khuôn mặt Lê Viễn Sơn thì lộ vẻ khó hiểu, vội quay sang hỏi Lê Bá Ngọc:
- Thiếu Sư, nói như vậy Mạc Hiển Tích thật sự nản lòng thoái trí, cứ như vậy mà buông tha cho cơ hội nhập triều sao?
Triều đình dù sao cũng là trung tâm của quyền lực, trừ khi là người an phận thủ thường, không chút hoài bão nào, còn không, sẽ chẳng có ai làm quan lại bỏ qua cơ hội về kinh cả.
Trả lời Lê Viễn Sơn không phải là Lê Bá Ngọc mà lại là Lê Nghi Phượng, nàng đáp:
- Không phải, phụ thân, Mạc đại nhân không có nản lòng thoái chí, chỉ là...
- Có lẽ trong mắt Mạc lão, tại thời điểm hiện tại, ở lại Yên Hưng có điểm tốt hơn là nhập kinh.
Lê Viễn Sơn nghe con gái nói vậy thì càng thấy khó tin, lắc đầu cười nói:
- Nghi Phượng, như con nói thì chẳng lẽ lão Mạc cho rằng đi theo thằng nhóc kia sẽ tốt hơn là về kinh? Ha ha, chớ đùa...
Sau sự kiện lần trước, chuyện Đỗ Anh Vũ có ơn với lão Mạc, người trong cuộc ai cũng biết, nhưng để một người cao ngạo như Mạc Hiển Tích tuyên thệ trung thành, cam nguyện đi theo làm một lão bộc cho họ Đỗ là chuyện không thể nào, Lê Bá Ngọc với kinh nghiệm nhiều năm quen biết Mạc Hiển Tích, thừa hiểu tính khí của lão, Lê Bá Ngọc có thể khẳng định chuyện này.
Chính vì như thế mà lần này Lê Bá Ngọc luận không ra.
Tại sao Mạc Hiển không nhân cơ hội lần này mà nhập triều?
Phải biết Lê Văn Thịnh năm đó dựa vào việc đi sứ mà vươn mình trở thành Thái Sư.
Cứ coi như chuyện lần này do có nhiều uẩn khúc, Mạc Hiển Tích có lẽ không được phong quang như Lê Văn Thịnh năm đó, thế nhưng để lão trở lại làm một Thượng Thư là chuyện dễ như bỡn.
Rốt cuộc... lão là đang muốn làm gì? Là có thứ gì hấp dẫn lão tại đó?!
Bệ hạ cùng Mạc Hiển Tích là đang tính toán cái gì?
Ba người ngồi ở đây, có thể Lê Bá Ngọc hiểu Mạc Hiển Tích nhất, thế nhưng quen thuộc với Đỗ Anh Vũ nhất lại là Lê Nghi Phượng, từ giọng điệu cùng thái độ của Mạc Hiển Tích, nàng, với linh cảm của một nữ nhân, giống như đoán được thằng nhãi ranh này sắp lại làm một truyện kinh thiên động địa nào đó rồi.
Trực giác của nữ nhân là một thứ cực kì mẫn cảm, nàng suy tư một chút rồi nói:
- Chúng ta là chọn sai mục tiêu, người phải kết minh là Đỗ công tử, không phải là Mạc Hiển Tích.
Năm đó Đỗ Anh Vũ tại Quảng Tây chiếm lấy một toà thành, Lê Nghi Phượng cũng biết, nàng còn đặt một chi nhánh Hồng Hạc Lâu tại đó, nhất cử nhất động tại nơi đố đều không qua được mắt của nàng.
Chỉ có điều, nàng không nghĩ tới người Tráng có thể trả lại Vật Dương Vật Ác cho Đại Việt, không phải vì nể mặt Đại Việt mà là vì nể mặt Đỗ Anh Vũ.
Nàng, vẫn là coi thường sức ảnh hưởng của họ Đỗ tại nơi này.
...
Cùng thời điểm, bên trong Trạch viện của Tô phủ, lão nhân Mạc Hiển Tích ngồi tại thư phòng, thuận tay viết xuống một phong thư.
Tô Chính cũng tại bên trong, cả buổi trầm ngâm không nói, giống như một pho tượng hơn là người sống.
Không biết bao lâu sau đó, Mạc lão chủ động phá vỡ bầu không khí, lão không ngẩng đầu, thuận miệng gọi:
- Chính Nhi...
- Có tiểu tế... - Thấy lão đầu đột nhiên cất tiếng gọi, Tô Chính vội vã chắp tay thưa.
Lúc này, Mạc Hiển Tích mới nhếch mắt nhìn lên, có chút không đầu không cuối nói:
- Có những thứ không cần phải mãi canh cánh trong lòng, mấy năm nay ta cũng ngộ ra một số điều, có những thứ không thể quá mức chấp nhất.
Lão thở một tiếng, giọng đều đều, tiếp tục nói:
- Chính Nhi, đôi khi lùi lại một bước chưa hẳn đã là chuyện xấu, tầm mắt thoáng đạt sẽ nhìn thấy toàn cảnh rõ ràng hơn, có đôi khi, câu đáp án của ngươi cần đã luôn nằm sẵn ở đó, chỉ là hiện tại ngươi chưa nhận ra mà thôi.
Không biết lời của Mạc Hiển Tích Tô Chính là lĩnh ngộ được gì hay không, thế nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn ra vẻ bản thân lĩnh giáo:
- Nhạc phụ dạy rất phải.
Mạc Hiển Tích nhìn đứa con rể của mình một hồi, lần này lão trực tiếp nói thẳng:
- Muốn trọng trấn Tô gia, rửa lại án oan năm đó không thể hấp tấp vội vàng, chuyện của ngươi cùng huynh trưởng của mình tính toán ta không tiện can thiệp, chỉ có thể nói với ngươi vạn sự cần nhẫn nại, thời cơ ngươi muốn hẳn không còn lâu nữa...
Tô Chính hơi giật mình, biến sắc nhìn Mạc Hiển Tích, lão nhân vẻ mặt từ ái, ánh mắt thâm thuý như có thể nhìn xuyên thấu nội tâm của người khác vậy.
Nghĩ chuyện của con rể, lão giống như cũng đồng thời nghĩ đến chuyện của mình.
Cố nhân thán...
Haizz...
Có lẽ, trước khi rời kinh, lão cũng nên đến gặp vị cố nhân này một lần, giải quyết hết thẩy thắc mắc trong lòng.
...
Một ngày mới đến với Yên Hưng.
Từ sáng sớm, cảnh vật, con người cùng không khí nơi đây đều giống như được lên dây cót, bắt đầu một vòng lặp sinh hoạt, sinh khí bừng bừng.
Tô Hiến Thành cùng Đoàn Thiên Hương giống như là tàn bộ, đi dạo một vòng, cảm nhận sức sống tại đây, ngoài đường có không ít người vẫn nhận ra dung mạo của Tô Hiến Thành, lập tức kính cẩn tôn sùng, chạy tới chào hỏi “Tô Huyện Lệnh.”
Họ Tô thì như hoa hậu thân thiện, gặp ai cũng hoà nhã chào hỏi đáp lời, Đoàn Thiên Hương đứng tại phía sau cũng mỉm cười, nhìn cái bộ dạng này liền biết vị hôn phu của mình sẽ ở lại đây rất lâu.
Nàng ta đã bỏ không ít vốn liếng vào Yên Hưng, nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ, Đoàn Thiên Hương thật không muốn từ bỏ nơi này.
Xe ngựa mang hai người đi dạo một vòng trong thành, thưởng lãm cảnh đẹp, ăn chút đồ ăn, mua chút đồ vật, giống như tuỳ hứng mà đi, không có địa chỉ cụ thể, đến cuối cùng xe ngựa dừng lại bên ngoài dịch trạm.
Tại đó, Tô Hiến Thành xuống xe, ngoái đầu ôn nhu nhìn Đoàn Thiên Hương rồi tiến vào bên trong đó.
Đoàn thị vén màn che, duỗi mắt nhìn theo áo lạnh cho đến khi hắn khuất bóng, xa phu bên ngoài thấy tiểu thư nhà mình thật lâu không nói liền liền cắt tiền hỏi:
- Tiểu thư, ngài có muốn đợi cô gia hay không?
Nghe được hai từ “cô gia” Đoàn Thiên Hương có điểm xấu hổ, thế nhưng nàng vẫn đáp:
- Không đợi, mang ta trở về Ngũ Hành Phòng, trốn việc nửa ngày rồi, còn có rất thứ cần ta giải quyết.
- Vâng, thưa tiểu thư!
Dứt lời, xa phu đánh xe mang Đoàn thị rời đi.
Cùng lúc đó, phái bên trong khách phòng của dịch trạm, Tiểu Thuý sau khi dâng trà thì ngoan ngoãn rời đi, để lại không gian cho hai nam nhân trong phòng nói chuyện.
Lý Dương Minh một thân bạch y đơn giản nhưng để cho người ta cảm giác quý khí ngập tràn, rõ ràng sau hai năm ở kinh thành, khí chất cũng hắn đã khác xưa nhiều lắm, thiếu niên nhu thuận ngày nào giống như trưởng thành lên rất nhiều, càng ngày càng giống một vị hoàng tử.
Y nhìn về phía họ Tô, miệng khẽ cười, không nhanh không chậm nói:
- Tô huynh, nhanh như vậy đã có đáp án sao? Không cần suy nghĩ thêm sao?
Dù là đang đối diện với một vị hoàng tử, Tô Hiến Thành lại chẳng có mấy phần cảm xúc hay khẩn trương, gã thư sinh trầm ngâm một thoáng như thể muốn chính lý từ ngữ của mình, xong thì ngẩng đầu nhìn Lý Dương Minh, chân thành nói:
- Thịnh tình của Tứ Hoàng Tử, Tô mỗ tâm lĩnh, thế nhưng... Tô mỗ phúc cạn, không thể ra sức, mong Tứ Hoàng Tử thông cảm.
- Là vậy sao? Uhm, ta hiểu rồi...
Lý Dương Minh nghe đáp án của họ Tô, không có thể hiện ra bao nhiêu phản ứng, ngược lại giống như đã sớm đoán được.
Hai người chẳng có chuyện trò bao lâu liền tách ra. Lúc này, Lý Dương Minh mới thoáng thay đổi thái độ, vẻ nho nhã mất đi, thay vào đó là nét âm trầm.
...