Chương 421: Chuyện của Phương gia.
Tại kiếp trước, Tô Hiến Thành trong mắt Đỗ Anh Vũ là một đại năng thân, nâng đỡ ấy, phụng sự ba đời vua, có thể nói vào thời kỳ trung đại của triều Lý, Tô Hiến Thành chính là nhân vật số một.
Châu ngọc dẫu có bị vùi lấp, trước sau gì cũng sẽ phát quang, hiện tại Đỗ Anh Vũ chỉ thuận lý thành chương, ở đằng sau đẩy một tay, giúp Tô Hiến Thành bớt đi một chút cong cong cuốn cuốn tiến thẳng vào đại lộ danh vọng.
Còn việc liệu có e sợ Tô Hiến Thành quay giáo lại với bản thân hay không thì Đỗ Anh Vũ chỉ có thể ha ha cười... rồi nhìn vận mệnh mà thôi.
Đầu giờ chiều, lúc trở lại phụ đệ, Đỗ Anh Vũ hắn lại nhận thêm một tin tức khác.
Mizukune nàng muốn trở về Đông Doanh, Phương Thiên Hoa cũng theo thuyền để trở lại Hàng Châu.
Nhắc tới hai nữ nhân này thì Đỗ Anh Vũ mới nhận ra hình như ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên, bản thân có điểm bỏ bê, thậm trí quên mất sự tồn tại của hai vị khách nhân này, lòng chợt có chút xấu hổ.
Tát nhiên hắn cũng không có triệt để buông thả để cho các nàng muốn làm gì thì làm, chỉ có điều nhận lệnh tiếp đãi các nàng đều là Đoàn Thiên Hương cùng Quách Ngọc Như đi làm, Đỗ Anh Vũ hoàn toàn không quản, bản thân hắn bận bịu chuẩn bị cho chuyên đi lên phía Bắc sắp tới, cũng chẳng phải ngồi chơi không.
Ngoài ra, Đỗ Anh Vũ cũng không nghĩ tới việc hai nữ nhân này lại sốt ruột trở về đến thế.
Lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây, cuối cùng chỉ ở có vài ngày liền trở lại. Thật sự là không hiểu nổi đám nữ nhân này là suy nghĩ gì nữa.
Tất nhiên, thân là gia chủ, Đỗ Anh Vũ phải thể hiện đạo đãi khách sao cho chính quy một chút, rất nhanh, hắn một bên hạ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị một bữa tiệc rượu, một bên cho người mời hai nữ nhân này tới.
...
Chiếu tối, Anh Vũ biệt phủ chăng đèn mở cửa, chuẩn bị đón khách.
Yến tiệc bày vẽ tương đối đơn giản, thế nhưng cũng là làm cho ra vẻ trịnh trong, cho đối phương đủ mặt mũi.
Lúc này, Quách Ngọc Như đứng nhìn hắn phân công đám hạ nhân chạy đôn chạy đạo, buột miệng hỏi:
- Thật sự không cần ta ở lại sao?
Đỗ Anh Vũ nhún vai, đáp:
- Ta cũng chẳng phải bày Hồng Môn Yến, cũng không cần cô cô múa kiếm trợ uy...
Quách Ngọc Như lườm hắn, cười nhạt, rồi quay mông rời đi.
Đến lúc nàng khuất bóng phía cuối dãy hành lang thì bóng đen ẩn núp nãy giờ mới từ gác mai nhảy xuống bên cạnh hắn.
Đỗ tiểu tử liếc xéo nhìn sang, có điểm bất lực nói:
- Lý tỷ, ngươi không thể đi đường lớn được sao?
Lý Sư Sư khanh khách cười, nhìn bộ dạng len la lén lút của nàng khiến người ta khó có thể liên tưởng đến Biện Kinh đệ nhất danh kỹ...
Nàng lúc này càng giống một nữ tặc trộm c·ướp hơn.
- Thiếu soái, ta cảm thấy cô cô của ngài nói đúng, vẫn là nên có người bên cạnh thiếu soái để phòng thì hơn. - Lý Sư Sư nhìn ngang ngó dọc một lượt rồi nói.
Nghe vậy, Đỗ Anh Vũ hắn chỉ cười không đáp lại, bản thân hắn có tính toán riêng.
Theo tiếng kẻ hầu thông báo khách nhân tới, gần như ngay lập tức, Lý Sư Sư thân như chim Yến lần nữa biến mất.
Xe ngựa chuẩn bị cho hai vị khách nhân đều là xe ngựa bốn bánh đặc chế, gỗ son mạ vàng, đơn giản nhưng đủ khí khái. Mizukune rất thích, vừa bước xuống xe, tiến vào trong phủ nhìn Đỗ Anh Vũ, nàng trực tiếp không biết xấu hổ nói bản thân muốn có một cỗ.
Đỗ Anh Vũ cũng hào sảng phất tay, nói cho nàng tuỳ chọn.
Phương Thiên Hoa thì đằng sau thần sắc có điểm chập chờn không yên, không biết là đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Lần này, Đỗ Anh Vũ cho người mời Mizukune cũng Phương Thiên Hoa tới phủ, thiết một trận Yến nho nhỏ coi như là để bù đắp quãng thời gian trước không đoái hoài đến các nàng hắn không tách hai người ra như trước mà mời cùng một lúc.
- Hai vị đại giá quang lâm, là vinh hạnh của kẻ hèn này! - Đỗ Anh Vũ tự mình ra đón khách, bày ra vẻ mặt hoà khí sinh tài, thậm chí có điểm xu nịnh.
Mizukune mị mị cười nhìn hắn, nàng lúc này bộ dạng là một tiểu la lỵ, một xúng xính áo áo quần quần, trang điểm cầu kì, trang sức trên thân óng ả óng ánh, nhìn qua còn tưởng công chúa nước nào.
- Đỗ quân là quá khách khí rồi!
Đối lập với hình ảnh bắt mắt của Mizukune, Phương Thiên Hoa bộ dạng mười phần đơn giản, tóc búi gọn gàng, trang dung rất nhạt, quần áo đơn giản. Hai người đẹp mang theo hai hình ảnh đối lập khiến Đỗ tiểu tử cảm thấy thú vị.
- Mời hai vị tiểu thư, mời nhập tiệc. - Đỗ Anh Vũ ra vẻ thân sĩ nói:
Tiến vào bên trong, đảo mặt nhìn quanh một vòng, chỉ thấy bàn tiệc lớn có ba cái ghế, hạ nhân đứng hầu cũng chỉ có một người, Mizukune híp mắt nhìn Đỗ Anh Vũ, cất tiếng:
- Ban đầu nhận được lời mời của Đỗ quân lang, th·iếp thân còn tưởng Hồng Môn Yến, ha ha, bây giờ nhìn lại, Đỗ quân lang thật sự có lòng.
- Ha ha, Mizukune tiểu thư thật biết đùa!
- Mấy ngày không chút tin tức, chúng ta còn tường ngài quên mất mất sự tồn tại của chúng ta rồi cơ.
“Đúng, ta là thật sự quên mất.” Đỗ Anh Vũ có điểm xấu hổ nghĩ thầm, ngoài miệng liên tục nói:”Nào có chuyện ấy!”
Mời hai người nhập tọa, Đỗ Anh Vũ từ tốn giải thích rằng muốn cho hai người họ có thời gian để suy nghĩ cặn kẽ lời đề nghị của mình, thế nên mới không sớm mời hai người đến phủ.
Cả ba trò chuyện một chút, lúc này, hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề, để nói chuyện với hai nàng cũng một lúc rất tốn sức, vì Mizukune từ đầu đến cuối muốn dùng tiếng việt nói chuyện với hắn, hắn tự nhiên phải dùng tiếng việt để đáp lời.
Còn Phương Thiên Hoa thì chỉ biết Tống ngữ.
Giằng co một hồi, Đỗ Anh Vũ thấy quá tốn nước bọn, hắn trực tiếp dùng Tống ngữ nói chuyện với Mizukune, hắn biết nữ nhân này hiểu, Mizukune thấy thế liền ra vẻ mất hứng.
Nhập bàn tiệc xong lại chẳng có ai đoái hoài đến đồ ăn, cả ba đều chỉ muốn đàm thoại, cùng lắm là uống một chút rượu cho ngọt giọng.
Sau cuộc nói chuyện lần trước, Phương Thiên Hoa dù mới ở lại Yên Hưng mới vài ngày thì lòng đã nôn nao sốt ruột. Nàng chỉ muốn có thể trở về Phương Gia ngay lập tức.
Thế nhưng Phương thị là đi nhờ thuyền của Mizukune tới đây, tự nhiên phải phụ thuộc vào đối phương, mà hơn thế nữa, dẫu cho nàng có thể trở về ngay lập tức cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao.
Cùng lắm từ chỗ của Đỗ Anh Vũ mua về được một ít quân trang khí giới, thế nhưng Đỗ đối diện với địa thế của quân Tống thì chỉ như muối bỏ biển.
Nhìn thần sắc Phương thị có chút âu sầu, vẻ mặt Đỗ Anh Vũ hơi có điểm biến hoá, hắn nhẹ giọng an ủi:
- Phương tỷ chớ buồn lo, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, chuyện lần trước ta nói là có chút quá mức, Phương Gia kỳ thực chưa chắc đã đến mức nguy hiểm đến vậy...
Mizukune ngồi kế bên hóng chuyện, cũng vểnh tại lên lắng nghe.
Chuyện của Phương thị làm phản nàng tự nhiên cũng biết một hai, trái với Đỗ Anh Vũ, Mizukune hoàn toàn không coi trọng Phương Lạp, cảm thấy hắn thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Gần nhất con nghe tin Phương Lạp xưng vương lập quốc tại Hàng Châu, ả hồ ly đã ôm bụng cười suốt mấy ngày trời, thầm cho là nhà họ Phương đúng là ngu xuẩn, cách ngày c·hết không còn xa.
Nàng cũng biết Phương thị đến đây có mục đích gì, bản thân tò mò không biết liệu Đỗ Anh Vũ có thể nghĩ ra sách lượt giải cái cục này hay không, nghĩ nghĩ một chút, nàng híp mắt thành hình bán nguyệt, mị mị nói:
- Đỗ quân lang, Phương Gia dù sao cũng là đồng bạn của chúng ta, nay gặp khó, chúng ta hẳn cũng nên giúp đỡ một chút, nếu như ngài có cách, hay là trực tiếp nói ra.
Đỗ tiểu tử mắt trắng dã nhìn ả hồ ly này ra cái vẻ ỏn à ỏn ẻn
Mẹ kiếp, chúng ta? Từ khi nào ta và ngươi lại thành “chúng ta” rồi?
Tất nhiên, Đỗ Anh Vũ không thể trực tiếp đỗi nàng, hắn chỉ cười nhạt, đáp:
- Nếu nhà Taira có thể giúp đỡ, thì không còn gì tốt hơn rồi, dù sao Phương thị cũng là đồng bạn của chúng ta, không phải sao?
Đỗ Anh Vũ lặp lại luận điệu của ả hồ ly, thần tình như trêu tức, Mizukune nhìn thoáng qua chỗ hắn, rất nhanh bày ra cái vẻ nhu nhược đáp:
- Quyết định của gia tộc Taira, tiểu nữ không thể quyết đoán... thế nhưng...
Nàng vừa nói, vừa đưa mắt nhìn sang phía Phương Thiên Hoa:
- Mizukune ta vẫn là chút thủ đoạn, hy vọng có thể giúp đỡ Phương thị một chút.
Thái độ cởi mở hiếm có của Mizukune khiến Đỗ, Phương hai người có phần kinh ngạc.
Phương Thiên Hoa nghe xong liền chắp tay vội nói:
- Mời tiểu thư Mizukune có thể nói rõ ràng, Thiên Hoa hết lòng cảm tạ.
Bản thân Đỗ Anh Vũ cũng tò mò, không biết chủ ý của nàng ta là gì.
Mizukune uống vào chút rượu, cười duyên dáng như hoa, bình thản nói:
- Nếu đến một ngày Phương Gia chịu không được áp lực từ Tống quân, vậy có thể để người thân trước hết lui xuống Phúc Kiến, tại chỗ đó ta vẫn là có chút tiếng nói, hẳn có thể đảm bảo cho Phương thị có một đường lui tới Đông Doanh an toàn, trở cơ hội Động Sơn tái khởi.
“Thì ra là vậy.” Phương Thiên Hoa nghe vậy thì có điểm thất vọng.
Mizukune nói nàng có thể chuẩn bị cho Phương thị một con đường lui chứ không phải giúp Phương Gia lật bàn.
Dù chỉ là như vậy, Phương Thiên Hoa vẫn phải từ đáy lòng cảm tạ.
Đỗ Anh Vũ thì khác, hắn biết ả người Nhật này tuyệt không phải là kẻ lấy chuyện giúp người là niềm vui.
“Ả hồ ly tinh này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao? Sao đột nhiên lại hào sảng như vậy?” Đỗ Anh Vũ nghĩ thầm trong lòng, nhất thời không hiểu tại sao nàng ta đột nhiên có hứng thú muốn giúp đỡ người của Phương thị.
Đột nhiên, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, nhìn lướt qua mị nhãn của Mizukune cũng khiến Đỗ Anh Vũ thoáng động tâm, nhịp tim đập mạnh.
Cái này là... tà thuật của nàng giống như lợi hại hơn xưa?