Chương 418: Cố nhân thán.
Thời gian hơi quay ngược, khoảng gần 1 năm về trước.
Tại Anh Vũ Biệt Phủ, Đỗ Anh Vũ như thường lệ cùng Mạc Hiển Tích hẹn nhau uống trà đàm đạo tại thủy đình ở hậu viện.
Ngày hôm nay hơi khác biệt, hai người không cho bàn chuyện nhân sinh như mọi lần, Mạc Hiển Tích cũng không phải tay không mà tới, lão mang theo quan ấn cùng tiết tượng của Hồng Lư Tư Khanh, đặt chúng lên trên bàn đá cho họ Đỗ ngắm nghía một hồi.
Chức quan này là mới được thêm vào quan chế, Mạc Hiển Tích là người đầu tiên nhậm chức vụ này, Bệ Hạ lần này cũng chỉ phong quan cho lão, hoàn toàn không hạ thêm mệnh lệnh đi kèm .
Mạc Hiển Tích cùng Đỗ Anh Vũ tại chỗ nhìn nhau, xong cả hai đều bật cười, giống như đã sớm đoán được.
Chợt, Đỗ Anh Vũ khẽ than thở, đảo mắt quay sang hỏi lão Mạc:
- Mạc bá, ngài thật sự muốn đi làm việc này sao?
Mạc Hiển Tích vuốt ve chòm râu bạc, bộ dạng tự nhiên khoan thai, nhàn nhạt nói:
- Nếu đã sớm có tính toán, cớ gì hiện tại lại thay đổi?
- Thế nhưng... - Đỗ Anh Vũ có điểm ngập ngừng, khuôn dung của hắn thoáng lộ vẻ phức tạp, trầm ngâm một hồi mới nói tiếp:
- Mạc bá à, ngài không phải không biết, Vật Dương, Vật Ác hai nơi này suy cho cùng vẫn thuộc về nhà Tống, hiện tại ngài đi đến Ung Châu cùng người Tráng đàm phàn, nếu sau này sự tình có biến, nhà Tống gửi thư trách tội, triều đình nhất định sẽ bỏ mặc ngài, ngài không muốn suy nghĩ thêm sao?
Mạc Hiển Tích liếc xéo họ Đỗ, mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng thầm chửi bậy.
Mẹ kiếp, năm đó người lôi kéo ta ra khỏi nhà lao, không phải là cũng đã tính đến rồi hay sao? Hiện tại lại muốn giả mù sa mưa, làm mèo khóc chuột.
Nghĩ là nghĩ vậy, ngoài mặt Mạc Hiển Tích vẫn phải ra bất khuất mà nói:
- Miễn là sự thành, một mạng già của ta, có xá gì?
Việc này vốn là hai người... không phải tính thêm cả Bệ Hạ, tổng là ba người bọn hắn sớm đã thông đồng với nhau. Chức vụ của Mạc Hiển Tích là Bệ Hạ ngầm phong, không có thánh chỉ triện Ngọc ấn đi kèm, việc Mạc Hiển Tích chạy tới đất Tráng hoà đàm sẽ bị coi là chủ trương của một mình lão, triều đình Đại Việt không chịu trách nhiệm.
Lấy kinh nghiệm từ việc Đỗ Anh Vũ lén lút thu về hai vùng Khâm Liêm trước đó, hiện tại Mạc Hiển Tích cũng sẽ làm điều tương tự.
Chuyện đã đến nước này, một người như Mạc Hiển Tích tất nhiên sẽ không chối từ nhiệm vụ, chỉ là lão luôn có một điều thắc mắc, nay nhịn không được mà quay đang hỏi họ Đỗ:
- Sứ quân, ngài làm sao mà đoán được... Bệ Hạ sẽ mắt nhắm mắt mở cho hành vi điên rồ này?
Trước kia, sự việc đoạt Khâm Liêm là Đỗ Anh Vũ tiền trảm hậu tấu thì không nói làm gì, nay thấy Bệ Hạ lại chấp nhận hậu thuẫn cho hành vi “trộm đất” đối với hiểu biết của Mạc Hiển Tích về Bệ Hạ, chỉ có thể dùng một câu để nói, đó là không hợp thói thường.
Nghe thấy câu hỏi này, Đỗ Anh Vũ nghếch mắt nhìn Mạc Hiển Tích thật lâu, việc này hắn đã từng suy nghĩ không biết có nên nói cho Mạc lão biết hay không, sau cùng thì hắn khẽ thở dài, nói:
- Bệ Hạ... người là có chút không kịp chờ đợi nữa.
Lời ít, ý nhiều, Mạc Hiển Tích nghe thấy đáp án thì trợn tròn con mắt, bao nhiêu lời lão định nói hết thẩy đều nghẹn lại.
Bệ hạ... là không còn nhiều thời gian sao?
Lão nhíu mày, khẽ gật gù.
Nếu điều này là thật, như vậy thì mọi sự đều thông, những người gần đất xa trời làm ra một số hành vi vượt quá mức bình thường cũng là điều dễ hiểu.
Tại hậu viện, một già một trẻ lại đưa mắt nhìn nhau, Mạc Hiển Tích cũng không dây dưa vào chủ đề này nữa, cả hai bắt đầu thấp giọng luận bàn các loại tính toán tiếp sau đó.
Cứ như vậy, mùa Xuân năm đó, Mạc Hiển Tích cưỡi thuyền lên Bắc, mãi đến mùa đông mới trở lại, nghỉ ngơi chưa được bao ngày thì một mạch chạy đến kinh thành.
...
Quay lại thời điểm hiện tại, bên trong Tô thị trà lâu, Mạc Hiển Tích cùng Lê Viễn Sơn ta kính ngươi, ngươi kinh ta, nhìn qua thì cuộc trò chuyện này rất vui vẻ thế nhưng trong đó đa phần đều là những cuộc lời xã giao chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng.
Mạc Hiển Tích thân là một đại nho rất trọng lễ nghĩa, bất cứ lời ăn tiếng nói của lão đều giống như đã được suy nghĩ, lựa chọn kỹ lưỡng trước khi phát ngôn, cảm giác mỗi cái giơ tay nhấc chân của lão đều toát ra một loại khí độ bất phàm như xa như gần, khiến người ta khó mà nắm bắt tâm tư của lão.
Lê Viễn Sơn gần như ngược lại, xuất thân nhà binh, mới nhập triều chính được hơn một năm, để hắn hành quân đánh trận thì dễ, bắt hắn cùng một đại nho đối thoại, nói mấy lời “chi hồ giả dã” trong sách thành hiền thì quá đúng là làm khó hắn.
Mạc Hiển Tích cũng không phải có ý làm khó dễ Lê Vương, dựa theo ước định ban đầu với Đỗ Anh Vũ Mạc Hiển Tích sẽ không thẳng thừng từ chối nguyện vọng của Lê Viễn Sơn, nói gì thì nói, Lê Vương cũng là khách hàng lớn của Đỗ Anh Vũ, Mạc Hiển Tích sẽ cho họ Lê đủ mắt mũi.
Nhưng lão cũng sẽ không vì thế mà đồng ý với bất kỳ điều gì cả, hết thẩy lão đều đẩy sang cho Bệ Hạ.
Chuyện này theo lý mà nói thì đúng phải là như vậy.
Đất đai trong thiên hạ, tất cả đều thuộc về nhà vua, phân chia địa vực cho ai quản lý là toàn quyền của bệ hạ.
Tất nhiên, trên lý thuyết là như vậy. Thực tế để mà nói, thứ quan trọng nhất trên một toà lãnh địa không phải đất đai mà là con người.
Con người sống tại vùng đất đó yêu ai, tin ai, ủng hộ ai, có liên kết với ai thì người đó mới thật là kẻ thống trị.
Phép vua thua lệ làng chính là lẽ đó.
Suy cho cùng thì quyền lực của Lý thị nói chung và Bệ Hạ nói riêng vẫn là có giới hạn tại quanh kinh thành, ở các nơi xa xôi, đặc biệt là vùng biên viễn thì sức ảnh hưởng liền không còn quá lớn lao thần thánh.
Hơn thế nữa, vùng đất này còn tương đối đặc thù, Vật Dương, Vật Ác trước thuộc về Đại Việt, sau c·hiến t·ranh thì bị nhà Tống c·hiếm đ·óng, ba năm trước bị người Tráng chiếm đoạt trở lại.
Việc Mạc Hiển Tích nhận trách nhiệm đi sứ trực tiếp cùng người Tráng hoà đám chứ không phải tới Biện Kinh đất Tống chẳng khác gì dấu trời qua biển, làm lặng lẽ không thể phô trương, ngoại trừ thân tín của Bệ Hạ thì chẳng có mấy đại thần biết đến việc này.
Lê Bá Ngọc là một trong số những người hiếm hoi biết được, Lê thị chính là muốn đi tắt đón đầu. Trực tiếp cùng Mạc Hiển Tích liên kết, sau này dễ bề tính toán.
Có thể dựa vào đám phán để lấy lại vùng lãnh thổ đã mất, người bình thường sẽ cho đây là một đại kỳ công của các thuyết khách, nhưng giới cầm quyền thì đều biết đây là hẳn một cuộc giao dịch giữa song phương, quan trọng chính là giá thầu.
Không ai phải biết lão Mạc trả giá như thế nào cả, vậy nên Lê thị muốn nắm được chắc chắn hai vùng đất này từ tay người Tráng, Lê Viễn Sơn bắt buộc phải biết cái giá mà lão Mạc bỏ ra chứ không thể cứ thế tuỳ tiện phái người tiến đến c·hiếm đ·óng nó.
Qua ba tuần rượu, lời lẽ có thể nói Lê Viễn Sơn đều đã nói hết cả, quay lên nhìn nhìn Mạc Hiển Tích vẫn một bộ an nhiên tường hoà, Lê Vương cảm thấy mấy lời của mình từ nãy đến giờ giống như đánh vào bịch bông, thầm hô “thật khó chơi.”
Đương lúc không biết nên mở lời tiếp như thế nào từ phía sau tấm bình phong, một tiếng gảy đàn đầy ưu nhã vang lên.
Trong nhất thời, Mạc Hiển Tích buông tách trà xuống, lão cũng bị tiếng đàn hấp dẫn.
Thanh âm cổ cầm như sương khói, có hỷ lại có bi, cảm xúc hỗn tạp, người nghe khó lòng đoán được cầm sư muốn thông qua khúc nhạc để nói điều gì.
Mạc Hiển Tích lại từ bên trong đó cảm thụ được một đời người, có thăng hoa, có xuống dốc, một đời vinh nhục tựa như là mộng ảo.
Nhạc tốt để người thưởng thức, nhưng khúc nhạc này đối với Mạc Hiển Tích có giá trị hoài niệm vô giá.
Năm đó... thủa thiếu thời, Mạc lão giống từng nghe thấy giai điệu nay.
Bên trong phòng, tiếng đàn chuyển biến, chợt ngân lên một khúc cao âm, sau là tiếng thở dài ai oán, cuối cùng thì im bặt.
Mạc Hiển Tích thoáng thất thần, thật lâu mới có thể bình tâm trở lại, lão cố gắng để khuôn dung mình không mất đi vẻ tự nhiên.
Từ đằng sau tấm bình phong, một mĩ nhân yểu điệu bước đi ra, nàng liếc đôi mắt phượng về phía Lê Viễn Sơn, sau rồi hướng về chỗ Mạc Hiển Tích hành lễ:
- Lê Nghi Phượng bái kiến Mạc đại nhân, bái kiến phụ thân đại nhân!
Mạc Hiển Tích nhìn thiếu nữ xinh đẹp vô ngần, có điểm thăm dò hỏi:
- Tiếng đàn của quận chúa quả thực day dứt động lòng người, không biết bản nhạc này tên gọi là gì? Xuất xứ từ đâu?
Lê Nghi Phượng chậm rãi đáp:
- Không giấu gì Mạc đại nhân, bản nhạc này là Nghi Phượng được một người tặng, gọi là Cố Nhân Thán...
- Cố Nhân Thán... là Cố Nhân Thán sao? - Mạc lão lẩm nhẩm, sau thì lắc đầu cười khổ:
- Người đó... vẫn tốt sao?
Nhận thấy lão Mạc có điểm giao động, Lê Nghi Phượng đoan trang mỉm cười:
- Nàng ta vẫn tốt!
Lão Mạc khẽ thở dài, ánh mắt trầm ngâm, lão khẽ hỏi tiếp:
- Người đó... hẳn là cũng nói cho quận chúa biết điều gì rồi chứ?
- Nàng chỉ muốn nhờ ra hướng về Mạc đại nhân, gửi một lời nói rằng, nàng ấy xưa nay không oán không hối! - Lê Nghi Phượng nhìn vào ánh mắt đầy phức tạp của Mạc Hiển Tích, không để lão chờ lâu mà thật lòng hồi đáp:
Lê Viễn Sơn ngồi cạnh bên, nhìn hai người đối thoại mà như vịt nghe sấm, nhất thời không hiểu gì cả, thế nhưng hắn mặc kệ, Lê Viễn Sơn một mực giữ lấy nụ cười, mười phần tin tưởng con gái.
Lê Nghi Phượng nâng lên chén trà, thi lễ nói:
- Mạc đại nhân, hôm nay, gia phụ đường đột mời Mạc đại nhân tới đây, kỳ thật là có điểm bất nhã, mong Mạc đại nhân chớ để trong lòng.
- Bữa tiệc nhỏ xem như tiệc tẩy trần, mừng Mạc đại nhân trở lại kinh thành, Lê thị chúng ta đã nghe đại danh của Mạc đại nhân từ lâu thế nhưng đáng tiếc duyên mỏng, không có cơ hội diện kiến, nay có được vinh hạnh gặp ngài, không bàn việc khác, chỉ thuần tuý mong có thể kết giao với Mạc đại nhân, mong Mạc đại nhân không chê lễ mọn.
Dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra, các loại hòm quà gấm vóc được đám hạ nhận bưng vào, đặc biệt còn có thật nhiều cổ tịch tranh chữ các loại, đây hẳn là Lê thị đã sớm có chuẩn bị, theo khẩu vị của Mạc Hiển Tích mà lựa.