Ngự Thư Phòng tiểu triều nghị vẫn đang diễn ra.
Đỗ Anh Vũ hai tay đút vào bên trong tay áo, tựa như bình vôi cúi đầu đứng tại một góc, nói thật hắn có chút chán ghét cái không khí ở đây, cảm thấy bí bách vô cùng.
Thế nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn phải tiếp tục.
Đỗ tiểu tử hắn biết tại sao Bệ Hạ hết lần này đến lần khác lại gọi hắn đến đây dự thính.
Ý tứ Bệ Hạ rất rõ ràng là đang muốn hắn sớm quen với chuyện này!
Với thân phận cũng như địa vị của mình thì đây là là chuyện sớm muộn đói với họ Đỗ, thế nhưng...
Đỗ Anh Vũ còn có cảm giác Bệ Hạ đang đốt cháy giai đoạn?!
Hắn dù sao cũng chỉ mới 10 tuổi, cao điệu thế này có phải là quá sớm rồi không?
Đỗ Anh Vũ có một cái bệnh là một khi đã nghi vấn điều gì đó thì không ngừng suy luận, kẻ cả những lý giải nghe có vẻ rất vô lý thế nhưng hắn không thể ngăn bản thân đặt ra cái mệnh đề “nếu... thì” được.
Nhìn lại Bệ Hạ khuôn mặt già nua ngồi ở đó, hai bên tóc mai đã sớm bạc, ngoài năm mươi mà nhìn như sáu mươi, lòng Đỗ tiểu tử dường như có chút bất an.
Lắc nhẹ cái đầu, thầm cho bản thân quá mức cả nghi rồi, Đỗ Anh Vũ lại lần nữa chú tâm vào vấn đến mọi người đang nghị luận trước mắt.
Câu chuyện đám đại thần bàn nhau lúc này là xoay quanh vấn đề nhân tuyển cho Phụng Thánh Vệ, ban đầu còn đáng để mọi người nghị luận, thế nhưng từ lúc Lưu Khánh Đàm cùng Quách Công Bình đề xuất nhân tuyển thì chẳng còn ai mở miệng tham dự nữa.
Ai cũng rõ về cơ bản khi Lưu, Quách hai người bọn hắn đã lên tiếng thì tướng vị này coi như ván đã đóng thuyền, chỉ là không biết Bệ Hạ ưng ý ai trong hai người mà thôi.
Tất cả đều thầm nghĩ rằng...
Lưu Khánh Đám là Tân Quý của Bệ Hạ, có lẽ nhân tuyển của hắn chính là Bệ Hạ mượn lời để đề xuất cùng không biết chừng?!
Chỉ bất ngờ là không nghĩ rằng bình thường hay bàng quang không nói chuyện Quách Thái Phó lần này cũng tham gia.
Từ lúc Lý thị lên ngôi chí tôn đến nay, danh tiếng của Thiên Tử Bát Vệ cũng tồn tại từ đó, Thiên Tử Binh ai ai cũng biết, người người ngưỡng mộ.
Bọn hắn là hoàng tộc cấm quân, là quy chuẩn cao nhân của quân đội Đại Việt, thế nên dù cho thời chiến hay thời bình, mọi động thái đều đặc biệt được chú ý tới.
Tám vị Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, 16 vị Tả Hữu Kim Ngô Vệ Tướng chỉ huy 16 quân đoàn trực thuộc Bệ Hạ, quân số cố định tại 3 vạn 2 ngàn người, quân đội Đại Việt thời kì này gom lại tối đa khoảng trên dưới 20 vạn quân, 3 vạn 2 tự nhiên không phải là một con số nhỏ.
Các chi cấm quân này thuộc về hoàng thất, là vốn liếng riêng của Lý thị, hoàn toàn có thể không nhận lệnh từ Bộ Binh hay Khu Mật Viện, vậy nên những người nằm trọng trách chỉ huy bắt buộc phải là thân tín của Bệ Hạ.
— QUẢNG CÁO —
Ngược lại, đây cũng thường không phải chỗ lý tưởng để cho con cháu trực hệ của giới quý tộc hướng tới vì suy cho cùng quan vị giới hạn chỉ có thể phát triển đến Tứ Phẩm Điện Tiền Chỉ Huy Sứ mà thôi.
Gân gà, tranh không lại, đám người trong thư phòng giống như đạt thành ăn ý không phát ra tiếng nào nữa.
Lúc này, Bệ Hạ hé mắt hờ, nhìn quanh thư phòng một vòng, thấy không ai có ý kiến liền khẽ gật gù, trong lòng cũng thầm đánh giá qua hai gã nhân tuyển mới nhất.
La Khải kì thực không tệ, trước đó Lưu Khánh Đàm đã từng đánh tiếng qua, xuất thân Hàn môn không có gì vướng bận, ban đầu Bệ Hạ tính toán có thể xem như thành toàn cho họ Lưu, thế nhưng không nghĩ tới việc Quách Thái Phó đột nhiên giết đi ra.
La Khải có ưu điểm thì Đặng Thì Phụng cũng có lợi thế của riêng mình, Quách Công Bình biết lúc này không phải là lúc nhún nhường, lập tức chắp tay hướng Bệ Hạ kính cẩn nói:
- Bẩm Bệ Hạ, vụ án phía nam theo kết quả điều tra, ngoại trừ là do chỉ huy chủ quan bất cẩn ra thì còn là do tặc phỉ lợi dụng đường thủy để gây án, qua đó có thể thấy rõ ràng chỉ huy Phụng Thánh Vệ ở nơi đó không có kinh nghiệm thủy chiến, mà Đặng Thì Phụng hắn có thể bù đắp được sở đoản này, hắn nhiều năm đi theo hạ thần, không dám nói có bao nhiêu kinh nghiệm thế nhưng tuyệt không dễ để cho thủy phỉ bắt nạt.
- Nói có lý...
Nhân Tông trầm tư một lúc liền đáp, khuôn mặt bình thản nhưng đáy lòng chửi một tiếng “mẹ kiếp.”
Vụ án phía nam Bệ Hạ rõ hơn ai hết, kết quả điều tra cũng là do Bệ Hạ mới biên tập đi ra.
Vốn dĩ ban đầu còn muốn mượn vụ án này kết hợp với “tường thuỵ hướng nam” để thiết kế một chút, vụ vạ cho đám Chiêm Thành để có lý do duỗi tựa xuống phía nam.
Không nghĩ tới mấy tay đạo sĩ Trấn Vũ Quán tài phép không thông, Tường Thụy Bệ Hạ muốn cuối cùng lại hướng về phía Đông trước mặt bàn dân thiên hạ, kế hoạch cũng theo đó bị hủy từ trong trứng nước khiến Nhân Tông nuối tiếc không thôi.
Kế hoạch đã hủy bỏ, nhân tuyển cho chức vụ Tả Kim Ngô Vệ Tướng là ai lúc này đã không còn quan trọng nữa, Nhân Tông lòng có chút mất hứng,
duỗi mắt nhìn qua chỗ Lưu Khánh Đàm xem tên này có muốn nói gì thêm nữa không, chỉ thấy khuôn mặt họ Lưu ban đầu thì nhiệt tình lúc này thì lạnh nhạt, xem như chịu vậy.
Đám còn lại thì thôi bỏ đi, chuyện quân cơ một khi Binh Bộ Thượng Thư cùng Thái Phó đều đã lên tiếng thì còn tranh cái rắm, tất cả đều tương đối biết lượng sức mình.
Phía bên ngoài, Lưu Ba khẽ nhíu mày một cái, sau rất nhanh trở lại biểu lộ cười nhạt như bình thường, tựa như nghĩ ra một cái gì đó, y tự động đứng ra, chắp tay nói:
- Bẩm Bệ Hạ, hạ thần cảm thấy Đặng Thì Phụng người này không sai...
Việc Lưu Ba đột nhiên quay giáo sang nói giúp cho Quách Công Bình khiến ai nấy cũng bất ngờ, bản thân Quách Công Bình cũng có chút ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy tên này một mặt cười hoà ái, hướng về họ Quách gật đầu một cái.
Lưu Khánh Đàm lúc này cũng nhìn Lưu Ba một hồi lâu, sau thì hừ lạnh rồi thối lui một bước.
Việc đến hiện tại, rõ ràng Quách Công Bình đã chiếm thượng phong, chỉ là Nhân Tông trước mắt lại không vội cho ra đáp án cuối cùng, thấp giọng thì thầm vào tai lão Nội Thị bên cạnh, nói:
— QUẢNG CÁO —
- Điều tra hai người này cho trẫm...
Xong xuôi, mắt rồng lại nhìn trực diện đi xuống, khẽ mở miệng:
- Việc này trẫm sẽ suy xét thêm, trước tạm không bàn, hôm nay trẫm triệu tập các khanh đến đây là có việc khác...
Tới đây, không khí bên trong ngự thư phòng cũng căng thẳng hẳn lên, mọi người đều tập trung chú mục vào Bệ Hạ.
Tất cả đều biết chuyện của Trịnh Hà chỉ là màn khai vị, nho nhỏ một cái vị trí Kim Ngô Vệ Tướng là không hoàn toàn không đáng để cho Bệ Hạ cao điệu triệu tập mọi người.
Không đợi mọi người đợi lâu, Bệ Hạ hít sâu rồi nói:
- Trẫm năm nay tuổi tác đã cao, Thái Tử lại còn quá nhỏ, chỉ e cho đến lúc trẫm nhắm mắt hắn còn chưa thể trưởng thành, việc này luôn là nỗi lo của trẫm, suy nghĩ đã lâu, trẫm cảm thấy Thái Tử cần có một Thiếu Sư...
Vừa nói, Bệ Hạ vô tình liếc sang chỗ của lão nhân Trần Độ, nhớ lại năm đó Bệ Hạ nhỏ tuổi, hoàn cảnh so với Thái Tử lúc này rất tương đồng, lúc đó Thiếu Sư của Bệ Hạ không ai khác chính là lão Trần.
Nghe thấy lời này, đám người đều giật mình sửng sốt, thầm đánh giá lợi hại cũng như ý tứ bên trong.
Thiếu Sư.
Quan vị tam phẩm.
Bảo người ta không thèm muốn chính là nói xạo, thế những chức vụ này cực kì mẫn cảm, vì kẻ nào nhận lấy thì nghiễm nhiên thuộc về Thái Tử Đảng không thể khác, muốn đứng trung lập cũng không thể nào.
Đây là...
Bệ Hạ trần trụi kéo viện quân cho Thái Tử sao?
Nói ra lời này, bản thân Nhân Tông lúc này tâm thần cũng có chút bất định, ban đầu Bệ Hạ định sẵn vị trí này dành có Mạc Hiển Tích, thế nhưng lão Mạc lại... haizzz.
Nhân tuyển thích hợp không có nhiều, Bệ Hạ đảo mắt một vòng nhìn quanh, để ý từng cái biểu bộ trên khuôn mặt đám “ái Khanh” này, có sợ hãi, có thấp thỏm lại còn có chờ mong, cho đến khi ánh mắt người dừng lại trên thân Lê Bá Ngọc, Nhân Tông lúc này mới chợt nói:
- Lê Ái Khánh, vẫn nên là người đi làm đi.
Lê Bá Ngọc tựa như đã sớm biết, rất phối hợp tiến ra, chắp tay hồi đáp:
- Hạ thần... tuân chỉ, tạ ơn Bệ Hạ.
— QUẢNG CÁO —
Từ lúc đề xuất đến lúc phán định nhanh gọn trong một nốt nhạc khiến người ta vừa bất ngờ lại vừa thất lạc.
Với thân phận cũng như địa vị của Lão Lê hiện tại thì chẳng ai còn dám dị nghị.
Hơn nữa bọn hắn còn biết Lê thị từ giờ khắc này đã bị Bệ Hạ trực tiếp kéo lên chiến xa của Thái Tử, có Quách, Lê hai gia tộc tương trợ, Thái Tử Đảng lúc này đã không còn đơn độc yếu đuối như trước nữa.
Bất chợt, không biết vô tình hay cố ý, Nhân Tông Bệ Hạ lại hơi đưa mắt nhìn về phía Tả Gián Nghị Lưu Vũ Nhĩ, bắt gặp ngay khoảnh khắc họ Lưu thoáng nhoẻn cười.
...
Tại một nơi khác, Chúng Tiên Đài tàn tiệc, chư vị quan lại tranh thủ trở về nhà tu chỉnh lại bản thân một chút để chuẩn bị cho buổi tối lên điện Thiên An dự tiệc.
Cỗ kiệu mang Đỗ Tướng đơn phương quay trở về Đỗ Phủ, trung niên nhân ngồi bên trong kiệu, khuôn mặt hiện lên những nét khó hiểu âu lo.
Đối với mọi chuyện của Đỗ Anh Vũ, từ nhỏ đến lớn Đỗ Tướng thường có vẻ nuôi thả để cho thằng nhóc này phát triển tự do, thế nhưng thân là người làm cha hắn tất nhiên sẽ có lo lắng của riêng mình.
“Dương Sư, người nói ta không nên ràng buộc hắn, thế nhưng... haizzz!”
Đáy lòng Đỗ Tướng thở dài một tiếng, lời khuyên của một nhân vật thần tiên như Dương Không Lộ hắn tự nhiên không thể bỏ ngoài tai, thế nhưng thằng nhóc này trưởng thành quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai có thể ngờ được, Đỗ Tướng thật lòng e sợ một ngày nào đó hắn không có đủ sức bảo hộ con trai của mình được nữa...
Hắn hiện tại mới 10 tuổi, một thằng nhóc lại có quan vị cao không kém lão cha, dẫu biết con hơn cha là nhà có phúc thế nhưng Đỗ Tướng lo nhiều hơn mừng.
Đương lúc bần thần thì cũng là thời điểm kiệu phu mang Đỗ Tướng trở về Đỗ Phủ, y lấy lại chút tỉnh táo bước đi xuống, chỉ là vừa mới đặt chân xuống mặt đất đã thấy một thiếu nữ đoan trang xinh đẹp mỉm cười đợi sẵn trước cổng phủ.
Lê Nghi Phượng tiến lên một bước, chắp tay nho nhã làm một cái vạn phúc thỉnh an, không nhanh không chậm nói:
- Đỗ đại nhân, tiểu nữ đường đột tới thăm không báo trước, mong đại nhân chớ trách tội!