Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 377: Kẻ Vịnh.




- Đỗ đại nhân, tiểu nữ đường đột tới thăm không báo trước, mong đại nhân chớ trách tội!

Thanh y Lê Nghi Phượng tiến lên hành lễ, trang nhã nói:

Đỗ Tướng thấy vị hàng xóm này đột ngột tới thì sững sờ trong giây lát rồi rất nhanh đáp lời:

- Quận chúa quá lời, chúng ta dù sao cũng là hàng xóm láng giếng, nào có thể nói đường đột, không biết quận chúa hôm nay tới gặp bỉ nhân là có sự việc gì...

Lê Nghi Phượng duyên dáng cười, nga mi khẽ động, nói:

- Đỗ đại nhân, nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta có thể vào phủ được chứ?

Đỗ Tường nghe vậy thoáng gật gù, ra dấu mời Lê Nghi Phượng đi vào bên trong phủ ngồi.

Cùng lúc đó, Phạm Quyên khi biết tin chồng trở lại liền ôm theo con gái nhỏ tiến ra đón, đúng lúc thấy Lê Nghi Phượng cũng ở liền lấy làm kì là, khuôn mặt lộ vẻ băn khoăn.

Vừa thấy Phạm Quyên, Lê Nghi Phượng vội vã tiến lên, ngọt ngào hô một tiếng “bá mẫu” tựa như hai người vốn vô cùng thân thuộc vậy.

Làm hàng xóm hơn một năm nay, Phạm Quyên cùng hai chị em nhà họ Lê giao lưu cũng là tương đối, đa phần đều là Lê Xuân Lan tinh nghịch chạy qua chơi với nàng, Lê Nghi Phượng sang đón em gái, giữa hai người cũng nói đôi ba câu chuyện, kì thật cũng chẳng quá mức thân thiết gì cho cam, ấn tượng của Phạm Quyên đối với đại quận chúa thì nhận định nàng ta thuộc kiểu người đối đãi với ai cũng lễ độ, không mặn không nhạt, một thứ xinh đẹp để người ta kính nhi viễn chi...

So ra thì đối với Phạm Quyên, rõ ràng nhị quận chúa hồn nhiên đáng yêu dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.

Lần này đột nhiên thấy Lê Nghi Phượng chủ động biểu lộ khác xa thường ngày khiến Phạm Quyên có chút không kịp thích ứng.

Lê Nghi Phượng không giỏi lấy lòng người khác, nàng bình thường cũng không cần chủ động lấy lòng ai cả, lần này là lần hiếm hoi như vậy.

Nguyên do thì khá nhiều, một trong số đó là vì nàng phong phanh nghe thấy được việc Bệ Hạ đang muốn tính đến việc cưới gả cho tên đệ tử bất dĩ của mình.

Biết điều này, Lê Nghi Phượng đột nhiên cảm thấy có chút bồn chồn không ổn, tất phải tự mình xuất mã.

Nàng thần bí mỉm cười chào hỏi một tiếng với Phạm Quyên, xong thì cùng Đỗ Tướng tiến song hành vào bên trong thư phòng.

...

Trở lại hoàng cung.

Việc Lê Bá Ngọc lần nữa thượng vị vốn là chuyện bên trong dự đoán của nhiều người, đặc biệt là khi Mạc Hiển Tích xuống đài thì ai cũng sẽ nghĩ Lễ Bộ Thượng Thư tiếp theo chính là lão.

Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới lão vậy mà lại thành Thiếu Sư.

Xét một cách tổng quan thì vị trí này quan vị cao nhưng thực quyền tương đối thấp, giống như một khoản đầu tư, hoàn toàn phụ thuộc vào tương lai của Thái Tử.

Một bước trên trời hay là rớt xuống hố sâu vạn trượng, tất đều phụ thuộc vào việc Thái Tử có thể bình an lên ngôi được hay không.

Vị trí Lễ Bộ Tả Thị Lang của lão hiện tại cũng bỏ ngỏ, theo ý Bệ Hạ nói thì lão Lê tạm thời vẫn kiêm chức, nhưng trước sau gì cũng sẽ có nhân tuyển mới ngồi vào, đây cũng là một miếng bánh ngon ngọt khiến đám quý tộc phải để mắt tới.

Đỗ Anh Vũ đứng tại một góc nhìn vào buổi tiểu triều nghị này, lần đầu tiên tiếp xúc với việc phân chia quyền lực chính trị thì hắn có cảm giác mình đang ngồi trên xới bạc, lặng xem người khác xào bài và chia bài.

Chủ xị là Bệ Hạ, những người có tư cách ngồi tại đây đều sẽ phải có bài hoặc được Bệ Hạ chia bài, còn việc họ dùng những lá bài đó như thế nào hay làm thế nào để có những lá bài mình muốn thì lại phức tạp vô cùng.

Đây là thời kì mà Hoàng Gia cùng Quý Tộc phân chia quyền lực, muốn nắm bài tốt thì ngoài công lập thực tích ra xuất thân tuyệt đối cũng không thể quá kém được, nhìn qua là thấy, Lê Bá Ngọc xuất thân Lê gia, cứ vậy nắm lấy một quan vị Tam Phẩm Thiếu Sư mà chẳng có một ai dám dị nghị cả.

Đứng phía trước mặt họ Đỗ, Sùng Hiền Hầu cũng giống như Đỗ Anh Vũ, cúi đầu dự thính, chỉ là đột ngột lần này Bệ Hạ cũng tự bốc cho mình một quân bài, người đưa mắt nhìn sang chỗ đưa em trai, nhìn biểu lộ vô thúc vô cầu của y khiến ánh mắt già nua không khỏi hiện lên một vệt phức tạp.

Nhân Tông muốn dùng người, thế nhưng bên cạnh thật sự chẳng có một ai có thể để Bệ Hạ đặt chọn niềm tin cả.

Việc phái tên em vợ Ngô Bá Hạo xuống miền nam đợt trước chẳng đem lại kết tích cực nào, ngược lại chỉ rước vào những lùm xùm không mấy hay ho, thậm chí thông qua lão Nội Thị, Bệ Hạ cũng biết được cái tin Ngô Ứng Long có biểu lộ bất thường, thế nên Ngô gia hiện tại Bệ Hạ không muốn dùng...

“Thật không còn cách nào khác...” Người nghĩ thầm trong lòng, thoáng thở dài một tiếng rồi nhìn về phía bách quan, trầm giọng nói:

- Sau những sự việc gần đây, trẫm nhận thấy ba tỉnh miền nam nằm quá xa trung ương, việc quản lý thật có chút bất ổn, chuyện này... các ái Khanh có đề xuất gì chăng?!

Thái Sư Trần Độ ngồi bên cạnh chợt nhíu mày, Bệ Hạ lần nữa nhắc tới khu vực phái nam khiến lão nhân này nghĩ không lẽ Bệ Hạ vẫn chưa từ bỏ ý định gây hấn với Chiêm Thành hay sao?

Đương lúc lão muốn cao giọng phân bua gì Tả Thị Lang... à không, lúc này phải gọi Thiếu Sư Lê Bá Ngọc đã tiến đi ra, chắp tay lên tiếng:

- Bẩm Bệ Hạ, hạ thần có một ngu ý...

Nhân Tông giả bộ bất ngờ, ồ lên một tiếng rồi mỉm cười xua tay:

- Lê ái khanh cứ việc nói.

Lê Bá Ngọc bộ dạng bình thản, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, chậm rãi đáp:

- Bẩm Bệ Hạ, Ba Tỉnh Bố Chính, Địa Lý, Ma Linh đất đai cằn cỗi, dân cư quá tạp, phía nam có Chiêm Thành, phía Tây có Sơn Liêu, không thể không phòng bị, thế nhưng lại không thể trường cư, chỉ bằng chúng ta lùi một bước....

Lão Lê nghếch mắt lên nhìn quanh một vòng, thấy mọi người có vẻ hồi hộp trở dõi, khóe môi lão nhếch lên một cái, ánh mắt lần nữa chuyển về phía Bệ Hạ, lấy một hơi rồi đáp:

- Chi bằng thành lập lại Kẻ Vịnh Doanh!!

Oanh!

Lời lão Lê nói ra tựa như tiếng sấm đánh vào nội tâm đám nhân vật tại đây.

Kẻ Vịnh Doanh.

Cái tên vừa xa lạ, lại vừa thân thuộc này đã quá lâu rồi không được nhắc tới, kỳ thực từ lúc Ba châu phía nam sát nhập vào Đại Việt, sự tồn tại của cái doanh trại này đã không mấy khả dụng, thế nhưng nếu là 50 năm về trước, mức độ quan trọng của nó lại lớn lao vô cùng.

Kể từ rời Đại Việt chính thức độc lập đến này, dẫu cho quân chủ là họ Ngô, Đinh, Lê hay là Lý thì Kẻ Vịnh Doanh đơn giản đều chính là Trấn Nam quân đoàn của Đại Việt, nhất cử nhất động của nó đại biểu cho toàn bộ quân đội phía nam của quốc gia.

Đối với chi quân đoàn này, Đỗ Anh Vũ hắn cũng được Lý Kế Nguyên kể cho biết một hai, kỳ thật gọi nó là tiền thân của Tàn Hồng Doanh cũng không ngoa.

Đặc biệt hơn cả chính là khu vực đóng quân của nó lại là vùng Kẻ Vịnh, một khu vực cực kì trọng yếu của Đại Việt.

Theo lịch sử thì mấy trăm năm sau, Quang Trung Hoàng Đế còn chọn nơi này để dựng Phượng Hoàng Trung Đô liền đủ để hiểu.

Kẻ Vịnh, thủ phủ của Diễn Châu, thành phố Vinh thời hiện đại.

Lúc này, ánh mắt tất của mọi người đều nhìn lại về hướng Bệ Hạ.

Nguyễn gia nhiều năm làm thổ hoàng đế tại đây, tuyệt sẽ không để cho một thế lực tương đương với Đô Hộ Phủ một lần nữa được tái lập trên địa bàn của mình, nếu Bệ Hạ thật sự quyết tâm, xích mích sẽ là chuyện tất yếu.

Trái ngược với thái đố căng thẳng của chúng quan viên, Nhân Tông khuôn mặt bình thản tựa như chẳng để mối lo này vào mắt, ánh mắt người lần nữa nhìn về phía Sùng Hiền Hầu, lạnh nhạt nói:

- Càn Quyết, người cho rằng chuyện này thế nào?

Ách!

Sùng Hiền Hầu còn đang cúi đầu giả chết, chợt nghe thấy Bệ Hạ điểm danh thì giật mình thon thót, sau thì trố mắt ra mà nhìn như thể muốn nói.

Đại ca! Tha cho ta đi!!

...

Đám người thảo luận thêm một hồi thật lâu, dù sao đây cũng không phải là chuyện có thể tuỳ tiện quyết định thế nhưng ai cũng biết 9 phần ván đã đóng thuyền.

Nhận thấy thời gian đã là muộn, Bệ Hạ tại chủ vị phất tay ra lệnh cho chư vị quan viên lui đi xuống, trở vệ chuẩn bị có Yến Tiệc chiều tối ngày hôm nay.

Đỗ Anh Vũ ban đầu đóng vai người vô hình, thân hình nhỏ cũng nép theo đoàn người toán muốn rời đi, chỉ là đúng lúc ấy Bệ Hạ bắt gặp thấy hắn, nhàn nhạt lên tiếng:

- Đỗ Anh Vũ... ngươi ở lại!

Ách!

Đỗ tiểu tử giật mình một cái rồi quay đầu nhìn lại, chớp chớp đôi mắt bán manh không hiểu chuyện gì.

Trần Độ lão nhân ban đầu còn muốn trờ Đỗ Anh Vũ đi ra thì tóm lấy hắn, hiện tại lần nữa vồ hụt thì có vẻ thất vọng, quay đầu nhìn Đỗ Anh Vũ một cái rồi chống gậy đi thẳng.

Đợi đến lúc đám người đi hết, trong ngự thư phòng hiện tại chỉ còn hai thầy trò cùng một lão thái giám đứng nhìn nhau trân chối, không khí đột nhiên có chút lúng túng.

Nhân Tông vuốt lấy chỏm râu, đảo mắt nhìn y phục của họ Đỗ một cái, nhìn thấy biểu tượng Kim Ưng trên y phục của hắn, Bệ Hạ mắt rồng chợt biến thâm trầm thoáng nhíu mày lại, miệng lẩm nhẩm “đây... thật là thiên ý sao?”

Đỗ Anh Vũ đứng xa nghe không rõ ràng lời này, hắn hiện tại một mặt mộng bức đứng đó như trời trồng, chỉ đến khi Nhân Tông vẫy tay ra hiệu thì mới lê chân bước tiến đến.

Bệ Hạ nhìn Đỗ tiểu tử một cái rồi bất chợt nói:

- Dự thính hai buổi, học được gì sao?

Đỗ Anh Vũ đường hoàng chắp tay đáp:

- Bẩm Bệ Hạ, học sinh vẫn là có chút không quá thích ứng...

- Hứ?!

Nhân Tông cười nhẹ, lắc đầu bảo:

- Từ từ rồi học, hiện tại có gì thắc mắc sao? Trẫm có thể giúp ngươi lý giải.

Thấy Bệ Hạ đột nhiên biến nhiệt tình như vậy thì không chỉ Đỗ Anh Vũ mà cả lão Nội Thị cũng có phần kinh ngạc, Đỗ Anh Vũ đắn đo một hồi, sau thì thận trọng nói:

- Bệ Hạ học sinh chỉ có một vấn đề, đó là... hồi trưa học sinh uống trà hơi nhiều, vội vã đến đây chưa kịp giải quyết, thế nên hiện tại có chút mót, không biết là...

Lời tên này vừa nói ra làm một mặt hứng thú Nhân Tông Bệ Hạ chợt biến đen, khoé miệng có giật...

Con mẹ nó!

Chẳng mấy khi trẫm cao hứng có thiện tâm giảng giải cho ngươi, ngươi lại chỉ hỏi chỗ để đi tiểu?

Nhân Tông Bệ Hạ thật sự muốn bóp chết tên nhóc này ngay tại chỗ, may mắn cho họ Đỗ hôm nay là Thọ Điển, không tiện xuống tay sát sinh, đặc biệt nhỡ đâu tên này bị đánh tiểu ra quần thì lại làm ô uế Ngự Thư Phòng mất.

Hai người già trẻ đầu mày cuối mắt nhìn nhau một vòng, cuối cùng Bệ Hạ hừ lạnh một tiếng, phất tay cho lão thái giám dẫn Đỗ Anh Vũ rời đi.

Đỗ tiểu tử chắp tay lui xuống, trước đó ánh mặt hắn còn hơi liếc lên trên, thầm cười khẩy.

Muốn trước mặt ta trang bức sao, đã hỏi qua nước tiểu độn của ta chưa ha ha!

Thuận lợi rời đi, được một đoạn đến chỗ Ngự Hoa Viên, Lão Nội Thị lúc này lườm qua họ Đỗ một cái, không đầu không cuối nói:

- Nhà ngươi không cần phải thận trọng đến vậy, kì thực Bệ Hạ không có ý gì, thuần tuý muốn giảng giải cho ngươi mà thôi.

Đỗ Anh Vũ biểu lộ khuôn mặt không quan trọng, lạnh nhạt đáp:

- Đại Tổng Quản, tha cho tiểu tử đi! Ngài cũng hiểu có những chuyện nên biết, có những chuyện tốt nhất không nên biết nhiều... nơi này... hiện tại vẫn là không có phù hợp với ta.

Lão nhân gật gù không đáp xem như lý giải hắn.

Người xưa nói làm bạn với vua như chơi với hổ.

Bạn bè theo lý mà nói tất nhiên sẽ chia sẽ nhiều chuyện bí mật không thể kể cho ai, thế những mối quan hệ này phải được xây dựng trên phương diện thân phận bình đẳng cái đã.

Mà sự thật thì...

Chẳng có ai có thể đứng bình đẳng với quân vương được cả

Việc quân vương ngày sau giết tất cả các trọng thần theo mình từ thủa hàn vi trong lịch sử không thiếu, một trong những lý do chính là vì trước đó bọn hắn từng là bạn của vua.

Đám trọng thần đó đã biết quá nhiều rồi!!