Hoàng cung đầu giờ chiều, đám cung nữ cùng hoạn quan hiện tại đang tất bật chạy đôn chạy đáo khắp nơi để chuẩn bị cho Yến tiệc linh đình diễn ra vào tối nay.
Ngô Thanh Trà cùng Lý An Bình cũng vừa mới trở lại, hai người lúc này không phải tạm nghỉ ở cung Công Chúa mà lại theo Thần Phi đến điện Thái Tử chờ đợi.
Lúc đi ngang hoa Ngự Hoa Viên, chợt thấy thật đông nhóm đại thần hướng về Ngự Thư Phòng của Bệ Hạ mà đến, Ngô Thanh Trà khẽ nhíu lại bờ mi xinh đẹp, có nán lại ngó một hồi những tuyệt không thấy cha mình đâu, nàng thoáng có chút tự hỏi:
“Quan viên đại thần đều đến, cha ta thân là Lại Bộ Thượng Thư, hẳn không thể không có mặt chứ?”
Không hiểu sao lòng nàng vì chuyện này chợt có chút bất an, Lý An Bình thấy nàng ta cứ bần thần đứng đó liền tò mò tiến lên hỏi chuyện:
- Thanh Trà, làm sao vậy?
Ngô Thanh Trà giật mình, ngẩng đầu nhìn tiểu công chúa, sau thì nhoẻn cười cái, lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là mỏi chân một chút... chị họ, chúng ta đi thôi.
Dứt câu, nàng thân mật ôm lấy người tiểu Bình tử, kéo tiểu công chúa rời đi.
Trong số đám người đi cùng hai tiểu mĩ nhân, nhận ra bất thường tự nhiên không chỉ có Ngô Thanh Trà, Dương Tự Minh cũng tương tự, lúc này hắn đã trở về với cương vị là một tên Ngự Tiền Thị Vệ, bản thân cũng cảm thấy việc đột nhiên một đám quan lại đi đến Ngự Thư Phòng vào thời điểm này thật không bình thường chút nào, chỉ là từ đầu đến cuối khuôn mặt họ Dương vẫn lạnh như tiền, một mực tẫn chức trách tháp tùng hai tiểu mĩ nhân hành tẩu.
- Ê! Mặt sắt! Cha ngươi cũng không được Bệ Hạ triệu gọi sao? - Chợt có tiếng lanh lảnh bên tai Dương Tự Minh, hắn ngoái đầu nhìn lại thì thấy Ngô thị đang cười như không cười nhìn mình.
Chỉ là y giống như bâng quơ nhìn qua, sau thì hoàn toàn không để ý tới nàng ta.
Thấy bị người bơ đẹp, Ngô Thanh Trà bĩu môi “xì” một tiếng, tựa như con khổng tước cao ngạo hếch lên cái cằm, không thèm tiếp tục thăm dò nữa.
Ở một góc độ khác, ngay khi Lý An Bình cùng Ngô Thành Trà vừa đi chưa được bao lâu, Đàm An cũng đã mang Đỗ Anh Vũ đi tới Ngự Hoa Viên.
Khi tới đây thì họ Đàm tựa như tận hết chức trách, liếc Đỗ tiểu tử cười khẩy một cái rồi phất tay áo rời đi.
Đỗ Anh Vũ nhíu mày nhìn theo tên thái giám này, cảm thấy tên này hình như có bệnh!
Xưa nay Đỗ Anh Vũ hắn đắc tội với không ít người, thế nhưng hắn tuyệt không nhớ mình cùng Đàm An là có xảy ra vấn đề gì cả...
Sự thật là từ trước khi gặp mặt ở Yên Hưng, Đỗ Anh Vũ hắn còn không biết tới sự tồn tại của họ Đàm nữa là...
Kì lạ chính là không hiểu sao họ Đàm dường như rất phản cảm hắn, quan điểm của Đỗ Anh Vũ là mọi chuyện đều luôn có nguyên do, xưa này không có vô cớ yêu, cũng chẳng có vô cớ hận, vậy nên hắn thật sự cảm thấy rất kỳ lạ?!
Ngúng ngẩy lúc lắc cái đầu một cái, Đỗ Anh Vũ rất nhanh tạm gạt tên này ra khỏi tâm trí, thuận theo con đường cũ mà rảo bước chạy tới Ngự Thư Phòng.
Dưới ánh trời chiều, mấy chục tên ngự tiền thị vệ đứng dàn hàng thủ ở bên ngoài, ở đó Đỗ Anh Vũ thấy hai người quen là Phan Điền cùng Vũ Cát Đái, cười khà khà một cái, Đỗ Anh Vũ lon ton chạy tới hỏi thăm người quen một chút: — QUẢNG CÁO —
- Tham kiến hai vị tướng quân, ha ha, thật lâu không gặp, cũng hơn một năm rồi nhỉ?
Vũ Cát Đái cùng Phan Điền tự nhiên nhận ra con hàng này, họ Vũ chỉ khẽ gật đầu, Phan Điền thì nhiệt tình hơn, hào sảng cười lớn, nói:
- Đỗ sứ quân, gần đây không có việc gì chứ!
- Nhàn tản tại cái vùng khỉ ho cò gáy, một năm này tiểu tử chán muốn chết, thật nhớ thời điểm năm ngoái cùng hai vị đại nhân xông pha! - Đỗ Anh Vũ bán manh cười cười, làm ra vẻ trẻ trâu không sợ cọp, khẽ liếc hai người rồi đáp.
Hai tên thầy vậy thì khẽ lắc đầu cười xuề xoà, Phan Điền bất chợt thấp giọng, nháy mắt một cái rồi đáp:
- Đỗ công tử hiện tại làm phụ mẫu quan tại một phương, chỉ e là sẽ khó có cơ hội này...
Vũ Cát Đái bên cạnh khẽ ho lên tiếng, Phan Điền cũng nhận ra hình như mình vừa bị hớ lời, lập tức biến trở về trạng thái hoa hậu thân thiện mỉm cười, không nói thêm một lời nào nữa.
Khó có cơ hội?
Vậy tức là vẫn là có cơ hội sao?!
Đỗ Anh Vũ suy bụng ta ra bụng người thầm suy đoán.
Trên thực tế hắn cũng có thể xem như một phương tiểu quân phiệt trấn tại Đông Bắc, giả dụ như có cơ hội dụng binh thì chiến sự buộc phải diễn ra tại phía Đông Bắc hoặc phía Bắc mới có phần của hắn.
Nếu đáp án là khó có thể dùng hắn, vậy chỉ có thể là chiến sự diễn ra tại Tây Bắc hoặc phía nam.
Tây Bắc năm ngoái vừa đánh xong, rất khó có thể lại bị dày vò thêm, thế nên theo trực giác, Đỗ Anh Vũ thầm đoán nếu có biến hẳn sẽ nằm tại phía nam.
Tất nhiên đây là võ đoán, không có cơ sở, chỉ đơn giản là trực giác họ Đỗ mách bảo mà thôi.
Đương lúc hắn muốn mở miệng thăm dò họ Phan thêm một chút để củng cố suy luận thì lão Nội Thị Ngô Quý Thường tiến ra bên ngoài.
Bên trong Ngự Thư Phòng, đám quan lại dường như đã đến đông đủ, thiếu có mình họ Đỗ, lão nhân đi ra thấy tên này vẫn còn la cà không chịu vào liền liếc mắt một cái, ra hiệu cho hắn nhanh đến.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy cũng hiểu ý, từ biệt hai người kia rồi lon ton chạy tới bên cạnh lão, nhìn ngang ngó dọc một hồi rồi thấp giọng hỏi:
- Đại Tổng Quản, rốt cuộc bên trong có chuyện gì vậy?
Lão nhân mặt không đổi sắc, nhàn nhạt đáp:
- Ngươi cứ vào trong liền rõ... — QUẢNG CÁO —
Thoáng ngập ngừng một chút, lão bất ngờ nhắc nhở một câu:
- Đỗ công tử, chú ý, ngươi tới là để dự thính, trừ khi là Bệ Hạ hỏi, còn không thì chớ có nhiều lời...
- Ha ha, tiểu tử biết rồi! - Đỗ Anh Vũ nở nụ cười công nghiệp, hời hợt gật đầu một cái.
Cái gì chứ đóng vai an tĩnh tiểu mỹ nam thì hắn chính là lành nghề.
...
Phía bên trong, chư vị quan viên được triệu tập đều có mặt đông đủ, đứng tọa hạ tại hai tên tả hữu, duy có Bệ Hạ cùng Thái Sư Trần Độ là ngồi.
Khi Đỗ Anh Vũ được Ngô Quý Thường dẫn tiến vào bên trong, sự xuất hiện của tiểu tử này làm đám người ở đây hơi chú ý một chút, chỉ là lần trước hắn cũng được mang tới nên mọi người cũng dần quen thuộc.
Lưu Ba vẫn như lần trước trốn qua một góc dự thính, khi thấy họ Đỗ tới thì cười hiền vẫy tay gọi hắn lại chỗ mình, chỉ là Đỗ Anh Vũ lần này không mặn không nhạt gật đầu qua loa chào hỏi, sau thì không nói hai lời chạy tới chỗ khác, len lỏi nấp sau lưng của Quách Công Bình cùng Sùng Hiền Hầu.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, Đỗ tiểu tử cúi đầu thấp giọng hỏi:
- Tỷ phu, chuyện gì vậy?
Sùng Hiền Hầu ánh mắt không đổi hướng, vẫn một bộ tập trung lắng nghe, miệng thì nhàn nhàn giải thích:
- Án thuế phía nam... tra ra đáp án!
Án thuế phía nam?
Đỗ Anh Vũ khẽ cau mày một cái, sau cũng lẳng lặng lắng nghe.
Sau nhiều ngày kết hợp với Vạn Tiệp doanh điều tra, Hình Bộ Thượng Thư Đào Nguyên Lộc cho ra đáp án thuế vụ là bị phỉ tặc cùng loạn dân tại Bố Chính cướp đoạt.
Phụng Thánh Vệ Hữu Kim Ngô Vệ Tướng Trịnh Hà chểnh mảng trong công tác phòng vệ là nguyên nhân chính.
Đáp án này tự nhiên không thể làm hài lòng tất cả, vẫn có vô số nghi vấn trong đó.
Kể cả có chểnh mảng vô ý đến đâu thì việc để một quân đoàn như là Phụng Thánh Vệ bị phỉ tặc cướp mất cống phẩm cũng là điếu khó ai tin được.
Phụng Thánh Vệ có thể coi như là đội bảo tiêu hoàng gia, việc này xảy ra tự nhiên uy tín giảm sút nghiêm trọng, đối với vấn đề này thì Bệ Hạ cũng như Thái Sư tạm thời chưa thể hiện thái độ, mặc cho quan viên bên dưới phân trần đưa ra ý kiến.
May mắn cho Trịnh Hà là án này diễn ra vào Thọ Điển của Bệ Hạ, dựa trên lệnh đại xá thì tội của họ Trịnh sẽ được giảm một bậc, thế nhưng uy vọng giảm sút, quan vị cũng buộc phải hạ, tạm thời đã được giải về kinh để điều tra. — QUẢNG CÁO —
Phụng Thánh Vệ nhóm phía nam lúc này như rắn mất đầu, sang Xuân vị trí này nhất định phải bổ xung, thế nên đây cũng là một chi tiết khiến mọi người bàn bạc tranh cãi.
Chiếc bánh thơm ngon ai ai cũng muốn dành cho mình, đám người tại đây cũng thuộc các phe cánh khác nhau, tự nhiên đề xuất nhân tuyển khác nhau.
Lưu Khánh Đàm là người đưa ra nhân tuyển đầu tiên, kẻ đó không ai khác chính là La Khải, họ La trước từng là người của Phụng Thánh Vệ, kinh nghiệm tại đó có thừa, bản lĩnh cũng được Lưu Khánh Đàm đảm bảo.
Kỳ thật là từ sau khi biết La Khải là em trai thân tín La Chân của mình, Lưu Khánh Đàm tự nhiên muốn bồi dưỡng hắn một phen thay thế cho người anh trai tử trận, đây là lúc ném ra quân cờ này.
Hắn là Binh Bộ Thượng Thư, ý kiến tất nhiên mang sức nặng lớn nhất.
Đương lúc tưởng rằng sẽ chẳng có ai có thể tranh đoạt nổi thì Thái Phó Quách Công Bình đột nhiên lên tiếng:
- Bệ Hạ, thần có một nhân tuyển... Bệ Hạ liệu có còn nhớ Đàm Thì Phụng con người này?
Nhân Tông Bệ Hạ tại chính tọa ồ lên một tiếng rồi khẽ nhíu mày lại.
Đàm Thì Phụng?
Cái tên này tương đối quen thuộc, thế nhưng nhất thời Bệ Hạ là không nhớ ra là ai.
Không chờ Bệ Hạ thắc mắc, Quách Công Bình tự động giảng giải:
- Bảy năm trước Thăng Long Kiếm Thủ Đàm Thị Phụng Bệ Hạ còn nhớ y sao?
Nghe tới đây, Nhân Tông ánh mắt sáng lên, tự khắc đã nhớ lại.
Tiểu Long quần hội ba năm một lần có thể coi như là tìm Thần Đồng Võ Trạng, để cho một đám thiếu niên dùng binh thư võ nghệ so đấu một hồi, kẻ nào thắng đến cuối cùng sẽ có danh Thăng Long Kiếm Thủ tồn tại trong ba năm.
Đầu Xuân năm nay là Dương Tự Minh đoạt khôi thủ.
Hơn ba năm trước là Dương Đoan Hoa.
Mà bảy năm trước thì chính là Đàm Thì Phụng.
Đáng tiếc kẻ này năm đó xuất thân hàn vi, quân bộ lại không có chỗ dẫn đến việc Kiếm Thủ có phần lao đao, Quách Công Bình ngày đó quý tài, thu nhận hắn vào Quách Thị tướng môn, mang họ Đặng đến thủy quân rèn luyện bảy năm, hồi năm ngoái trận chiến trại Tây Bắc thì Đàm Thì Phụng cũng có công lao.
Thiếu niên năm đó hiện đã trở thành một thanh niên trầm ổn, Quách Công Bình hiện tại muốn mang hắn ngoi lên mặt nước.