Đại yến kéo dài ở giữa thường sẽ có tràng nghỉ ngơi, thọ điển lần này cũng tương tự, sau khi bốn vị Đạo Nhân của Trấn Vũ Quán lên đài biểu diễn xong xuôi, ý đồ của “điềm lành” cũng đã được thể hiện ra trước bàn dân thiên hạ thì Bệ Hạ dường như cũng chẳng còn mặn mà gì nữa.
Sau khi hồi chuông báo nghĩ kết thúc, Bệ Hạ cùng đám phi tần hoàng thất dẫn đầu rời khỏi Chúng Tiên Đài, trước lúc đi, tiểu công chúa còn len lén ngó qua một vòng, khi không thấy người cẩn tìm đâu cả thì kiều nhan hiện lên vệt thất vọng.
Ngô Thanh Trà bên cạnh nhìn sang chỗ chị họ, lén bĩu môi một cái rồi vươn tay nhỏ, niềm nở kéo Lý An Bình rời đi, một đỏ một vàng tựa như hai con thần điểu thướt tha đi mất, đám thiếu gia công tử tham gia điển lễ bên dưới cũng theo đó mà dõi mắt nhìn theo cặp hoa tỷ muội này không chớp.
Hai nụ hoa xinh đẹp vừa mới hé mở, thật không biết phúc khí cho tên cẩu tử nào đây?
Lúc này, lão Nội Thị Ngô Quý Thường cũng trở lại bên cạnh Bệ Hạ, Nhân Tông khi biết trước đó họ Đỗ len lén chuồn đi thì cũng chỉ có thể lắc đầu bật cười, sau thì thấp giọng nói với lão thái giám điều gì đó.
Gã hồng y thái giám Từ An đứng gần đó, thoạt đầu còn muốn vểnh tai lên nghe lỏm, bị Ngô Quý Thường lườm cho một cái thì lại ngoan ngoãn trở về với phận sự của mình.
Y hướng về chỗ chúng quan, cao giọng hô:
- Bệ Hạ khởi giá!!!
Chúng quan bên dưới cũng nhất mực tề hô:
- Cung tiễn Bệ Hạ!
Tiếng hô cung tiễn vang khắp Chúng Tiên Đài, vọng ra cả chỗ đám dân chúng bên ngoài, bách tính thấy vậy cũng niềm nở bắt chước hô theo, trong nhánh mắt, thanh âm như sấm rền vang cả một góc kinh thành.
Bệ Hạ lần này đầu tư xem như không tệ, ít nhất hiện tại có thể thăm dò ra dân ý vẫn thuận theo ý mình.
Sau này, dẫu Bệ Hạ có muốn hướng về phía dân chúng điều động cái gì hẳn cũng sẽ thuận tay.
Ngự Tiền Thị Vệ dưới sự lãnh đạo của Phan Điền cùng Vũ Cát Đái tả hữu tháp tùng hoàng thất, rời dĩ bất ngờ là hai thiếu niên Phan An cùng Dương Tự Minh cũng tại.
Phan An thì không nói vì ngay từ đầu đã bị lão cha của mình kèo đi làm người hầu, còn Dương Tự Minh thì tương đối kì quái vì hôm nay hắn dự tiệc với vai trò là Dương gia thiếu chủ, kết cục vẫn bị Bệ Hạ triệu hồi trở lại cấm vệ quân.
Dương gia chúng nhân thấy vậy thị không bất mãn, ngược lại còn mừng vui, bọn hắn hiểu đây là tín hiệu chứng tỏ Bệ Hạ muốn bồi dưỡng Dương Tự Minh chở thành thân tín.
Hoặc đôi khi nuôi thành con rể cũng không biết chừng?
Mặc kệ thế nào thì lúc này cũng xem như lễ khai màn của thọ điển kết thúc.
Đoàn người của Bệ Hạ đến nhanh, đi cũng vội vàng, chúng quan bên dưới thì nền nã hơn, vẫn lưu lại thêm một chút nữa, chỉ là cũng chẳng lưu lại được thêm bao lâu, sau thời gian khoảng một nén hương cũng lục đục túm năm tụm ba ra về để chuẩn bị buổi chiều nhập cung dự Đại Yến.
Thái Sư Trần Độ cùng ông bạn già Lý Kế Nguyên ngồi ở cao vị hôm nay lại rất kín tiếng, sau khi Bệ Hạ đi thì hai lão cũng là người tiếp theo cất bước, trước đó, lão Lý cùng lão Trần có ghé qua chỗ của Đỗ Anh Vũ một chuyến, không thấy hắn đâu thì mới liền quay đầu đi thẳng.
Cách đó không xa, người của Đoàn gia cũng chuẩn bị lên kiệu hồi phủ, đến phút này bọn hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật thì lần này chuẩn bị có chút gấp rút, Đoàn Thiện Nguyên ban đầu còn lo sợ tưởng rằng không kịp, may mắn hữu kinh vô hiểm, Đoàn gia lão nhị Đoàn Thiện Hồng cùng Đoàn lão nhân hiện tại cũng ở, Đoàn Văn Khâm liếc nhìn con trai trưởng của mình một cái, khuôn mặt thoáng lộ vẻ hài lòng.
Đoàn lão nhị thì nhiệt tình hơn, cùng đại ca cười nói nãy giờ, đương lúc cả ba chuẩn bị lên kiệu thì đúng lúc này một tên tiểu thái giám chạy qua chỗ ba cha con họ Đoàn, cùng hai huynh đệ hành lễ một cái rồi hướng về Đoàn Văn Khâm cung kinh chắp tay nói:
- Thượng Thư Đại Nhân, Bệ Hạ có điều lệnh, triệu tập Đại Nhân đến Thượng Thư Phòng chờ lệnh...
Đoàn Văn Khâm nghe xong thì khẽ nhíu mày, vốn lão cũng đang muốn tiến vào hoàng cung để chuẩn bị cho buổi lễ, hiện tại lại bị Bệ Hạ trực tiếp triệu tập không rõ nguyên do, việc này thật khiến lão có chút nghi hoặc...
Mà không chỉ có mình lão Đoàn, tại những khu lều khác, một số đại quan viên cũng lần có riêng mình lệnh triệu tập.
Lưu Khánh Đàm cùng Lưu Ba nhìn nhau một cái rồi đồng loạt chắp tay ứng lệnh không nhiều lời.
Sau đó, lần lượt đến Dương Anh Nhĩ, Quách Công Bình, Lê Bá Ngọc, Lưu Vũ Nhĩ cũng nhận điều lệnh.
Bất ngờ nhất có lẽ chính là Sùng Hiền Hầu, hắn vậy mà cũng bị triệu gọi, Lý Càn Quyết quanh năm điệu thấp, hiện tại lại trở thành hoàng thân duy nhất được Bệ Hạ triệu kiến, khuôn dung không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trong tứ đại môn phiệt chỉ có duy Nguyễn thị là Bệ Hạ không có đả động đến chút nào cả, phía bên trong lều của họ Nguyễn, không khí có chút trầm xuống, Nguyễn Dương thì có vẻ bất an, kìm không được mà liếc sang người trung niên bên cạnh, thấp giọng dò hỏi:
- Phụ thân, đây... là có ý gì?
Nguyễn thị gia chủ cả buổi nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy con trai mở miệng hỏi thì mới từ từ mở mắt, sắc mặt lạnh nhạt , không vội đáp, ngược lại đưa mắt nhìn sang người phía bên tay phải mình tựa như có ý thăm dò y.
Bạch y trung niên tướng tá điềm đạm, khuôn mặt vuông vực lộ ra khí chất kiên nghị, diện mạo hắn cùng với Tô Hiến Thành có đến 7 phần tương tự, khi thấy gia chủ nhìn qua chỗ mình, hắn từ tốn đặt ly trà trên tay xuống, vuốt nhẹ qua chỏm râu kẽm, nhàn nhạt cười nói:
- Cố ý rút dây động rừng mà thôi, chúng ta không cần phải lo lắng, không cần vội vã, tránh để lộ sơ hở để người khai thác là được.
Thành Chiêu Hầu hiện tại cũng ở đây, nghe gã trung niên thư sinh nói vậy cũng gật gù tàn đồng, mỉm cười nói:
- Tô Trung Tiên Sinh nói không sai, bản thân Nguyễn thị vững như thành đồng, chỉ cần không chủ động để lộ sơ hở thì chẳng ai có thể làm gì được chúng ta.
Thành Chiêu Hầu Lý Càn Nguyên cùng Tô Trung cùng là rể Nguyễn thị, anh em đồng hao, hai người tình cách cùng sở thích tương đối hoà hợp, vậy nên mỗi quan hệ cả hai không tính tri kỷ thế nhưng vẫn thường rất tốt.
Tô Trung còn miễn cưỡng xem như là một nửa sư phụ của Nhị Hoàng Tử, ban đầu Tô Hiến Thành vào kinh, ý tứ chính là nương nhờ Nhị Hoàng Tử, đáng tiếc người tình không bằng trời tính, Tô thư sinh công chưa kịp đặt chân vào kinh, kết cục lại bị một tên thằng nhãi con kéo lệch.
Thành Chiêu Hầu không bị triệu tập, bên kia Thành Khánh Hầu cũng là tương tự.
Hà gia gia chủ Hà Vĩnh Lộc thái độ lại không điềm nhiên như là đám người họ Nguyễn, sau năm ngoái bị Bệ Hạ dày vò một trận, Hà thị rõ ràng tổn thương rất nặng, hiện tại nếu còn bị tiếp tục nhắm vào thì nguy to, hắn lập tức nhìn sang chỗ Thành Khánh Hầu, có phần thấp thỏm nói:
- Hầu gia, chúng ta hiện tại có phần thất thế, cứ như vậy mãi thì không ổn... nên kéo thêm đồng minh.
Chuyện này Lý Càn Phong sao có thể không biết, thế nhưng lúc này tìm ai bây giờ?
Hiện tại quan trọng không phải là kéo bao nhiêu người mà là kéo ai có đủ sức nặng.
Lúc này, Hà Vĩnh Lộc chợt nhớ tới Lê Vương cũng tại, lập tức đề xuất ý kiến:
- Hầu gia, Đại Quận Chúa của Lê Vương hiện tại đã đến tuổi cập kê, Đại Hoàng Tử cũng trưởng thành, chi bằng chúng ta...
Có những lời nói một nửa liền đủ, ý tứ của Hà Vĩnh Lộc rất rõ ràng.
Liên hôn!!
Lý Dương Quân ngồi cạnh đó, khi nghe thấy Hà Vĩnh Lộc nói đến chuyện hôn nhân của mình thì có chút nhíu mày, không phải là hắn không yêu thích đối tượng nhà bên, chỉ là cái cảm giác bị người hoàn toàn không để ý, mặc người bài bồ thật sự khiến Đại hoàng từ cảm thấy phản cảm.
Dù vậy từ đầu đến đuôi, Lý Dương Quân vẫn đóng tốt vai một đứa con ngoan không nói một lời, nghếch mắt lên nhìn Lý Càn Phong như thể trực chờ lệnh:
Cùng Lê thị liên hôn?
Ý này không phải Thành Khánh Hầu chưa từng nghĩ tới, chỉ lại hai nhà xưa không có giao tình, tại Tây Bắc hai nhà còn đang ẩn ẩn tranh đấu, hơn thế nữa gia cảnh của đối phương không kém mình, vậy Thành Khánh Hầu lấy cái gì để thuyết phục đối phương gả con gái cho nhà mình?
Hà Vĩnh Lộc thấy Thành Khánh Hầu trầm ngâm không nói, giống như hận rèn sắt không kịp, ánh mắt hắn liếc nhìn sang hai bên một chút rồi thấp giọng nói tiếp:
- Hầu gia, ta nghe nói Lê Vương hiện tại đang muốn chức Binh Bộ Thượng Thư, nếu chúng ta có thể giúp đẩy một tay thì lo gì việc này không thành?!
Ánh mắt của Thành Khánh Hầu sáng lên, âm thầm suy tính một phen.
“Nếu lão thông gia lắc mình trở thành Binh Bộ Thượng Thư, vậy Tây Bắc không phải chính là vật trong túi ta rồi sao?”
Nghĩ đến điều này, Thành Khánh Hầu khuôn mặt đanh lại, cũng dần hạ được quyết tâm nghênh Phượng Hoàng về dinh.
...
Đến đầu giờ chiều, Đỗ Anh Vũ từ trong cơn mê man tỉnh lại.
Đầu hắn lúc này đau như búa bổ, ký ức thì đứt gãy, hoàn toàn không nhớ tại sao mình lại đột ngột bất tỉnh nhân sự.
“Chẳng lẽ chút rượu Quỳnh Tương Ngọc Tửu đó khiến ta ợ ra rắm thật sao?”
Nghĩ mãi không thông, liền đổ là do rượu, hắn ngơ ngác nhìn quanh một vòng, thấy không gian xung quanh có chút chật hẹp, đã vậy còn rung lắc giống như trải qua động đất thì lấy làm kì quặc, đúng lúc này, một thanh âm nhu mì chợt phát ra bên tai hắn, thổi thổi chút gió khiến họ Đỗ nổi hết cả da gà:
- Công tử, cuối cùng cũng tỉnh táo lại sao?
Nhận ra chủ nhân của thanh âm này, Đỗ Anh Vũ thoáng thả lỏng, lại lần nữa ngả mình ra phía sau, dựa lưng nằm lên cái “nhục bồ đoàn” vừa phát ra tiếng nói, gối đầu lên cái đùi mềm mại, hắn ngửa đầu lên nhìn Hoa Nương đang tiếu phi tiếu, nhàn nhạt hỏi:
- Chúng ta đang đi đâu đây?
Hoa Nương thuận tay xoa xoa hai bên thái dương cùng đỉnh đầu thiếu niên trước mắt, giúp hắn mát xa đau một trận, miệng tiểu hồ ly công vểnh lên, nhu nhu nói:
- Công tử bất tỉnh, được Kiều thiếu gia cõng đưa trở về, lúc đó buổi lễ cũng đã chấm dứt, thiếp thân tự tác chủ trương yêu cầu mang ngài về phủ, hiện tại hẳn cũng sắp về đến nơi rồi.
Xong rồi sao?
Thấy buổi lễ nhàm chán đã kết thúc, Đỗ Anh Vũ cũng nhẹ hết cả người, thả lỏng toàn thân mặc cho tiểu thiếp giúp mình xoa đầu đấm bóp, thỉnh thoảng phát ra phái tiếng kêu thư sướng dâm tiện khiến Hoa Nương buồn cười mà không dám cười, có chút sủng nịnh nhìn thiếu niên xinh đẹp đang nằm, trong lòng thầm nghĩ.
“Nếu hắn không lớn, cứ mãi như thế này cũng thật không tệ!”
Giống như nhớ ra điều gì đó, Đỗ tiểu tử đột nhiên mở mắt chồm dậy, nhìn quay thấy trong xe chỉ thấy có hai người bọn hắn liền nghi ngờ hỏi:
- Vi Oánh Phi ở đâu?!
Hoa Nương không nhanh không chậm giải thích:
- Lúc nãy Đại Tổng Quản đến tìm công tử, có vẻ đã để ý tới Vi tỷ, thế nên thiếp thân đề nghị nàng ta tạm lánh đi một chút...
- Uhm! Vậy cũng tốt! - Hiểu rõ nguyên do, họ Đỗ cũng thoáng yên tâm phần nào.
Mặc dù Bệ Hạ đã biết về tình hình Khâm Liêm, Tráng Tộc sứ giả chạy tới Đại Việt cũng không phải là cái gì to tát lắm, thế nhưng bản thân Đỗ Anh Vũ cũng có tính toán của riêng mình, để Vi Oánh Phi lúc này sớm xuất hiện không phải quá tốt.
Hai động Vật Dương, Vật Ác trong tay người Tráng là điều kiện để lão Mạc được phục chức, nếu hiện tại Vi thị vì muốn cùng Đại Việt đàm phán mà hai tay dâng lên, vậy chẳng hoá ra công sức hồi sinh lão Mạc của Đỗ Anh Vũ thành công cốc rồi sao?
Vậy nên ít nhất là phải đợi đến khi lão Mạc phục chức thì mới là thời cơ thích hợp nàng ta xuất hiện.
Đương nằm thư giãn, đột ngột xe ngựa bị khựng lại khiến Đỗ công tử trao đảo một hồi, còn đang nhất thời nghi hoặc thì đã nghe một tiếng âm dương quái khí bên ngoài bất ngờ vọng vào trong xe.
- Đỗ Anh Vũ! Bệ Hạ truyền khẩu dụ, lập tức đến Ngư Thư Phòng diện thánh!