Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 783




Charban Naira ngồi đó một lúc lâu ngắm nhìn bàn tay máu me, khung cảnh có hơi dã man tính, nhưng người Tai quen , họ cũng không thấy gì quá lạ lẫm cả.

“ Các ngươi hẳn là biết về Daksamavamca II quốc vương Medang cùng vương Hậu Lý Mỹ Hoa chứ?” Charban Naira mang tiếng là nói chuyện nhưng hắn lại như đang thì thầm tự nhủ với bản thân vậy.

Cũng may căn lều lúc này một tiếng động cũng không có, không ai dám thở mạnh cho nên lời hắn nói nghe thật rõ.

“ Đã rất nhiều lần ta tự hỏi bản thân, rất rất nhiều lần ta tự hỏi bản thân, vì đâu ta thua kém Daksamavamca, vì đâu hai vợ chồng ta thua kém vợ chồng hắn. Vì sao?….. VÌ SAO? Vì sao vợ chồng bọn hắn có tất cả, một Medang giàu có mà Lavo đuổi mãi không nhìn thấy bóng lưng? Thậm chí bọn hắn có thể mua số lượng chiến hạm nhiều gấp ba lần chúng ta. Quân đội của bọn hắn có đến cả chục vạn được trang bị như cận vệ hoàng tộc của Lavo…. Người dân Medang mười phần mười ủng hộ bọn hắn, điên cuồng vì bọn hắn, hàng triệu thanh niên có thể ra trận chiến đấu vì bọn hắn…. “

“ Có những lúc bản vương tự an ủi mình, Medang giàu có tài nguyên, bọn hắn chỉ cần đào lên là có tiền trang trải, có đủ vàng bạc đển ăn, nằm, ngủ trên đó… “

“KHẶC…. KHẶC….KHẶC..”

Charban naira điên cuồng cười lớn, hắn xoa xoa bàn tay máu me lên mặt, một hành động thật điên cuồng.

“ Cuối cùng ta phát hiện được nguyên nhân ta thua Daksamavamca …. Nguyên nhân vợ chồng ta không bằng nổi một góc vợ chồng hắn..”

“ LÀ BẢN VƯƠNG CHƯA ĐỦ TÀN NHẪN NHƯ DAKSAMAVANCA…. LÀ TA CHƯA PHẢI LÀ VUA CỦA LAVO… LÀ KHỐN KIẾP LŨ CHÓ CHẾT CÁC NGƯƠI CẢN ĐƯỜNG BẢN VƯƠNG… NẾU LAVO HOÀN TOÀN THỐNG NHẤT… TẤT CẢ CON DÂN LAVO DO NGHE THEO TA THÌ PAGAN ĐÃ BI ĐẠP BẰNG TỪ LÂU…”

Charban Naira điên cuồng hét lớn mà chỉ đao vào đám thủ lãnh trước mặt.

“ NẾU LŨ KHỐN NẠN CÁC NGƯƠI KHÔNG CẢN ĐƯỜNG- NẾU BẢN VƯƠNG LẠI CÓ ĐỦ NHẪN TÂM THÌ VƯƠNG HẬU CỦA TA ĐÂU CÓ RƠI VÀO HOÀN CẢNH NÀY- LŨ KHỐN NẠN CÁC NGƯƠI ĐỀU ĐÁNG CHẾT “

Charban Naira tiến lại gần Javarkran vỗ vỗ vai tên thủ lãnh này khiến gã này sợ hãi run lên bần bật.

“ Javarkran. Ngươi nói chuyện rất khá, lại không có mùi tên đệ đệ hoang tưởng cùng ấu trĩ của ta cho nên bản vương cũng nói rõ cho các ngươi hiểu”

“ Các ngươi có chết sạch thì Ta cũng có thể cai quản tất cả các vùng đất của Lavo này. Nô lệ, nông nô, nô tỳ sẽ là cánh tay, đôi mắt giúp bản Vương quản. Nói cho các ngươi hay, có hơn ba ngàn tên thanh niên bần hàn xuất thân nhưng thông minh cơ chí đã được ta từ lâu gửi đi Đại Việt học tập. Giờ này năng lực của bọn hắn thừa sức thế chỗ các ngươi và giúp bản Vương xây dựng đế chế Lavo, là đế chế không phải Vương Quốc…”

“ Nội chiến đáng sợ hay sao? …. Bản Vương sẽ nhìn xem các ngươi có bao nhiêu cái đầu để bản vương chém? lại có bao nhiêu huyết để tưới thẫm mảnh đất Lavo này? Các ngươi nghĩ có Pagan uy hiếp thì bản vương lầm này nhượng bộ?....”

“… không không… bản vương đã đạp xuống cái mặt này mà cầu cứu Đại Việt, cầu cứu người anh Kết nghĩa của ta… vậy thì Pagan chờ diệt vong đi. Có lẽ Thánh Thần Đế sẽ khinh thường ta, xấu hổ vì kết nghĩa cùng một thằng kém cỏi không thể tự tay sắp xếp Lavo… “

“ … không sao cả.. không sao hết… xấu hổ cũng được… bị coi thường cũng được… ta chỉ cần rảnh tay để dọn dẹp lũ khốn nạn các ngươi một lần… khặc khặc khặc… một lần và mãi mãi…”

Charban Naira thật sự điên rồi… hắn điên vì bỗng nhiên phòng tuyến xây dựng bao lâu bị công phá chóng vánh, hắn điên vì hắn quá nhân từ dẫn đến vợ con bị nguy hiểm.

Giá như hắn học vợ chồng Daksamavamca sớm hơn thì đâu đến nông nỗi này?

Medang đã học theo Đại Việt chơi bài quân chủ chuyên chế tập quyền từ lâu. Medang còn thành công trước cả Đại Việt, Daksamavamca và Mỹ Hoa đã làm một cuộc cách mạnh đẫm máu kéo dài 4 năm. Là bốn năm máu tanh diệt tộc ở Medang , cho tận đến những năm vừa rồi mới thành công hoàn toàn. Cho nên hai vợ chồng nhà này sau khi ổn định Medang mới đem quân mở rộng bên ngoài lãnh thổ dẫn đến việc kiện cáo um tùm ở Thăng Long.

“ Thế tử.. thế tử.. người bĩnh tĩnh lại được không, là tôi trông ngài từ bé lớn lên, cũng từng ẵm qua ngài nuôi nấng ngài không ít thời gian. Ở đây các gia tộc có ai không phải là thân thiếu với gia tộc Naira. Ngài đâu nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt chúng tôi? … làm vậy chỉ khiến người trong thiên hạ liều chết phản kháng… Lavo máu chảy thành sông a” Javarkran vẻ mặt đau đớ thất vọng dâng trào, hắn quỳ xuống ôm lấy Charban Naira cầu xin … cầu xin như thể Charban đang trong cơn say mà hắn muốn thế tử tỉnh lại.

“ Các ngươi nhầm… ta đây là đang cho các ngươi một cơ hội sống. một cơ hội làm quen cùng thời đại mới. Bản Vương vẫn quá mềm lòng… đến Bang Makok đi. Bản vương đảm bảo các ngươi đầy đủ an toàn lại đảm bảo cho các ngươi vinh hoa phú quý. Nhưng đừng dính tới quân sự… một quốc gia chỉ cần một đội quân duy nhất, cần sức mạnh quy tụ về một thể chế duy nhất mới hùng cường được. Cố gắng học hỏi… làm quen với thời đại mới, khi đã đủ hiểu, đủ thích nghi … bản vương sẽ thả các ngươi tự do … để các ngươi tham gia chính trị cùng … Trẫm”

Charban Naira đột nhiên thay đổi cách xưng hô. Điều này khiến mọi người ở đây đều bất ngờ không kịp trở tay.

“ Thế tử, là ngươi muốn trong tình cảnh này soán ngôi sao?” Javarkran choáng váng, Lavo đang loạn tượng, lại thêm Pagan đánh tới gần Ayutthaya rồi, vậy mà nơi này Thế tử lại muốn soán ngôi. Thử hỏi bọn họ quốc gia này còn hi vọng hay không?

“ Không phải ta làm, mà là Nakhon hắn sẽ làm… ta có thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của hắn. Con trai ta lớn rồi… ha ha hăn thực sự lớn quá nhanh khiến ta cũng bất ngờ. Nếu không sai hắn sẽ bắt xuống cả chú và ông nội của hắn, tự tay phế lập quố vương, đầu tiên là đưa mẹ hắn lên làm Quân Vương, sau đó mới đến lượt thằng Cha vô dụng như ta. Một quốc gia song song hai Quốc Vương..” Charban Naira cúi xuống vỗ vỗ Javarkarn mà nói rõ mọi chuyện, thực không ai hiểu con hơn cha mẹ, Charban Naira đã bắt hết vị của Nakhon rồi.

“ Nakhon… vương tử… sao có thể làm vậy..? Sao co thể song song hai quốc vương? Cái này..” Cả đám thủ linh hôm nay chua cay mặn ngọt đủ cả… bọn họ hết nhận tin tức sốc này đến nhân tinh tức kinh người khác. Thật sự khó sống với nhà này, một đời lại cuồng hơn một đời.

“ Tại sao không thể? Không nhìn thấy Đại Việt Đế Quốc Thịnh thế sao? Song Đế như Nhật- Nguyệt thay nhau soi chiếu thiên hạ… có gì không tốt?” Charban Naira lại cười lớn, hắn nguyện cùng trở thành Nhị thánh phiên bản Lavo cùng Mỹ Lệ- người vợ tuyệt vời này.

Sự tật thì nếu Lavo có nhị Thánh thì khu vực này có đến 3 quốc gia có hai người lãnh đạo song song. Medang là cũng hai người, nhưng Mỹ Hoa không có xưng quốc vương chỉ xưng Vương Hậu bên cạnh Daksamavamca. Nhưng hai người này thừa nhận cách gọi Nhị Thánh Medang, quyền lực gần như tương đương.

Đại Việt làm cái quỷ gì cũng thành trend đối với các quốc gia đồng minh.

Lavo muốn đu trend nhưng làm triệt để hơn đó chính là cả vợ cả chồng đều xưng quốc quân… một lần vượt trước Medang xem sao…. Charban Naira ánh mắt mơ màng khẽ bay bổng suy nghĩ con đường tương lai một chút.

“ Vương tử Nakhon chỉ mới mười ba tuổi, bên người chỉ có năm ngàn binh mã , làm sao có thể … Ngài không sợ vương tử nguy hiểm sao….” Javarkran mặt đầy nghi ngờ cùng kinh hãi hỏi lại. Hắn muốn chắc chắn một vài việc trước khi đưa ra quyết định…

“ Hử… ngươi nói vấn đề này ta lại nhớ ra một chuyện… Hùng ưng muốn lớn lên phải tự nhảy khỏi tổ mà tập bay… cho hắn bay thử một lần đi… để cho hắn biết ngựa non háu đá hậu quả ra sao. Như vậy sau này không còn gặp sai lầm tương tự. Để cho Nakhon hiểu môtj chút ông nội cùng chú của hắn có bao nhiêu tinh quái. Còn về an nguy của Nakhon thì không cần bận tâm. Các ngươi phải nhớ chảy trong huyết quản của hắn còn có một nửa dòng máu hoàng tộc Đại Việt. Cả cái vực này có thể bắt hắn, dánh đập hắn nhiều người có thể làm, nhưng dám giết hắn? khặc khặc… hẳn là kẻ đó còn chưa sinh ra đời đâu” Charban Naira điên cuồng trả lời…

Đúng thận người đời có câu, tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể nhìn nha bản chất thằng Charban này điên cuồng đến vậy?

“ Các ngươi đã có quyết định sao? “ Charban Naira lại một lần nữa lạch cạch kéo chiến đao đi lại bên trong chướng bồng. Chậm rãi chậm rãi nhìn từng gương mặt các lãnh chúa lớn nhỏ, cả đám lãnh chuá bối rối, kinh hãi, đắn đo dằn vặt suy tư quyết định.

“ Thế … thế… Quốc Vương… ngươi đảm bảo sự an toàn cùng lợi ích kinh tế của Javarkarn khi chúng tôi chấp nhận về Bang Makok chứ?”

“ Ngươi có cam kết của Trẫm”

“ Được rồi, vậy ngươi tiếp quản quân của Utai Thani thôi, gia tộc Javarkarn quy thuận Lavo quốc vương… Charban Naira III”

Javarkarn như vắt kiệt toàn bộ sức lực sau khi nói ra quyết định, hắn suy sụp ngồi thẫn thờ không nói nên lời.

“ Cám ơn Javarkarn, cám ơn ngươi đã giúp ta bàn tay không phải nhúng nhiều hơn một chú máu người Tai. Ngươi sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay” Charban Naira gật đầu rất hài lòng, phi thường hài lòng.

Javarkarn là gi tộc lớn nhất ở đây. U Tai Thani cũng là một thành phố lớn của Lavo, quân sự khá mạnh, có thể nói ngồi nơi đây mạnh nhất trong đám thủ lĩnh chính là Javarkarn, cho nên thái độ Javarkarn dẫn đầu quy phục trong hòa bình như vậy ảnh hưởng khá lớn. Charban không hài lòng sao được?