Ngày 13 tháng Tư, sau 4 ngày cấp tốc chuẩn bị cuối cùng đại quân một vạn năm ngàn người của Tân Bình Lộ - Đại Việt đã tập hợp tại Chính Hoà chuẩn bị nghĩa vụ cùng đồng minh.
Tám giờ sáng, không khí vẫn còn mát mẻ, cái nóng, oi bức của miền Trung của dải đất hình chữ S này vẫn chưa quá đậm. Mười lăm ngàn quân phục áo vảo quân hàm phẳng phiu đứng xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trong nắng sớm.
Khắp nơi rợp trời cờ xí kiêu hãnh nắm vuốt làn gió biển hơi thở mặt mòi.
Mỗi quân nhâm đế quốc đều kiêu hãnh cùng tự hào đứng dưới lá cờ vàng đỏ hai màu của Đại Việt Đế Quốc, lại càng nhiều là Kỳ Hiệu của Thân Bình Lộ - Bố Chính. Cờ đỏ sao vàng hùng dũng vươn cao.
Mỗi thành phố lớn của Đại Việt đều có kỳ hiệu riêng của mình. Tất cả đều là Nhị Đế thiết kế. Ở Đế Chế này không còn kiểu kỳ hiệu gia tộc Ngô – Lý – Lê - Đỗ gì cả, chỉ có kỳ hiệu của các địa phương cùng kỳ hiệu các quân đoàn đặc biệt mà thôi. Đại Việt các thế gia đã cáo phó dẹp xong, ít nhất về mặt kỹ thuật hẳn là vậy.
Trên điểm tường đài Thái Thượng Hoàng Đế Lý Thường Kiệt tuy đã ở cái tuổi thất thập cổ la hi nhưng thân thể lại vẫn khỏe mạnh vô cùng, thậm chí thanh niên nhì thấy cụ vẫn còn mặc cảm đó.
Thân như tùng bách lưng thẳng vai rộng, dáng người cao lớn uy vũ, cụ trong bộ trang phục quân nhân đẳng cấp Đế Chế đứng trên cao mắt điểm toàn quân.
“ Thời gian không có nhiều, Ta cũng không có dài dòng cũng chúng tướng sĩ. Về lý, Lavo là thành viên khối liên minh quân sự Đông Nam Á do Đại Việt dẫn đầu, cho nên việc một quốc gia khác đem quân xâm phạm lãnh thổ quốc gia thành viên thì Đại Việt cũng phải dẫn đầu gương mẫu mà hỗ trợ. Về tình mà nói trước đây Lavo vương quốc không dưới ba lần lặn lội đường xa không quản ngại khó khăn gian khổ đưa quân trợ giúp Bố Chính. Cái tình cái nghĩa âu rất nặng hai chữ…”
“ … Cho nên… NGƯỜI LAVO CÓ THỂ BẤT CHẤP MÀ ĐỔ XƯƠNG MÁU CHO NGƯỜI VIỆT- ĐÁP LẠI NGƯỜI VIỆT CŨNG SẼ HI SINH XƯƠNG MÁU CHO NGƯỜI LAVO- PAGAN MUỐN MỘT TRẬN CHIẾN VỚI KHỐI LIÊN MINH ĐÔNG NAM Á THÌ HÃY ĐỂ BỌN HỌ TẮM MÁU Ở LAVO THÔI”
Cụ Kiệt không nói nhiều, cũng không đao to búa lớn gì, nhưng nếu cụ đã nói ra hai từ tắm máu, khả năng sẽ làm thật sự.. Ôi dào ơi, cụ là người thế hệ trước, về mặt quân sự luôn có một phần rất… rất cứng nhắc, cho nên Ký khá sợ mỗi lần cụ Kiệt động binh, nhất là động binh đối với người ngoại quốc. Vậy thì sẽ no mercy ở đây… sợ rồi, sợ rồi, lần này thật lớn chuyện.
“ VÌ TÌNH – VĨ NGHĨA- VÌ LAVO KHÔNG SỢ HI SINH”
Bên dưới quân Đại Việt như sấm mà hô vang, sứ thần Lavo sau bốn ngày sốt ruột chờ đợi lúc này gần trăm người đứng nơi này khóc tu tu như trẻ em, không ít các Chính trị viên, chính ủy phải tới khuyên can mới được.
Ầm ầm ầm…
Đại pháo thần công lễ pháo ầm ầm đồng loạt nổ rền… báo hiệu giờ xuất kích đã đến.
Các chiến sĩ Đại Việt lên đường xa đất mẹ thực hiện nhiệm vụ quốc tế thiêng liêng vĩ đại, bọn họ đeo trên lưng to lớn ba lô đồ, nhưng càng đeo trên vai gánh nặng hi vọng của cả khu vực, “ Người giữ dìn hòa bình và trật tự” của vùng đất rộng lớn này- Đế Chế Đại Việt.
Cùng lúc đó tại Kinh Thành Thăng Long súng pháo cũng ầm ầm nổ vàng.
Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh…. Uỳnh….
Phía sau cổng đoan môn hai mươi chín đại đại thần công pháp nổ vàng như sấm rền.
Có kẻ tấn công Thăng Long sao?
Kẻ nào dám vuốt râu hùm?
Đùa cái gì trứng vịt lộn? Thời buổi này ai ngu đi trêu Đại Việt trừ mấy ông Nhật Bản tiểu thông minh lại cứ nghĩ mình là đại trí người.
Này là hai mươi chín khẩu pháo 350mm khổng khổng lồ được đúc lên đặt ở Đoan Môn quảng trường nhằm phô bày uy thế, sức mạnh của Đế Chế thôi.
Đây là pháo lễ, hai mươi chín khấu thể hiện cho 29 lộ châu lớn của Đại Việt. Pháo lễ chỉ bắn những dịp đặc biệt với bông nhồi không đạn. Mỗi lần nổ hẳm cả 70kg thuốc nổ một khẩu cho nên… tiếng nổ rất rất rất khủng bố.
Mười chín tiếng pháo… như mười chín khoảng thiên lôi xé toạc không khí, đâm rách màng nhĩ….
Tô Triệt tháo tháo cái bông nút tai cười khổ… hắn cái gì cũng thấy đế chế tốt, riêng mấy khẩu pháo này hắn cực ghét. Mỗi lần tiếp sứ đoàn giờ toàn là Tô Triệt ra mặt. Mà mỗi lần tiếp sứ đoàn là pháo nổ ầm ầm tra tấn màng nhĩ của hắn… May mà bình thê hiểu chuyện chuẩn bị cho hai cái nút tai. Nếu không hắn từ chức lâu rồi.
Đã quen rồi mà mỗi lần Tô Triệt nghe âm thanh của thứ này đều tim đập chân run…
Nghĩ lại Tô Triệt xấu hổ lắm, có lần hắn bắt gặp công chúa với thái tử trong Thiên An Quảng Trường, lúc ấy pháo nổ thì hai đứa nhỏ này không những không sợ mà còn nhảy cẫng lên ùa chạy ra cửa lớn xem.. bắn pháo.
Xem bắn chưa đã còn nằng nặc yêu cầu binh sĩ bắn thêm. Vậy là tiếp sứ thần tiểu quốc Tam Phật Thệ lại thành 23 tiếng pháo. Tất nhiên Tô Triệt được chứng kiến mà ai đo cầm dép tiến lên, còn thấy được hai cái cục bông con con lên xe ba bánh điên cuồng đạp chạy trốn.
“ ĐÁNG SỢ QUÁ, TRÊN ĐỜI LẠI CÓ HOẢ PHÁO ĐÁNG SỢ NHƯ VẬY. ĐẾ QUỐC THẬT LÀ KHIẾN LÒNG NGƯỜI KINH PHỤC”
Sứ thần la lớn la lớn…
Không phải hắn muốn la lớn, thực tế Sứ thần đang muốn nói hạ giọng nhưng tai điếc đặc cho nên biến thành lớn tiếng hò reo.
Tô Triệt lười trả lời, có nói lúc này bọn hắn cũng nghe không được.
Lý Hiến lung lay lung lay sợ hãi, thân hình bám vào phó sứ vì đứng không vững. Nào ngờ phó sứ là quan văn, thân thể còn nhược hơn Lý Hiến mà sụp tại chỗ. May mà có hai tên Thị Lang người Tống là thanh niên trẻ khoẻ mạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hai ông lão này… nếu không thì thật xấu mặt quốc thể.
Tô Triệt mặt đen lại , hắn mấy lần kính xin Bệ Hạ bỏ pháo, hoặc là bắn ít thuốc nổ thôi, nếu không sớm muộn gì cũng có án mạng. Sứ thần các quốc không phải ai cũng trẻ khoẻ. Mấy ông già mà có bệnh tim mạch nghe tiếng động kiểu này có ngày đột tử.
Số là có sứ thần ngất thật sự rồi, yếu tim mà ngất, lúc đó Tô Triệt lo cuống người. May mà bác sĩ Hoàng cung cứu kịp, nếu không sẽ tạo thành vết nhơ ngoại giao… Kể từ đó Tô Triệt lại đắm chìm y học, càng đọc càng học hắn lại càng thấy Thần Vương sách y bác đại tinh thâm. Lúc đầu học vì dự trù sơ cứu sứ thần nếu có ai đó gặp tương tự trường hợp.
Vậy nhưng đọc rồi Y học nhất là giải phẫu thì Tô Triệt bị nghiện, thời gian gần đây thằng này rất hay lần mò trường Y nghe giảng bài cùng thực hành thực tập.
Quay lại vấn đề pháo, Tô Triệt ý kiến được bên quan văn ủng hộ nhưng bên quan võ nhất quyết không nghe. Nói đó là uy thế của Đế quốc không thể giảm miễn.
Tức mình Tô Triệt xin phép Thiên Đế dẫn một đám võ quan không đeo tai bịt đi nghe pháo.
Ngày hôm đó không có lễ , không có tiếp đón ai mà Lễ Pháo Đại Việt nổ ầm ầm.
Trở lại điện Thiên An, cả đám võ quan liêu xiêu tai điếc đặc, gào gào thét thét nói chuyện vì bọn hoi trong ngắn hạn có nghe nổi cái gì đâu.
Hiếm khi thấy Thiên Đế nhiếc miệng cười vui vẻ một tiếng. Vậy là hoả pháo lễ hai bịch 50kg thuốc súng một lần khai hoả giảm xuống 35kg một bịch. Tổng 70 kg một lần bắn.
Mỗi cái việc bắn bao nhiêu Kg thuốc súng mà văn võ hai bên gân cổ cãi nhau như hàng tôm hàng cá trả giá ngoài trợ.
Đại Việt nó lạ ở chỗ Võ tướng cũng xuất thân đại học, thậm chí sau đại học, toàn là văn hay chữ tốt, cãi nhau biện luận không thua quan văn.
Bên quan văn thì cũng không yếu gà, thằng nào thằng ấy đều chăm chỉ luyện tập, cơ bắp cuồn cuộn, nếu thả ra đấm nhau tay đôi không có sợ võ tướng.
Cho nên văn quan võ tướng Đại Việt phân chia là một ông làm về mảng quân sự, một ông làm hành chính. Chẳng phải vì tri thức chữa nghĩa phân biệt gì cả.
Lại nói đây là pháo lễ đúc rống đúc phượng tùm lum. Thậm chí nòng pháo chính là rồng- phượng há miệng lớn, mắt phượng là hai viên Sà Phía to như quả nhãn. Mắt rồng la hai viên Rú Bì to lớn tương tự.
Độ chơi của Đại Việt nó hơi khác người.
Lý Từ Huy cười gian, Ngô Khảo Bình mang về chì cromat thì Ruby ngọc nhân tạo ầm ầm ra đời… he he… làm mấy viên ngọc nhân tạo trang trí pháo lớn không sao cả…
Nòng pháo lễ đại đại thần công ở Đoan Môn quảng trường nòng 350mm, dày 21cm dài 4,5m. Chỉ riêng nòng pháo đã nặng đến 12 tấn, lại thêm bên ngoài các hoa văn họa tiết là đồng đúc uốn lượn rồi hàn, tán cố định vào thân pháo.. tổng mỗi cái nòng lên đến 14 tấn khổng lồ vô cùng.
Vì sao phải đúc dày vậy? vì để to để đẹp, đây là pháo lễ mà. Chứ thực pháo này chủ cần dày 5cm đã đủ dùng với chất nổ kém thời này. Cái đám pháo này nếu cho dùng thuốc nổ mạnh thời hiện đại vẫ dùng qúa tốt vì nó quá chắc. Toàn là hợp kim molypden cả đấy.
Đừng nó là nhét 100kg thuốc nổ, có nhét hơn cũng chẳng hề hấn gì…
Đám pháo này tuy được giới quân sự Đại Việt đánh giá là vô dụng trên chiến trường nhưng lại có lực trấn nhiếp kinh hoàng đối với mọi sứ thần các quốc gia lân bang.
Lần này phái đoàn sứ thần là Đại Tống người, không ngại hiềm nghi, Lý Từ Huy vẫn để Tô Triệt tiếp đón.
Dẫn đầu sứ đoàn là Lý Hiến Xu Mật Sứ đứng đầu Xu Mật Việt quân sự hệ thống của Đại Tống, phó sứ là Lưu Chí Trung Thư Thể Chấp đại thần làm phó. Lầm này đến Đại Việt ý đồ lộ rõ liên quan đến quân sự cho nên Lý Hiến đích thân đến nơi này.
Lần này sứ đoàn Đại Tống được đón tiếp thật trọng, dùng trà tuyết sơn ba tỉ/ kg cho uống , chả biết vị ra sao vì Lý Từ Huy có dùng đâu. Vả lại loại này là Đại Việt nói nó ba tỉ thì nó ba tỉ/kg. Thế mà thôi ai truy cứu?
Lại còn mâm vàng chén ngọc… đủ thứ quý giá tiếp đón khiến đám người Đại Tống lòng hư vinh tăng tăng cao ngất. Thoáng chốc quên sạch sẽ cách đây không lâu Đại Việt vừa dẫn quân qua Hành Dương làm một mẻ lớn.
Sứ thần Đại Tống hiểu hết chứ , họ là lãnh đạo Đại Tống nên đâu ngu? Đây là Đại Việt du ngủ Đại Tống thôi.
Nhưng báo chí Đại Việt thì đưa tin ầm ầm ở Đại Tống , nói nào là người Việt tốt với người Tống chưa. Cho uống hẳn trà mấy tỉ/ kg nhé… âm vàng chén ngọc nhé. Coi trọng chưa?
Một đám trẻ trâu Đại Tống không hiểu chuyện nhao nhao hùa nhau chia sẻ tin tức này, lòng hư vinh tăng cao, mặt ngẩng lên tận trời tung hô Đế Quốc Đại Việt “ tốt bụng”.
Nhưng đám trẻ trâu này đâu biết các vị lãnh đạo của họ đang có nỗi khổ khó nói, uống trả ngọt mà lòng đắng chát.
Đại Tống thế yếu, đi qua Đại Việt như đi qua thượng quốc, được chút ban ơn mà chẳng cón lợi ích chân thực nào.
Mấy vị lãnh đạo khổ sở chèo lái con thuyền quốc gia bên cạnh một cường quốc quân sự- kinh tế… mấy thằng trẩu tre ở nhà thì ăn tục nói phét nghe lời tình báo Đại Việt mà tung hô người Việt tận trời.. bi ai thay. Đã tung hô chán bọn này còn viết bài câu like kéo theo dân tình không hiểu chuyện tung hô theo nữa. Ý đồ du ngủ của Đại Việt đối với dân Tống lại càng triệt để thành công.