Trong lúc Ngô Khảo Ký dẫn quân 500km trên đường đến Osaka thì cũng là lúc cụ Kiệt kêu gọi toàn bộ binh lính đang nghỉ phép ở Tân Bình Lộ tập hợp.
Cùng lúc đó tại biên giới Chiang Mai nơi cách xa Ratchabuirit tầm 700km, sau nhiều ngày lặn lội các cung đường phức tạp thì lính truyền tin cũng đã đế được nơi này. Nhưng thứ họ mang đến chính là một tin mà Chiên Nàn Phú Thái không hề vui vẻ chút nào.
“Ngươi nói lại một lần nữa…. nói lại một lần nữa “
Chiên Nàn Phú Thái ngồi trên ghế cao như không tin những gì mình nghe thấy, hắn nghiên hẳn người về phía trước lắng nghe… chỉ thấy mày kiếm của hắn đã dựng ngược, gương mặt có nước da khá trắng đặc chưng của người Tai lúc này đã tím tái cả rồi.
“ Thưa thưa Thế Tử… là Nương Nương một mình dẫn bản quân đi Ratchaburit cự địch… Quốc Vương Bệ Hạ triệu tập quân đội các lãnh chúa về phòng thủ Ayutthaya….” Tên lính truyền tin lắp bắp run rẩy nhắc lại một lần nữa tình hình…
“ Katchaburit cũng rút quân về Ayutthaya?...” Chiên Nàn Phú Thái gằn giọng hỏi, gương mặt của hắn đã vặn vẹo, từng đoạn gân xanh vằn vện như rết nhỉ như hằn trên trán…
“ Dạ… Dạ… đều đã rút về… Ayutthaya…” tên kính truyền tin lẩm bẩm run rẩy nói lên , tuy run rẩy nhưng hắn khẳng trong giọng nói đó là chắc chắn khẳng định đây là sự thật.
Xoảng… xoảng … bang bang bang.
“ Khốn nạn… sao hắn dám…. Sao hắn dám….khốn nạn…” Chiên Nàn Phú Thái rút đao chém loạn vào bàn ghế , đập vỡ giá binh khí trong cơn điên loạn.
Bên dưới hai hàng chiến tướng ngồi còn có kẻ còn giận dữ hơn cả Chiên Nàn Phú Thái… kẻ này gương mặt non nớt, nhìn qua có 4 phần giống Mỹ Lệ , lại có năm phần giống Chiên Nàn Phú Thái. Chỉ có điều lúc này khoé miệng thiếu nên máu tươi đã bật ra dòng dòng, hắn chắn nát bờ môi lúc nào không hay.
Xoạt
Thiếu niên bật người dứt khoát đứng dậy hắn xách theo chiến đao đi ra khỏi quân trướng.
“ Nakhon .. ngươi đi đâu?” Chiên Nàn Phú Thái gào lên quát nạt.
“ Ta đi cứu mẫu thân của ta… “ Nakhon hai mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm Chiên Nàn Phú Thái đáp lời .
“ Khốn nạn, đứng lại đó cho ta…. Ngươi có bao nhiêu quân mà dám hỗn xược…” Chiên Nàn Phú Thái quát lớn…
“ Cha… ta có năm ngàn kỵ binh của mẫu thân cho, đã đủ rồi, ta muốn về Ayutthaya hỏi một câu, vì sao ông nội đối xử mẫu thân ta như vậy? Nếu hắn không cho ta mượn binh thì ta đi Đại Việt mượn quân. Đảm bảo bác sẽ cho ta mượn… đến lúc ta quay lại mọi chuyện sẽ không đơn giản như lúc này…” Nakhon gằn giọng nhìn xung quanh một lượt đám người đang ngồi trong chướng bồng này, cặp mắt trẻ thơ nhưng đầy hận ý cùng sát khí, thậm chí đám lão binh lão tướng ngồi đây còn phải giật mình kinh sợ, vì họ biết người thiếu niên này dám làm thật sự.
“ Câm mõm chó của ngươi lại, không đến Rachaburi còn đi Đại Việt làm chi?”
Xoảng … Chiên Bàn Phú Thái giận giữ quẳng mạnh chiến đao xuống đất.
“ Hừ… chắc chắn mẫu thân phải gửi thư nhờ Đại Việt cứu giúp, cái đám quyền quý nầy ăn đồ của mẫu thân ta thì chưa bào giờ chê nhiều, đến khi gặp chuyện thì bội phản không một ai giúp đỡ. Đại Việt đi hai ngàn km đường biển còn nhanh hơn ta đi 700km đường bộ. Đến họ còn không cứu được mẹ ta thì ta năm ngàn quân đến đó có tác dụng gì…. Ta đi mời Đại Bá làm chủ, đến lúc ta quay lại…. hừ hừ … các ngươi huyết chảy thành sông”. Nakhon thiếu niên mười ba tuổi nhưng khí phách đúng là hơn hẳn người thường, hắn quả thật trưởng thành rất sớm, lại rất thông minh. Có lẽ Mỹ Lệ đúng là người phụ nữ dạy con thành công nhất cho đến lúc này.
“ Khốn kiếp… nghịch tử, ngươi dám chỉ cả vào ta..” Chiên Nàn Phú Thái trợn trừng mắt quát lớn.
Ngón tay của Nakhon hơi cứng lại rồi chùng xuống.
“ Cha , có những chuyện phải chọn lựa, hãy nhìn Đại Bá cùng Đại Thẩm đã làm gì ở Đại Việt, còn chần chừ chỉ khiến nội bộ thêm bất ổn” Nakhon cúi đầu nói…
“ Là mẫu thân dạy ngươi nói….?” Chiên Nàn Phú Thái ( Naira III) cũng thấp giọng xuống nhiều mà hỏi.
“ Là ta đọc trộm thư của Đại Bá..” Nakhon dương mắt ngang ngược đối thoại cùng cha của hắn.
“ Thánh Thần Đế?” Naira III trầm giọng hỏi lên.
Nakhon cúi đầu như khẳng định đó là sự thật.
“ Con trai… ngươi đi đi.. đi cứu mẫu thân của ngươi… Cha sẽ chặn hậu cho ngươi rời đi… Tới Ayuthaya ngươi thay Cha hỏi một câu ông nội ngươi cùng đệ đệ ngoan của ta. Hỏi bọn hắn có bao nhiêu lá gan lớn dám lúc này gây chuyện thị phi, chờ ta thoát được đám khốn Chiang Mai này, ta sẽ tới hỏi từng người trực tiếp.” Naira III vẫy vẫy tay cho con trai rời đi.
Nakhon rời đi rồi mà không biết, không cần hắn động thủ, hôm nay , tại quân doanh này, phụ thân hắn đã hoá cuồng ma. Ai thuận hắn thì sống , ai nghịch hắn thì chết. Naira III hắn cũng chán cái caí cảnh Lavo mỗi phương một tên lãnh chúa cả ngày là mắt lá trái với nhau rồi. Phải nếu là để tấn công Chiang Mai hắn còn phải nể mặt đám lãnh chúa Lavo này, nhưng nếu chỉ là đánh chặn quân Chiang Mai , tìm cách thoát khỏi vũng lày lội nhơ nhớp nơi này thì hai vạn quân bản bộ của hắn đủ dùng. Cho nên hắn quyết định rồi.
Lavo không cách mệnh thì không khá lên nổi. Hãy nhìn lãnh địa Bang Makok của hai vợ chồng nhà Naira Iii? Diện tích chỉ bằng 1/8 toàn bộ Lavo nhưng nơi này lại sản xuất hàng hoá, buôn bán hàng hoá gấp 3 lần tổng toàn bộ các vùng khác của Vương Quốc gộp lại.
Nơi này không có nô lệ, chỉ nô lệ được giải thoát, tuy sẽ là là công dân hạng bốn của Bang Makok nhưng còn tốt hơn quá nhiều số phận nô lệ ở các vùng khác.
Những năm qua Lý Mỹ Lệ dựa theo Lý Từ Huy chỉ bảo mà không tiếc bỏ tiền mua nô lệ khắp nơi, giải phóng rồi cấp đất cho họ. Chỉ trong chục năm Bang Makok ( Bangkok ngày nay) từ một xứ hẻo lánh nghèo khổ đã thành trung tâm kinh tế của cả Lavo, không những kinh tế mà quân sự cũng rất mạnh hai vợ chồng nhà này quân nô lệ xuất thân lên đến 3,5 vạn, cộng thêm một vạn thân binh cũ của Naira III đã lên đến năm vạn. Chiếm ¼ tổng bộ quân số có thể huy động của toàn bộ vương quốc các thủ lĩnh.
Sở dĩ nơi này chỉ có 700 ngàn người mà có thể nuôi đến hơn bốn vạn quân đơn giản vì họ đâu có chỉ dựa vào trồng trọt thu thuế mà nuôi quân. Bang Makok là nột thành phố thương nghiệp với con sông Chao Paya chảy qua nối thông tới biển. Rất dễ giao thương cùng Đại Việt, Medang, Tam Phật Thệ và Pâhng – Chola thương nhân cũng đầy dãy nơi này.
Lại thêm thời gian vừa qua Đại Việt đầu tư máy móc xây nhà xưởng nơi này chia lợi nhuận làm ăn, Bang makok có gì không nuôi nổi 5 vạn quân thuỷ bộ?
Naira III nhận ra lợi ích này nhưng hắn vẫn e ngại vấn đề đụng chạm các lãnh chúa sẽ gây biến loạn . Vua Naira ii thì bảo thủ, vẫn muốn dựa vào quan hệ hảo hữu cùng lãnh chúa để gìn dữ địa vị của Hoàng Tộc.
Đến đây thì cách làm của Lý Mỹ Lệ khiến dân đen hưởng ứng, thương nhân, công tượng hưởng ứng, nông nô , nô lệ nếu ai biết cũng sẽ hưởng ứng, nhưng họ bị các lãnh chúa bưng bít và ngu dân thì sao biết nổi?
Nhưng chắc chắn có một điều giới quý tộc không ưa cách làm của Mỹ Lệ, nhưng không ưa lại không dám nói ra mặt vì phần lớn lợi ích kinh tế của bọn họ phụ thuộc vào Bang Makok mà không phải Ayutthaya.
“ Các vị, hai cha con nhà ta đối thoại các ngươi cũng nghe rõ cả rồi. Ngồi đây toàn là các lãnh chúa có quan hệ tốt nhất với ta. Nhà Charchai, nhà Javarkran, nhà Lawkim… bản vương cũng không dấu các ngươi thêm nữa, thời đại đã thay đổi, nếu không thay đổi sẽ bị thời đại đào thải, Bản Vương đã thay đổi, và bản vương hi vọn các ngươi có lựa chọn thông minh nhất lúc này…” Naira III ngồi trên ghế cao, hắn đã nhặt lại thanh Thái Đao Đại Việt chạm vàng nạm ngọc của mình mà chống nơi đó nhìn ngắm bên dưới một loạt.
“Chanbar Narai Thế tử ngươi không cảm thấy hai vợ chồng nhà người quá đáng lắm sao? Các ngươi muốn không có nô lệ, thì cứ mua và thả ra? Các ngươi muốn chia đất thì cứ lấy đất của lãnh địa ngươi mà chia ra? Cớ sao lại bắt ép chúng ta phải theo ngươi? Channar vương tử nói đúng, ngươi đã bị yêu nhân Đại Việt mê hoặc mất đi ý chí của người Tai rồi, Ngươi dám đụng chúng ta ngày hôm nay, đảm bảo gia tộc chúng ta sẽ ủng hộ Chanar vương tử “ Charchai lãnh chúa ầm giận giữ trách móc cùng đe doạ, thậm chí không ít các lãnh chúa khác cũng đồng tình, chỉ có phân nửa là trầm ngâm lưỡng lự.
“ Charchai, ngươi nói rất hay… không ngờ có một ngày đồ tể của Lavo cũng có thể nói những lời mỹ miều này, quả thật Lavo trình độ học vấn toàn dân đã có hi vọng rồi… khặc khặc… khặc… “
Chanbar Narai III dựng kiếm mà dậy, chậm rãi đi xuống dưới , hắn khặc khặc cười như tiếng kêu ác quỷ từ địa ngục vậy. Đừng nhìn bộ dạng khép nép, hoà nhã, lịch sự của thằng này trước mặt Ngô Khảo Ký mà nhầm tưởng, trước khi là một Thế tử hắn còn là một chiến tướng cự phách. Một vai hắn gánh vác giang sơn , đánh trăm trận cùng người Pagan hùng mạnh chưa biết thua, xác người dưới tay hắn đâu chỉ có vạn mà tính?
“ Charchai, ngươi nói sai một điểm, ta không chỉ muốn đất, muốn nô lệ của các ngươi, mà còn giải tán hết quân đội của các ngươi, bọn ngươi gia tộc tốt nhất nên khăn gói về Bang makok an ổn sinh hoạt. Tất nhiên bản vương không lấy không của ai cái gì, theo giá cả mà trả tiền thôi…. Nhưng.... tất cả người ngồi ở đây có cơ hội lựa chọn, riêng gia tộc Charchai không có..”
Két…. xẹt….
Ánh đao như chớp như điện, chỉ thấy môt luồng sáng loé qua, máu tươi phun đỏ thẫm một bên chiến giáp của Chanbar Narai rồi tong tong nhỏ xuống…
Thân hình Charchai không còn đầu mà đổ gục xuống sàn, máu tươi từ cơ thể đang giật giật đó vẫn òng ọc chảy ra…
Cái đầu lâu của Charchai bay lên rơi xuống lông lốc trước mặt đám thủ lĩnh các xứ, đầu lâu mắt trợn tròn như không tin tưởng Chanbar Narai dám ra tay. với hắn.
“ Bọn các ngươi có cơ hội lựa chọn còn thằng khống kiếp này sẽ không có . Vì ta ngửi thấy mùi vương đệ của ta vương vấn trên người hắn. Từng lời lẽ thối tha toát ra từ miệng hắn đặc sệt Charnan… khặc khặc… làm kẻ chuyển lời phải có nhận thức về hậu quả sao…”
Cạch cạch… cạch….
Đế thiết ủng nện trên sàn nhà, Chanbar Narai chậm rãi đi lại trong chướng bồng chờ đợi câu trả lời của đám người thủ lĩnh, giáp sĩ xuất thân nô lệ đã vây kín nơi này. Thân binh của đám thủ lĩnh cũng bị khống chế, ngay cả quân các trại của thủ lãnh các vùng cũng bị quân của Chanbar Narai bao vây rồi. Thì ra thằng khốn này luôn có chuẩn bị cho việc này, tức là hắn có nghĩ đến việc này từ lâu chứ không phải hành động bộc phát.
“ Thế tử , tôi công nhận vợ chồng các ngươi rất mạnh, có thể lần lượt tiên diệt chúng ta. Nhưng thế tử có nghĩ qua giam lỏng chúng ta ở Bang Makok thì lấy ai quản lý vương quốc này các vùng lãnh thổ. Quân Pagan lại đàn trước ngõ? Lúc này thích hợp để nội chiến sao?”
Một vị lãnh chúa giọng điệu hoà nhã hơn thuyết phục Naira iii bỏ đi kế hoạch điên khùng nảy của gã…
Khịt khịt… khịt…
Giữa không gian tràn ngập mùi máu tanh tưởi.
Naira Iii khịt khịt mũi như ác lang đang đánh hơi vậy…
“ Không có mùi đệ đệ của ta.. Javarkran ... ngươi có thể tiếp tục sống thêm chút nữa”
Naira cười cười gương mặt thật ác hung…
“ Các ngươi muốn nghe lời thật lòng của ta? Được thôi ngày hôm nay cởi mở một lần vậy…” Charban Naira trở lại ghế ngồi, gương mặt hân điềm tĩnh lại đôi ba phần, trầm ngâm giơ bàn tay nhuốm máu lên mà ngắm Nhìn chăm chú… hắn lật đi lật lại bàn tay mà nhìn như nhìn tác phẩm nghệ thuật vậy… thằng này tâm lý có vẻ không bình thường cho lắm.