Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 705: Bước đầu giao lưu.




“ Dừng dừng”

Paulio sợ hãi, càng lại gần thì thuyền lớn càng trở nên khổng lồ, trăm mét khoảng cách hắn đã toàn bộ thấy rõ năm con thuyền này..

Cao lớn cao lớn như toà nhà, dài không thấy đầu đuôi. Quan trọng là hai bên thân thuyền gắn đầy lá sắt, thứ rất hiếm ở bộ lạc của hắn.

Lại nhìn phía trên sàn thuyền đầy những người kì quái, toàn thân bọc trong sắt thép không nhìn thấy người đâu, ngay cả gương mặt củng là khe sắt mặt nạ đen ngòm.

Paulio cảm giác chư có hàng ngàn ác thần trong truyền thuyết của bộ lạc Maliwoa đang chằm chằm theo dõi hắn. Paulio không dám tiến lên nữa, hắn quá kinh sợ rồi.

Phải thôi, thuyền siêu trọng tải của Đế Quốc có tới tổng bốn tầng. Khoang đáy chứa hàng và cũng là khoang ăn nước đẽ đến 6 m sâu. Long cốt có gia cố thêm thép vừa tăng sức chịu lực vừa tăng trọng lượng long cốt để giữ thăng bằng thuyền không nghiêng lệch.

Trên khoang đáy chính là khoang động cơ cao 2,5 m cho chiến mã kéo dây xích động cơ.

Trên khoang động cơ là khoang thuyền viên ở giữa và khoang pháo phía ngoài rìa.

Pháo bố chính nạp đạn cửa hậu cho nên không có tốn nhiều không gian kéo ra khéo vào. Mỗi bên cạnh thuyền dành ra 4 m đủ để bố trí pháo vẫn còn đến 6m ở trung tâm tầng này để bố trí khoang chứa thuốc nổ, đạn, vũ khí cùng mộ số buồng ở.

Tầng ba có bố trí tương tự tầng hai, cũng cao hai mét

Tâng áp sàn bong thuần là phòng ở cùng khu sinh hoạt

Cho nên tính chiều cao từ mép nước lên đến sàn boong tàu là 8m cao, cộng thêm lan can như thường thành tránh đạn , lõ châu mai thì cao đến chín mét. Để leo trèo cái này từ các thuyền độc mộc thấp mùn của thổ dân là không thể được.

Thật ra mép này là tính khôn tải, khi tải trọng đầy đủ thì mép phải lên thêm 2m do đó thân cao từ mép nước lên đến sàn giảm xuống 7m thôi, cộng thêm 1,5 m thành lan can thì nhìn như 8,5 m cao vậy. Nói thẳng thừng dù 7m hay 8,5 m cao thì cũng không có khả năng đám thổ dân leo lên được.

Trên sàn thuyền còn có một lâu chính giữa , là cấu trúc của khoang chỉ huy tác chiến cao 5m rộng 8m và dài 10m , cấu trúc khá giống chiến hạm hiện đại vì thuyền này không có buồm nên có thể bố trí khoang chỉ huy chính giữa như vậy.

Cấu trúc chỉ huy tháp càng khiến con tàu nhìn có vẻ khủng bố to lớn hơn, thật ra khoang thêm này nhẹ thôi, cũng không phải loại gỗ nặng gì vì nó có lát giáp bằng thép molybden và Mangan 5mm đủ mỏng nhẹ nhưng đủ hứng chịu mọi loại đả kích ở thời kỳ hiện tại lúc này.

Thật ra Lý Từ Huy đã cắt đi khá nhiều độ cao của thuyền trọng tải này để giảm tải cùng an toàn hơn triên biển.

Nguyên mẫu của thiết kế này chính là thuyền HMS Royal William1813. Lý Từ Huy dĩ nhiên không điên cuồng đến độ tự mình suy nghĩ từ A-Z một thiết kế tàu biển gỗ, đã có những thiết kế sẵn trong đầu và được thử nghiệm hoàn chỉnh thì tại sao không dùng? Cho nên nếu dựa đúng nguyên mẫu của HMS Royal William1813 thì chiều cao thuyền/ bề rộng ít khoảng 5/4. Tức là tổng cả phần ngập nước và bề nổi của thuyền có thể lên tới 17-18m.

Nhưng làm như vậy nặng quá, cần bố trí thêm nữa ngựa mới đạt được vận tốc ưng ý cho nên Lý Từ Huy là cắt đi hẳn một khoang chiều cao giảm đi rất nhiều trọng lượng cùng tăng thêm độ ổn định sóng gió của thuyền. Trọng tải 600 tấn đã rất phù hợ cho lúc này rồi không cần tham lam.

Trở lại với tình hình của Paulio, hắn quay đầu muốn đi, áp lực tâm lý khiến hắn sợ hãi.. sợ hãi…

Bất ngờ trong gió biển như thoảng tiếng hô hoán mà hắn mơ màng hiểu được.

“ Hoà bình… bạn bè… trao đổi hàng hoá…bạn bè… bạn bè…”

Paulio nghi ngờ hướng tai về phía quái vật khổng lồ kia….

Đúng thật nghe rõ hơn, tuy tiếng nói ngọng nghịu không giống người Maliwoa bọn hắn nhưng có thể hiểu được…

“ Hoà bình… Bạn Bè” đây là quan trọng nhất hai từ ngữ hắn đánh giá được….

Và cũng là từ ngữ khiến hắn yên tâm.

Paulio không ngu, hắn không có hoàn toàn tin lời nói kia, nhưng nghĩ lại thì hắn thấy đối phương chẳng có gì phải lừa hắn cả, với kích cỡ thuyền này chỉ cần lúc thẳng tới là có thể đâm chìm toàn bộ thuyền nhỏ của bộ lạc Maliwoa rồi. Cần gì phải bày nhiều trò hãm hại nhau?

Thái độ của thuyền quái vật lại là đứng yên không động , người trên đó chỉ nói chuyện mà không động thủ khiến cho gan của Paulio lớn lên.

Hắn quyết định phóng thuyền đi thêm vài chục mét...

Âm thanh càng lúc càng rõ hơn, ngữ điệu hơi khó nghe nhưng vẫn có thể hiểu được đó là đầy thiện ý muốn kết bạn không muốn chiến tranh.

Thậm chí Paulio còn thấy được một vài người khá giống như người Maliwoa đang nhảy múa trên các bục gỗ được kê cao trên thuyền khiến hấn ở chỗ này cũng thấy được. Đây là điệu múa của bạn bè, của hoà bình và hữu nghị.

“ Các ngươi là ai , tại sao xâm phạm vùng biển của bộ lạc Maliwoa?” Paulio hét lớn .

“ Chúng ta là bằng hữu phương xa đến trao đổi hàng hoá…” Trên thuyền một tên người Nam Đảo Đài Viên ( Đài Loan) thông qua loa đồng trên miệng hét lên.

“ Hàng Hoá là gì?” Paulio không hiểu hai từ này nên hỏi lại.

“ Trao đổi đồ vật… chúng ta có rất nhiều đồ vật tốt đẹp….” Người Nam Đảo trên thuyền đáp lời.

Đồng thời lúc đó cũng có một phiên dịch người Austronesia ( Nam Đảo) đang phiên dịch cho Ngô Khảo Bình…

“ Tốt quá có thể giao lưu là tốt lắm… “ Ngô Khảo Bình vỗ vai khen ngợi nô lệ người Austronesia , thật ra những người này không còn là nô lệ, Đại Việt đã trao tư cách công dân tự do cho họ.

“ Ném xuống cho bọn họ ít đồ đạc” Ngô Khảo Bình ra lệnh cho binh sĩ quăng xuống một túi đồ được cố định vào phao nổi ống tre sau đó ném xuống.

Cái này đã có chuẩn bị từ trước, nói chung Ký tính toán rất kỹ mọi chuyện rồi.

“ Quà của bạn bè … tặng cho các ngươi” người Austronesia lại hét lớn, họ chỉ nói những câu đơn giản nhất dễ hiểu nhất. Ngôn ngữ hai bên vẫn có khác biệt đáng kể.

Paulio không còn sợ, ít nhất là không sợ bị tấm công. Hắn cho bọn lính trèo thuyền đến bên cạnh túi da được vứt xuống biển…

Mở mở…

Hít…hít…

Nhanh tay trôm một món nắm chặt trong tay không để bọn xung quanh biết sau đó Paulio ngước mặt lên phía thuyền lớn hô vang.

“ Cám ơn. Ta về đi về thông báo với thủ lĩnh… chờ” Paulio cẩn thận buộc túi da, nhân lúc không ai để ý hắn nhanh tay nhét một vật nhỏ vào khố quần.

“ Thủ lĩnh, bọn hắn là bạn bè, không thù địch, đến đây để trao đổi đồ vật , không phải để xâm chiếm lãnh thổ” Paulio quay về rồi, đang mồm năm miệng mười giải thích, hắn quên bắng việc mình đã bất mãn ra sao khi bị cử đi làm chốt thí thử thái độ ngươi phương xa kia.

Samoai trầm ngâm nhìn đám đồ vật trong tay suy nghĩ…

Hắn không dễ tin người lạ như vậy, nhưng thực tế nếu đúng là chỉ đến nơi này giao dịch đồ vật thì là một chuyện đáng vui mừng.

“Được rồi... trước hết quay trở về” Samoai ra lệnh thổi tù và, toàn bộ thuyền của người Maliwoa quay đầu vào bờ…

Ngô Khảo Bình cũng qua kính viễn vọng quan sát. Hắn không lấy làm phật ý, vì dù sao đây chỉ mới là tiếp xúc lần đầu, rất khó có thể tin tưởng.

Vịnh này nước rất thâm, cũng lặng, tránh được gió bão cho nên hạm đội của Đại Việt có thời gian. Hay nói đúng hơn là hạm đội có thời gian để cho bộ lạc thổ dân này quyết định.

Sau ba ngày vẫn bế quan toả cảng thì sẽ đánh lên. Đây là Nhị Ca đã dặn dò kỹ. Tiên lễ đủ rồi không nghe thì hậu binh. Manila phải chiếm lấy bằng mua bán hay bằng võ lực đều phải đứng vững nơi này, vì nó là một cảng biển khá tốt để né bão.

Ngô khảo Ký biết chứ cái vùng này mỗi năm ăn tầm 20 cơn bão, đầu tư vào đây là thảm hoạ, cho nên hắn không dự định đầu tư nhiều vào Philippines dù rằng thằng này rất giàu tài nguyên. Có giàu hơn nữa cũng không đáng giá mạo hiểm quá lớn tính mệnh con dân Đại Việt như vậy.

Đầu tư vào vùng Philippines thì thà đầu tư Bruei cho xong, nơi này thiếu tài nguyên đâu.

Nhưng Philippines có ba thứ không thể bỏ qua đó là vàng , Niken và Chì Cromat. Trong đó không phải Vàng mà là Niken cùng Chì Cromat quan trọng.

Tuy Niken cùng Chì Cromat thì chưa dùng được nhưng cứ khai thác quặng đi, đem chứa ở Đại Việt kho lúc nào có thì dùng. Hai thứ này mà dùng được thì không cần phải suy nghĩ về ngành luyện kim Đại Việt nữa rồi.

Vẫn biết thời này hiện tượng trái đất nóng lên vẫn chưa, nước biển cũng chưa ấm đến độ sinh ra một năm hai mươi cơn bão vào Philippines, nhưng 8-12 cơn bão hẳn là.

Vì vậy Vịnh Manila rất quan trọng, không có nó thật Ký không dám đặt vấn đề khai thác tài nguyên ở đây.

Hôm nay bổi tối có người ra biển.. không phải một người mà là một nhóm người…

“ Cha , như thế này có mạo hiểm quá hay không?”

Paulio trong đêm đêm tối, ôm lấy đuôi lái mà chỉnh hướng đồng thời mở miệng hỏi ai đó.

“ Cơ hội chỉ có một, không nắm bắt chỉ có thể mãi mãi đứng dưới người khác thôi…” Paete trong đêm tối nhưng đôi mắt lại sáng lên ánh hung tợn, nhà hắn là một trong những thế lực mạnh trong bộ lạc Maliwoa. Nhưng cũng chính vì vậy luôn bị Samoai dè chừng và đè ép.

Sự việc ngày hôm nay Samoai cho Paulio lên trước dò đường đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Paete.

Nếu người phương xa kia có ý đồ không tốt thì hôm nay com trai hắn hẳn là phải chết rồi.

Paete không bao giờ muốn nữa sinh mạng mình nằm trong tay kẻ khác, cho nên hắn quyết định phải liều mạng một lần. Trước giao dịch với đám người phương xa, nếu quả thật thành công thì hắn không phải e ngại Samoai nữa.