“Vậy ngươi là Paete thủ lĩnh bộ lạc Maliwoa?”
Ngô Khảo Bình ngồi trong khoang chỉ huy, trước mặt hắn là hai tên thổ dân trên đảo Philippines, tên trẻ tuổi quen mặt vì khi sáng gặp chính là kẻ này tiến sát lại gần.
Một tê khác già hơn, cả hai đều sơn mình màu xanh lá cây nhiều vạch màu đen loang lổ trông khá kỳ dị.
Hai tên này trên người đều có đeo trang sức đồng, ngay cổ là một cái đầu lâu người tí hon được đeo như là vật trang sức quý giá nhất vậy.
Lúc này phiên dịch người Austronesean đang làm việc hết công suất…
“ Ta chính là thủ lĩnh của 3000 ngọng giáo bộc lạc Maliwoa.” Paete khẳng định lại một lần nữa.
Ngô Khảo Bình gật đầu, sau đó đánh mắt ra lệnh cho bịn sĩ mang ra những hàng hoá để trao đổi.
Bên trong chính là “ngọc” sáng lấp lánh, đá quý xanh đỏ, nồi niêu xong chảo, tấm gương, trang sức bằng bạc… còn có rất nhiều đồ gốm sứ tinh mĩ.
Ánh mắt cả Paulio và Paete đều sáng lên, gương mặt kích động sờ mó hàng hoá, chúng sờ nhiều nhất là những “viên ngọc” đá quý lấp lánh trong vắt xanh đỏ kia…
Ngô Khảo Bình trong bụng cười kinh bỉ, nhị ca nói không sai, thuỷ tinh mài nhẵn giả đá quý thì… thổ dân sẽ có thái độ này…
Nhưng đột nhiên Paete bỏ ra đám trang sức đẹp đẽ trong tay, cố nén tham lam mà ngước lên hỏi Ngô Khảo Bình.
“ Các ngươi có trao đổi vũ khí cùng áo giáp không?” Tất nhiên hắn vừa nói vừa chỉ vào trang bị của Ngô Khảo Bình mà hỏi.
Dĩ nhiên phiên dịch cũng giúp Khảo Bình hiểu được ý nghĩa.
“ Ngươi không đủ đồ để đổi… áo giáp vũ khí rất quý giá..” Ngô Khảo Bình cười mỉa mà đáp.
“ Chúng ta có vàng, biết chỗ có vàng” Paete không can tâm mà nói.
Vàng ở Maliwoa cũng là loại vật quý giá, Paete để ý không thấy đồ bằng vàng trong đám hàng hoá của người phương xa cho nên mới đưa ra chủ ý này.
“ Vàng? Cũng được nhưng cần rất nhiều vàng. Ví dụ toàn bộ vàng trên người ngươi chỉ đủ đổi một thanh kiếm này” Đồ đã chuẩn bị sẵn, đây là hàng thải vũ khí Đại Việt. Một thanh Gladius thời đầu ở Bố Chính.
Nhìn tổng số vàng trên người của Paete cũng tầm 10 lạng, tương đương 70 lạng bạc
Nếu xét ra thanh Gladius này chỉ tốn 1,5 kg thép mà đòi giá đến 2,4 kh bạc, thật con mẹ nó quá ép người.
Paete vuốt ve thanh kiếm sáng loáng sắc bén đầy hàn quang mà run rẩy… vũ khí sắt ở chỗ bọn hắn rất hiếm, nhưng nhìn như vũ khí sắt này còn cao cấp hơn nhiều những thứ trước đây hắn từng xem qua.
Tất nhiên là tốt rồi, dù là hàng thải, hàng đời đầu của Bố Chính cũng không phải là mấy thanh đao kiếm của Tống so được, càng đừng nói vũ khí của thổ dân đảo Philippines.
“ Ta thử được không?” Paete ánh mắt tham lam nhìn Gladius lưỡi gươm mà hỏi.
Ngô Khảo Bình không có ý kiến, chỉ phất tay ra hiệu cho hắn thử .
Paete cung Paulio và đám thuộc hạ đi rồi, đi theo bọn chúng còn có chục bộ trang bị áp giáp lưới, một tấm che ngực và chục thanh gươm Gladius.
Ngô Khảo Bình cũng ngạc nhiê về sự giàu có của bọn này, thứ chúng mang tới đổi là ngọc trai, khá nhiều ngọc trai chất lượng cao và khá nhiều vàng. Thì ra bọn này cũng có chuẩn bị trước mà đến.
Đổi rác lấy vàng đúng là đây chứ đâu, nhưng điều mà Ngô Khảo Bình nhắm đến còng xa hơn nhiều mấy thứ vàng , ngọc trai lẻ này.
“ Tư Lệnh Đô Đốc đại nhân, thằng này lừa dối , hắn không phải tù trưởng bộ lạc Maliwoa đâu” Phiên dịch Austronesia lúc này chờ cho đám người Maliwoa rời đi thì mới nói chuyện.
“ Ta biết chứ.. nhưng điều này không quan trọng. Hết việc rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.” Ngô Khảo Bình phất tay để tên Austronesia lui đi.
Có gì mà khó nhận ra đâu, sáng nay dù cách xa hơn 1km nhưng thông qua ống nhòm thì Ngô Khảo bình hình quá rõ kẻ quát tháo chỉ huy đám Maliwoa trên mọi thuyền đôi lớn nhất, toàn thân sơn đỏ, mặt đen, đội mũ lông trắng vạch đỏ. Rất dễ phân biệt.
Nhưng Paete là thủ lĩnh Maliwoa hay không có quan trọng sao? Ai là thủ lĩnh Maliwoa cũng được, căn bản là thằng thủ lĩnh nào mang đến lợi ích nhiều nhất cho Đại Việt thì thằng đo là thủ lĩnh hàng real.
Đảo Philippines mọi chuyện chỉ mới bắt đầu nhưng chuyện của đảo Hải Bắc đã gần đi vào hồi kết.
“ Phùng Chính Uỷ cấp trên liệu việc như thần vậy, quả thật bọn chúng tụ tập hết về Nhai Châu ( Tam Á ngày nay) rồi “ Mã Ngải tấm tắc khen.
Hắn lúc này mới phát hiện , thì ra toàn bộ kế hoạch săn giết chỉ là để lùa đám quý tộc về một vị trí mà hốt gọn thôi.
Dân quân số lượng đôn đảo tạo thành một mạng lưới trải thảm càn quét , sau đó ép phiến quân tập trung vào khu vực nhất định để diệt gọn.
“ Chuyện vạc kế hoạch sách lược tổng thể thì bên cấp lãnh đạo , bộ Tư Lệnh luôn có mục tiêu và chiến lược cụ thể cùng hoàn chỉnh, làm lính như chúng ta quan trọng nhất là chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh, tránh cho ảnh hưởng đến bố trí của cấp cao hơn” Phùng Chính Uỷ thấm thía, hắn không được đào tạo quá mạnh về quân sự nhưng hắn đến lúc này đã hiểu.
Sức mạnh của Đại Việt Đế Quốc không chỉ nằm ở trang bị khi tài, hay khả năng hậu cần mà còn nằm ở chất lượng sĩ quan lãnh đạo. Các trường quân bị sĩ quan ở Đại Việt luôn kín người, thông thường là những binh sĩ trong quân được cất nhắc, cơ cấu sẽ được đưa về để đào tạo về quân sự chính quy bài bản. Kể từ đó việc đào tạo quân sự không chỉ nằm trong tay thế gia nữa.
Số lượng nhân tài quân sự được khai khẩn trong toàn dân, kể từ đó một lượng lớn sĩ quan cấp thấp cùng trung cấp có kiến thức cực mạnh về quân sự, có khả năng độc lập tác chiến cao, cũng có năng chấp hành cùng hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó một cách cực tốt.
Còn hệ thống quân sự lão đại ở Đại Việt thì không cần bàn, hoàn toàn đều là những nhân vật mang tầm cỡ khu vực. Vì thế mới nói khể từ lúc Đại Việt Đế Quốc để ý đến Hải Bắc đảo thì đám quý tộc trên đảo đã không có cửa dây dưa rồi.
“ Cũng phải, Lê tộc sẽ không bao giờ gúp đỡ phiến quân, bọn này chính là đầu trò áp bức Lê tộc, cho nên một khi bị dồn chúng chỉ có thể từ từ co lại một chỗ mà thôi... Nói chuyện nhiều quên mất, cũng đã sắp đến vị trí phiến quân rồi, Chính ủy lui về sau một chút đi, ở đây không an toàn” Mã Ngải chợt nhớ đến mà khuyên can. Mấy ông chính ủy này đầu óc linh hoạt nhưng đánh nhau không được, mấy lần chiến đấu phải rất chật vật mới cứu được bọn họ.
Phùng Chính Ủy mặt tối thui lại, hắn đúng là kinh nghiệm chiến đấu không cao, nhưng dũng khí lại hăng lắm.
Mấy lần xung phong liều chết cuối cùng toàn phải nhờ đám lão binh quân địa phương kéo về, không thì chết lâu rồi.
Thôi biết điều lui về sau chút vậy, không làm phiền các đồng chí công tác.
Thăng Long Hoàng Thành, cũng đã sắp đến ngày đăng cơ của Ngô Khảo Ký nơi đây tràn ngập sứ thần các quốc gia lân bang.
Đại Tống lần này sứ thần là Cao Mật Quận vương Triệu Trọng Khác tới Đại Việt, đây đã thể hiện Đại Tống rất rất chú ý tới Đế Quốc mới nổi có tên Đại Việt này. Trước đây nếu chỉ là lễ mừng đăng cơ của các quốc gia lân bang thì Đại Tống cũng chỉ qua loa cử sứ giả đưa biểu chúc mừng mà thôi.
Về Nhật bản, sứ giả đoàn rất loạn cùng rất đông, mỗi gia tộc có người đại diện riêng, hoàng tộc Nhật Bản cũng đến, ý đố níu kéo quan hệ cùng Đại Việt rõ ràng.
Bắc Mân thì Thái tử tới, Bắc Nguyên thì có Ngô Khảo Tĩnh đại diện, Bắc Việt thì Lý Càn Nhân tự mình chạy về, Chiêm thành cũng có Thái tử tham gia. Còn về Medang, Lavo, Pahang, Khmer – Đông cũng toàn là quốc chủ kéo cả nhà vợ con tề tựu về Thăng Long Thành. Lần này có mặt thêm Khmer Tây và Tây Di quốc Thái tử. Các tiểu quốc Tam Phật Thệ không có mời cũng tự động cử sứ chất lượng tới ra mắt. Thậm chí Chola xa xôi như vậy cũng có biết tiếng mà qua.
So với đại điển đăng cơ của Lý Từ Huy thì của Ngô Khảo Ký quy mô gấp mười có thừa... thực sự là một thịnh hội hoành tráng nhất khu vực.
Thịnh hội kiểu này không phải lúc nào cũng có được, đám sứ thần đại diện các nơi tranh thủ gặp mặt bàn chuyện làm ăn, hợp tác thương mại, phần lớn là họp với Bộ Công Thương các nhân vật ở Đế quốc Đại Việt để tìm cơ hội kiếm tiền, vì nói thật bọn họ có giao thương với nhau cuối cùng cũng không đưa ra nhiều lợi ích gì, hàng không đưa qua Đại Việt thì giá trị giảm nhiều.
Ví như các quốc gia lúc này sản xuất quặng đem bán cho nhau? Một lũ công nghệ sàn sàn gia công quăng trong nước còn không xong ai đi nhập khẩu quặng?
Các mặt hàng thủ công mĩ nghệ có thể, hàng nông sản, thổ sản như quế hồi, trầm hương cũng có thể. Nói chung đây cũng là những mặt hàng Đại Việt không thể độc quyền cho nên đám này có thể liên hệ với nhau tự tác thông thương.
Một mối làm ăn mới ở Đại Việt đó là dầu thông, và ngay cả các loại dầu thực vật từ cải, trẩu v.v… được Đại Việt cực lực nhập khẩu khiến cho ngành công nghiệp ép dầu thực vật cả khu vực tăng mạnh.
Không có gì khác, xà phòng bây giờ đã xâm nhập rất sâu vào thi trường rồi Đại Việt sản suất số lượng khủng khiếp xà phòng để đáp ứng nhu cầu của thị trường cho nên lượng dầu thực vật cần rất lớn. Một mình Đại Việt trồng cây lấy dầu đã từ lâu không đủ dùng.
Bên cạnh đó tuyển quặng nổi cần dầu thông đôi lúc cũng cần xà phòng do nó nhu cầu dầu lại càng tăng mạnh. Không có các khu nguyên liệu từ các quốc gia khác, với hơn 7 triệu người Đại Việt chắc chắn không thể đủ sản xuất dầu thực vật.
Đấy chỉ là một ví dụ nỏ để nói lên lợi ích của lần này các quốc gia hùng mạnh trong khu vực tụ hội ở đây.
Nói một cách khác Đại Việt như một đầu tàu kéo cả Đông Á khu vực phát triển về Kinh Tế, Văn Hoá, Chính trị.
Thật sự như vậy không phải tốt hơn sao? Cả một khu vực ngồi lại, bình tĩnh không chiến tranh cùng nhau phát triển. Mở rộng tầm mắt nhìn một chút. So sánh thì so sánh Á – Âu đi, nâng cả một khu vực lên để sau này tương lai người Á mới là chủ thể của thế giới, mới là kẻ áp đặt quy tắc. Như vậy không phải tốt lắm thay.
Còn về chuyện lấy một quốc gia đi chém chém giết giết đô hộ toàn bộ cả khu vực cảm giác thật ấu trĩ vô cùng, cứ nhìn trật tự thế giới tk 21 đủ hiểu việc làm đó sẽ đi tới đâu, thế giới này vận hành không theo cái cách mà mấy câu chuyện giải trí Ký đọc ở tiền kiếp. Quy luận phát triển của thế giới rất rõ ràng cho nên Ký không điên mà mất công mất sức làm một thằng khùng đem quân đi đánh cả thế giới.
Lúc này ở một khu vực hẻo lánh tại Đông cung. Ngô Khảo Ký đang lén lén lút lút thực hiện thí nghiệm.
Khổ thân thằng Tuấn, nơi ở tương lai của hắn bị lão cha chiếm hữu sử dụng để nghiên cứu khoa học.
“ Ký … ơi… Ký đâu rồi” Lanh lảnh tiếng gọi vang lên.
“ Ba Ký ơi…Ba Ký đâu rồi…” Tiếng thằng Tuấn….
“ Ba … a ba… ba ba…” Tiếng tiểu Ni..
Ngô Khảo Ký bất đắc dĩ thò đầu ra ngoài…
“ Làm cái gì vậy, đem cả mấy đứa trẻ vào đây, đã nói nguy hiểm không cho ai vào rồi” Ký buông ra mặt nạ mà cau có giận.
“ Anh thật đùa hay quên… chính anh nghĩ ra đại Á Vận Hội yêu cầu các quốc gia đưa người đến thi đấu, giờ khai mạc anh lại chu trong này không đi? Cả sân vận động đang chờ nhà chúng ta đến đó… nhanh nhanh thay quần áo” Lý Từ Huy cáu lên.
“ Ấy mải làm việc quên mất… thay quần áo đi nhanh… mấy đứa giúp Trẫm… “ Ngô Khảo Ký xưng hô trong cung rất thoải mái, các tỳ nữ … à không họ là nữ quan công tác trong cung, không phải nô lệ, thân phận của họ đã thay đổi.
Đám nữ quan mang theo quần áo vội vàng thay cho Ký cùng chỉnh đốn lại… những dịp trọng đại lại vẫn cần lễ phục rườm rà hơn.
Dĩ nhiên Ký luôn diện quân phục vào những lúc này.
Đức quốc xã là xấu xa tội ác, nhưng quân phục của chúng không có tội. Đây là Quân Phục Ngô Khảo Ký lựa chọn cho Đại Việt. Mặc lên người cái gì không quan trọng, quan trọng là tư tưởng chính trị tư tưởng đạo đức của người mặc.
Ví như ngươi khoác lệ mình bộ đồ vô sản nhưng lại mang một trái tim đen thì cũng vậy mà thôi.
Ký dùng quân phục này đơn giản vì ưa mắt thôi chứ không thể hiện ý chí gì ở đây cả.
Tất nhiên cờ Đại Việt vàng đỏ trên tay áo, ủng cao, khuy bạc, đai lưng , tua vàng chéo vai, cực ít trang sức loè loẹt nhưng lại thể hiện sự lịch lãm vô cùng. Đây là quân phục Đại Việt có chút tương đồng đế chế nào đó trong tương lai. Nhưng nhắc lại bản chất tư tưởng là Marx. ( Lắm lời vì tránh mấy thằng khốn báo cáo ngu- lười trả lời lắm).