Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 704




“ Ra lệnh cho các thuyền không được công kích, đưa giáp sĩ lên sàn boong canh phòng leo thuyền là đủ. Để người Nam Đảo hô lớn cố gắng câu thông” Ngô Khảo Bình không nao núng.

Tiên lễ hậu binh, hắn đến đây là để khai thác tài nguyên không phải để đánh nhau giết người chiến đất.

Nhị ca cùng chị dâu đã nói bỏ ngay cái tư tưởng nô dịch được người khác đi. Muốn thu phục một vùng đất dù nhỏ, để họ biến thành người của Đế chế thật sự thì phải tính bằng vài đời người.

Chẳn có dân tộc nào chịu để kẻ khác nô dịch, chẳng có trung thành nào được lập bởi lưỡi đao.

Ngay cả việc dùng giải phóng nô lệ như một công cụ chinh phục mở rộng lãnh thổ Đế Chế cũng chỉ là tạo thuận lợi ban đầu thâm nhập chứ không phải yếu tố quyết định, khi nhóm nô lệ giải phóng chết đi, con cháu họ tư tưởng ra sao lại là vấn đề cần bàn lại.

Vấn đề liên quan đến dân tộc khác biệt dân tộc chưa bao giờ là vấn đề đơn giản.

Cho nên vấn đề Philippines nếu có thể hoà bình thâm nhập là tốt nhất, sau đó sẽ sử dụng chiến tranh mềm từ từ khống chế tránh trường hợp đổ máu vô ích.

Đại Việt mạnh thì mạnh thật, nhưng ở nơi xa xôi này có thể duy trì bao nhiêu lính? Một ngàn hay vài trăm?

Mà với con số ấy đủ để cho nhóm thổ dân Philippines nhét kẽ răng hay không?

Bài học của các thực dân, các đến chế dùng võ lực áp bách dùng súng đạn lưỡi đao để mở rộng lãnh thổ luôn nhãn tiền. Có kẻ nào tồn tại lâu được không? Hay là sẽ gặp vô tận phản kháng, vô tận khởi nghĩa. Cho dù thực sự có thể chinh phục được các lãnh địa mới thì càng to lớn càng có nhiều mâu thuẫn nội bộ phát sinh.

Thời đại mà thông tin, giao thông không thuận lợi này, quản lý một lãnh địa ở quá xa trung ương là bất lực, sẽ có phân ly. Đế chế La Mã tự phân liệt sau đó diệt vong. Đế chế Hồi giáo cũng tự phân liệt với cùng kịch bản. Đế chế Ba Tư? Đế Chế Mông Cổ.. có khác hay không?

Túm cái váy lại đánh hại một vùng đất không khó, muốn cai trị cho ra hồn là quá khó. Mấy cái não bé ti sẽ nghĩ rằng dễ lắm, cho nên Ngô Khảo Ký phải ngăn chặn suy nghĩ này trong đầu đám thủ hại ngay từ lúc này.

Đám người Austronesian đảo Đài Viên ( Đài Loan) và đám người Austronesian ở Philippines có quan hệ cực gần, có lẽ ngôn ngữ phải đến 7-8 phần giống nhau, ngay cả tập tục cũng rất gần gũi.

Điều này về di truyền học hay khảo cổ học thì thời Ngô Khảo Ký đã chứng minh. Cho nên Ngô Khảo Ký đã bố trí mua nhiều nô lệ ở Nam Đảo những người có khả năng hiểu tiếng Hán sau đó đưa cho Ngô Khảo Bình.

99% dẫn đến chiến tranh hay xung đột trong những cuộc đổ bộ khám phá tân lục địa đó là vì ngôn ngữ cùng tập tục khác biệt gây nên. Do đó có người Nam Đảo ở Đài Viên đi cùng phiên dịch, hi vọng hoà bình tiếp xúc sẽ cao hơn.

Dĩ nhiên nếu hoà bình không nổi thì Đại Việt không e ngại mà làm một trận đồ sát gây kinh sợ bản địa dân. Nói chung tiên lễ hậu binh. Mà đã động binh là phải đánh cho thổ dân phải thực sự sợ hãi mới được.

Rập rập rập…

Binh sĩ Đế quốc giáp mão chỉnh tề, tay lăm lăm chiến nỗ đã lên dây nhưng để khuất sau lỗ châu mai. Không nên lôi vũ khí ra đe doạ lúc này. Sau lưng bọn này hải quân mang theo một túi năm lưỡi lao. Bên dưới chân để sẵn trường thương, cùng khiên chắn, bên hông để sẵn chiến đao Tachi. Chuẩn bị kỹ càng đón chờ mấy chục thuyền nhỏ của thổ dân tiến đến.

Moia tay trái bám vào cột buồm tay phải cầm theo ngọn lao mũi đồng, cả người hắn bôi đầy màu đỏ chất sơn không rõ, mặt được vẽ một nửa vàng môt nửa đen.

Trên đầu thằng này cắm đầy lông vũ không hiểu của loại chim gì tụ tậm sau đó xoè ra như một chiếc mũ lớn. Thân hình thằng này khá cân đối, tuy hơn thấp nhưng dang người săn chắc…cơ bắp lực lưỡng.

Trên người Moia đày trang sức vòng đeo, dây truyền, có bằng vàng tạp chất, có bằng đồng, lại không thiếu bằng đá hay xương thú nanh thú.

Đặc biệt trên cổ hắn còn đeo một cái đầu lâu người tí hon nho nhỏ. Miệng mắt của đầu lâu này đều bị khâu lại nhìn rất đáng sợ.

“ Ôi trời… thứ này… to lớn quá làm sao đánh đây cha?” Moia hơi kinh sợ hãi nhìn thứ khổng lồ trước mặt, còn to lớn gấp mấy lần căn nhà Tongkonan® lớn nhât của bộ lạc.

Ngồi bên cạnh Moia là một người đàn ông bụng đã phệ nhưng cơ ngực cùng bắp tay vẫn nổi vồng đầy sức mạnh, hắn cũng sơn người đỏ đen hết cả, trên đầu là chiếc mũ lông chim màu trắng pha những cọng đỏ trông khá bắt mắt.

Tù tưởng của bộ lạc Maliwoa tên Samoai, chiến binh vĩ đại nhất của bộ lạc trong lịch sử Maliwoa nhưng thời gian không chừa một ai, hắn đã già, cảm thấy sức lực đã trôi đi, người con thì không đủ dũng mãnh cũng không đủ tinh ranh như hắn. Bộ lạc lại đang gặp những rắc rối cùng các bộ lạc xung quanh.

Ký ức của Samoai lại ùa về , trong cơn bão dông năm nào khi hắn còn rất trẻ, một con thuyền lớn cũng lạc vào nơi này bộ lạc lãng địa của hắn.

Lúc bấy giờ Samoai còn rất trẻ, hắn cùng tù trưởng và các chiến binh đã hết sức chiến đấu và chết không ít người mới hạ được con thuyền khổng lồ mắc cạn kia, và cũng vì có được những vũ khí, dụng cụ từ con thuyền đó mà bôn lạc Maliwoa mới có được ngày hôm nay, có được những vũ khí kia thì hắn – Samoai mới trở thành chiến binh vĩ đại nhất trong lịch sử bộ lạc.

Trận chiến kinh hoàng ấy 300 chiến binh hùng mạnh nhất của Maliwoa chết đến phân nửa, ngay cả thủ lĩnh và con trai hắn cũng chết, Samoai vì giết được “ thủ lĩnh” của đối phương cho nên được tôn lên tân thủ lĩnh của Maliwoa đó.

Vốn dĩ phát hiện ra mấy con thuyền này Samoai muốn lập lại dẫn ngàn chiến binh Maliwoa muốn cướp bóc thuyền lớn lấy trang bị cùng vật dụng, có những thứ này bộ lạc hắn sẽ thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Nhưng Samoai đánh giá sai tình hình rồi, hắn đã ước tính sai lầm độ to lớn của các con thuyền kia… những chiếc thuyền này khổng lồ gấp nhiều lần con thuyền bọn hắn đã cướp mấy chục năm về trước.

Nhìn cái thành thuyền cao ngấy kia thật Samoai không tự tin có thể leo lên nổi mà chiến đấu.

Tiến lên hay dừng lại?

Tiến lên thì đánh làm sao? Ký ức ùa về, 300 chiến binh thiện chiến của Maliwoa còn chật vật mới thắng nổi một con thuyền chỉ dài chừng nửa con quái vật trước mắt. Con thuyền trong kí ức của Samoai thành dù cao nhưng vẫn có thêt trèo lên, con đám quái vật trước mắt này thật là không có hi vọng.

Rút về? Để mất chủ quyền, để kẻ bên ngoài xâm phạm Maliwoa lãnh thổ? Rút về để uy tín của hắn đã đang tổn hại lại tổn hại hơn?

Mấy trận chiến bại trước bộ lạc Makatila đã khiến hắn phải đền bù lượng thực, nô lệ, mất một vùng đất đai rộng lớn. Trong bộ lạc mấy gia đình hùng mạnh khác đã bà ra tiếng vào về chuyện Samoai đã già , không còn khả năng lãnh đạo tốt Maliwoa.

Điều này Samoai biết chứ, hắn tuy xuất thân quý tộc nhưng nhánh của hắn cũng không mạnh, không nhiều chiến binh, hắn thượng vị là nhờ võ lực cá nhân chấn nhiếp mọi người, nhưng nay hắn già đi, sức yếu , thì đâm “ nhà” khác đã mon men muốn hất cẳng Samoai rồi.

“ Cướp ? Khẳng định không được, một con thuyền nhỏ mà 300 chiến binh chết phân nửa mới hạ được, giờ đây có năm con quái vật 1000 chiến binh không đủ đánh” Samoai lầm bầm.

Đây là một ngàn chiến binh của nhà hắn, mấy nhà kia rõ ràng không góp người, nếu nhánh của Samoai tổn thất nặng nề thì việc còn tiếp tục ngồi vị trí thủ lãnh Maliwoa hay không lại là vẫn đề khác…

“ Không cướp được thì trước tiên… thăm dò…”

Samoai không chỉ có cơ bắp mà còn có trí tuệ, nếu không cũng không đơn giản mấy chục năm có thể mở rộng Maliwoa thành siêu bộ lạc như bây giờ.

Bất quá bộ lạc càng lớn, nội tại càng nhiều vấn đề, nhiều đến nỗi bị bộ lạc yếu hơn đè ép.

“ Thu hết vũ khí lại, không hò hết khiêu khích nữa… Đánh chiêng để tất cả dừng lại. Paulino, ngươi lên dò xét xem bọn chúng là địch hay bạn” Samoai chỉ vào một cái thuyền Catamaran mà ra lệnh.

Tên thanh niên chỉ huy thuyền bên cạnh của Samoai thủ lĩnh mặt tối thui, quay đầu đi lầm bẩm cái gì đó trong mồm không ai rõ nhưng hắn vẫn tuân lệnh mà tiến lên về phía quái vật to lớn.

Catamaran của Paulio nhỏ hơn của thủ lĩnh nhiều, nó chỉ có một thân thuyền lớn và một thân truyền nhỏ bất đối xứng bên cạnh được nối với nhau bằng thanh bè dằng trên thuyền đang bám đầy mười mấy chiến binh, vẻ mặt đều có chút lo sợ.

Động thái của thổ dân cũng đã rơi vào mắt của Ngô Khảo Bình. Đương nhiên rồi, không có ai trên quả đất này là ngu cả, đừng nghĩ thổ dân là kém hiểu biết.

Khảo Bình đoán ngay ra bọn này không phải lũ tốt đẹp gì mà là một đám khốn nạn cướp bóc, nếu hạm đội yếu, thuyền bé thì chúng sẽ không có đối thoại hay thăm dò gì mà tấn công ngay để cướp bóc , giết chóc, nhưng khi thấy hạm đội mạnh, thuyền quá to lớn thì lại sợ hãi im de lại sau đó cử một thuyền nhỏ đi lên ý thăm dò rõ ràng rồi.

Khảo Bình tức nghiến răng, muốn oanh cho vài quả đại bác, nhưng nghĩ lại thì thôi, vẫn cầm tìm hiểu tình hình trên đại đảo này đã… chuyện này tính sổ sau không muộn chút nào.

Ngược lại Ngô Khảo Bình chú ý hơn đến đó là kết cấu thuyền của thổ dân rất đặc biệt đi lại tặc nhanh trên biển và rất ổn định trước sóng gió.

“ Lê Tùng học sinh, ngươi học bên thiết kế tàu biển đúng không?” Ngô Khảo Bình hỏi một tên trẻ tuổi bên cạnh.

“ Dạ đúng thư Tư Lệnh Đô Đốc.” Bên cạnh là một tên chuẩn uý hạ sĩ quan sinh viên Học Viện hải quân Đại Việt, ở đây sĩ quan dự bị nhập học đã là chuẩn Uý cấp bậc.

“ Thấy mấy cái thuyền thổ dân kia không? Ta mường tượng nó có nhiều điểm rất đặc biệt cùng rất thực dụng , nói chung là tốt… ngươi học bên thiết kế thì chú ý, nếu được thì nghiên cứu chúng mang về trình lên cho nhị Đế” Ngô Khảo Bình nói.

Tuy hắn là Tư Lệnh nhưng thuật có thuật nghiệp, không phải cái gì hắn cũng hơn cấp dưới, chỉ huy là biết dùng người chứ không phải đi làm hết việc người khác.

“ Tuân lệnh thưa Đô Đốc” Lê Văn Tùng được nhắc nhở thì chú ý hơn đến loại kế cấu thuyền của thổ dân. Bỏ đi tâm lý khinh thị công nghệ của thổ dân trên đảo. Tùng giật mình cười khổ, trong trường các giáo viên luôn nhắc nhở Đại Việt công nghệ tuy hùng bá một phương nhưng mỗi dân tộc đêu có thế mạnh, cần có tinh thần cầu thị học hỏi mới tiến bộ, cứ mãi mắt cao hơn trán là sai lầm lớn.

Quên lời dạy thật xấu hổ quá.

Thật ra Khảo Bình không biết thứ tầu này gọi là Catamaran là một loại tàu thủy nhiều thân có hai hay nhiều thân song song có kích thước bằng nhau hoặc bất đối xứng. Các thân này được cố định song song với nhau. Những chiếc Catamarans thường có khối lượng thân tàu ít hơn, độ dịch chuyển nhỏ hơn và mớn nước nông hơn so với những chiếc tàu một thân có chiều dài tương đương. Hai thân tàu kết hợp cũng thường có lực cản thủy động lực học nhỏ hơn so với các tàu một thân tương đương, đòi hỏi ít lực đẩy hơn từ buồm hoặc động cơ. Vị trí đứng rộng hơn của catamaran trên mặt nước có thể làm giảm cả chuyển động quay vòng và chuyển động do sóng gây ra, so với một con tàu đơn thân. Catamarans được phát minh bởi các dân tộc Nam Đảo, giúp họ mở rộng ra các đảo ở Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương.

Chú thích Double canoe: hai thân thuyền song song và to bằng nhau

Asymmetric double canoe: Hai thân thuyền một lớn một nhỏ

Single-outrigger boat: Hai thân nhưng thân thứ hai rất nhỏ vươn ra ngoài làm nhiệm vụ cân bằng nhiều hơn là vận tải.

Double-outrigger boat : Một thân lớn chính giữa và hai thân rất nhỏ hai bên làm nhiệm vụ cân bằng.