Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 567: Mẫu quốc ra sự, các con gửi binh




Tháng năm quỷ dị.

Không hiểu ngày đó Thần Vương nói gì với Đỗ Thần mà khiến Đỗ Thần cúi đầu nhận tội.

Toàn gia Đô Thần không hai lời tự giải trừ quân bị rời khỏi Chu Đậu Thành.

Quân triều đình vào tiếp quản Chu Đậu thuận lợi.

Toàn Đỗ gia tự động đi Thăng Long, Tự động vào khu giam giữ phạn nhân. Tổng cộng rất nhiều người vì có cả 3 ngàn Thân Binh và gia quyến nữa co nên chỗ này đã gần 2 vạn người toàn Đỗ gia hệ.

“ Thánh Vương thật sự nói vậy sao?” Đỗ Khoan em trai Đỗ Thần lúc này vẫn chư hết bàng hoàng. Phải bao nhiêu trí tuệ mới có thể liếc mắt thấy hết việc như Thánh Vương.

Phải nhiêu bao dung mới tha cho bọn họ, không những tha mà còn cho bọn họ một con đường sống. Thật không còn gì nói nổi, đây còn là người sao?

“ Lời Thánh Vương tuyệt không cho phép nghi ngờ, nhớ lấy Đỗ gia chúng ta lấy trung nghĩa làm gốc, đối với Thánh Vương chúng ta trung là bề tôi, nghĩa tình này của Thánh Vương là tái sinh gia tộc. Cho nên cấm không nghi ngờ” Đỗ Thần trịnh trọng răn dạy ba đứa em trai.

“ Đệ nào có nghi ngờ chỉ là… rất khó tưởng tượng lại có thể như vậy qua , vậy đối với người kia?” Đỗ Thân hỏi anh cả.

“ Không cần nghĩ nữa, nghĩa đối với người kia chúng ta Đỗ gia đã trả nợ hết rồi, từ khi bị tính kế lại bị ép cự Thánh Vương đã là hết tình nghĩa” Đỗ Thần quyết tuyệt mà nói.

Đúng lúc này bên ngoài quan quân canh tù doanh này lớn tiếng quát.

“ Đỗ gia người có thẩm quyên ra ngoài tiếp chỉ”

Đỗ gia người đứng đầu vội vàng ra tiếp chỉ.

“ … nay Thánh Thiên Minh Huy Đế chiếu hạ. Đỗ gia lần này dĩ hạ phạm thượng, làm trai thánh ý, đáng lẽ là tru di tội.

Nhưng Đỗ gia biết sai mà dừng, biết phải mà theo nên tội giảm một bậc.

Đỗ gia nhiều năm chinh chiến, công lao hãn mã, quốc gia nhớ công các ngươi, trẫm nhớ công các ngươi, nay tội giảm một bậc.

Đỗ Gia đày đi Bắc Việt – Long Hưng thành, con cháu hai đời không được về Đại Việt.

Vì nhớ công lao các ngươi, giúp Đỗ gia an cư tại Bắc Việt , Trẫm tha không tịch biên gia sản.

Vàng bạc , đồ đạc , khí giới của 3 ngàn binh trả lại. Mau mai trang bị quản lý mười vạn tù nhân nơi này chờ ngày đi Bắc Việt.

Ruộng đất của Đỗ Gia – Bắc Việt cấp một nửa tích. Một nửa tích Đại Việt dùng giá thị trường mua lại.. mau mau kiểm kê.”

Thế nào là thánh ân như trời bể, là đây chứ đâu.

Đỗ gia thoát nạn diệt tộc nhưng lại phải đối mặt làm sao sinh tồn vùng đất mới. Không ngờ triều đình không thu một đồng một cắc của Đỗ Gia, thay vào đó đến ruộng đồng đất đai cũng hoàn trả. — QUẢNG CÁO —

Đỗ gia khóc rống người người hướng hoàng thành quỳ lậy.

Đỗ Thần kêu than làm sao dám nhận bạc mua đất của triều đình , cúi xin trả dâng.

Cả họ Đỗ nước mắt dài ngắn cùng kêu lên.

Thái giám truyền tin cản lại.

“Thánh Vương co khẩu dụ, tiền bạc không cần để trong lòng, nhớ lời dăn của Thánh Vương làm tốt là được”

Đỗ gia ngày hôm nay không dập đầu đến chảy máu cũng là trán đỏ ửng.

Cả tù doanh ai cũng cảm thấy Đỗ gia thật may.

Nhưng tiếp theo là các tiểu thế gia nhận chỉ, kẻ đầu têu trong tộc đi đày Cưu Long Giang đô hộ phủ. Còn lại 9 vạn 7 ngàn người được chia lại một nửa gia sản vốn bị tịch biên làm vốn an cư nơi đất khách Bắc Việt.

Cấm sinh sự gây rối kết bè kết đảng, sai lệnh chém tuyệt không tha.

Riêng ruộng đất thế gia sẽ thu không bù. Đến Bắc Nguyên tổ chức khai hoang làm ruộng.

Cả đám gần mười vạn người đồng loạt hô lớn Thánh Minh, quỳ lạy Hoàng Thành, tràng cảnh tráng lệ vô cùng.

Cuối cùng tràng cảnh giơ cao đánh khẽ đầy từ bi của Ngô Khảo Ký Lý Từ Huy đã thành giai thoại.

Khắp nơi dân chúng bàn tán, công báo chỉ nói chung chung về phương án xử lý của triều đinh mà không có nhận định nhận xét gì.

Nhưng Nghị báo thì bài viết nở hoa, không biết bao nhiêu học sinh, nho sinh tân học liên tiếp lên bài phân tích ca ngợi Nhị Thánh nhân từ, vừa dẹp yên loạn , đủ răn đe nhưng lại đầy bao dung.

Câu nói con sai cha mẹ dạy của Lý Từ Huy lại một lần nữa được mang ra.

Ở đây con cái sai là thế gia, cha mẹ dĩ nhiên là Huy -Ký. Nghiêm khắc dạy nhưng cũng đầy bao dung.

Lúc này đám tiểu thế gia bỏ chạy lên Cao Bằng. Điện Biên hay Vị Long, Phong Châu đã hối hận thối ruột, biết Thánh Vương xử nhẹ như vậy bọn hắn cần gì phải chạy? Chạy đồng nghĩa phản đế cùng, đây là đặc tội chết hẳn không đường lui.

Giờ ra hàng được không?

Không ai có câu trả lời chính xác.

Ngô Khảo Ký thì không quan tâm, bọn họ chạy mới đúng, chạy đến các vùng đó mới đúng, có cớ mà đánh lên thôi.

Đại Việt gần đây xây cầu làm đường quá nhanh. Không có chiến tranh dân chúng cũng bớt gánh nặng, qua vụ mùa là nhiều nông dân rảnh, tìm việc cho họ làm kiếm thêm thu nhập.

Phải nói Medang nó giàu tài nguyên đến chết, vẫn phải một lần nữa nhắc lại điểm này.

Ở Bố Chính nhựa đường đã nhiều đến kể không hết rồi. — QUẢNG CÁO —

Vận chuyển đá phiến dễ gấp 1000 lần so với vận chuyển dầu thô đóng thùng. Đá phiến chẳng khác gì đá, mà chẳng cần bảo quản gì cả kể cả để lộ thiên bị mưa gió vào cũng không sao.

Thuyền 400-600 hàng buôn cứ như con thoi đưa đá phiến về Bố Chính, vì sao?

Thứ này là xúc lên bán kiếm tiền, chẳng có cái gì chất xám đầu tư, à có, đầu tư sọt cùng cuốc chim, thêm cơm và cá cho nhân công. Khai thác dễ hơn nhiều những thứ như lưu huỳnh , diêm tiêu. Cho nên được ưu tiên đưa đến.

Mọi loại tàu đều có thể chở thứ này. Nhưng Medang đang đau đầu với nạn khai thác lậu, vì nói thật không quản được. Medang có nhiều quá mấy nơi nứt gãy địa chất đá phiến đùn lên, bọn gian thương Medang nhắm cơ hội tìm những nơi mà quốc vương Daksamavamca không để mắt tới là xúc đem đi Bố Chính bán. Đến độ Daksamavamca cáu quá phải viết thư cho Bố Chính không được mua hàng của bọn khai thác lậu thì tình hình mới giảm đi.

Cái giống đá phiến chưng dầu nó ra sản lượng dầu thấp lắm, nhất là công nghệ rác như Ký với Huy đang làm, nhưng lượng nhựa đường thì ối zời ơi. Nói trắng thứ này nung ra nhựa đường là chính.

Công nghệ A.C. Kirk thì dễ xây dựng hơn gấp nhiều lần so với chưng cất phân đoạn dầu hỏa, tất nhiên dễ, thô sơ thì thành năng xuất thấp , nhưng năng xuất thấp là thâp với chiết tác dầu hỏa, còn đối với nhựa đường thì không hề ảnh hường.

Vấn đề nằm ở chỗ lò A.C. Kirk quá dễ chế tạo có thể mọc lên như nấm, chỉ cần có đủ than đá bình thường không cần than cốc có thể liên tục sản xuất dầu và nhựa đường. Cho nên dù hiệu năng chỉ có 20 lít dầu/ tấn đá phiến nhưng tổng năng lực sản xuất dầu của 40 cái lò A.C. Kirk hơn xa bốn cái lò chưng cất phân đoạn dầu thô cả ngày hỏng hóc kia.

Từ trước thì các lò A.C. Kirk Xây dựng ở Lộ Hải Đông cho gần khu vực than đá. Lúc này một loạt lò đang được xây dựng ở Tân Hưng vì nơi này cũng có mỏ than và là nơi Lý Từ Huy đã cai quản hoàn toan, các lò A.C. Kirk dọc theo sông Đá Bạc dễ vận chuyển nguyên liêu.

Nhu cầu sử dụng dầu ở Đại Việt tăng cao cao cao lắm rồi, nhà nào cũng có đèn dầu, Hoàng cung càng lắm đèn bão. Các thành phố lớn ban đêm cần đèn đường. Hải đăng cần dầu cho nên bao nhiêu đá phiến bao nhiêu than đá là Huy mua sạch.

Mua nhiều vậy bán cái gì bù lại.

Bố Chính Thăng Long thiếu cái để bán? Thật ra bán dầu đã đủ sướng, đèn dầu của Đại Việt đã vang danh thiên hạ và là thứ không thể thiếu rồi, nó tiện lợi hơn nến, đuốc quá nhiều, đã mua đèn dầu phải mua dầu chứ. Cho nên mua đá phiến rẻ bán dầu , đèn dầu đã quá ra tiền.

Lại nói về nhựa đường.

Có nhựa đường, cứ ngày nông nhàn là vạn vạn nông dân nam nữ đều được thuê đi làm đường làm xá. Đất đào lên lót đá to phủ cát sỏi sau đó là đá răm trải đường. Voi xe lu hai bên xây cống.

Đường nhựa cứ thế cứ thế mọc ra thành tuyến nối các vùng Lý Từ Huy quản với Thăng Long.

Không có nhựa đường đúng là chịu chết, không có đá phiến mà nung dầu cũng chịu không đủ nhựa đường.

Sau năm cặm cụi đun dầu, không bằng ba tháng nung đá phiến. Thật không biết nói gì hơn. Có điều than hơi tốn, cơ mà có hai cô vợ sắp cưới của Tây An Vương cũng tham gia vụ làm ăn vàng đen này. Hai con mụ này giờ giàu khiếp. Đơn giản là Mân con đít đúc tiền làn gì củi đủ, đây có than đá chào hàng.

Đại Việt thì như cái nút không đáy bao nhiêu thán đá qua cũng hết.. bảo không giàu.

Ai mụ này rất rạch ròi, coi mình làm dâu họ Ngô là tách bạch cùng họ Vương , kiếm tiền là dấu đi thi thoảng dồn dồn đưa cho Tích. Nghe nói Tích chuẩn bị quân lương đánh nơi nào đó xưng đế. Hai mụ này là muốn làm phi là hậu đó.

Ây dà, cảm giác hậu cung Tích không ổn.

Đánh Tây Bắc phải đánh mùa đông cho nên giờ chưa thể đụng. Tích nghe lời Ký rút bớt quân ở Đô Kim, cuối tháng năm Chùa Niệm Phu tự nhiên phát hoả Ỷ Lan Thái Hậu lại lân nữa tìm không thấy.

Tích cũng không rảnh mà về Thăng Long luyện binh, lần này đánh tây bắc là hắn chủ tướng Ký không đi được rồi.

Mà đã là chủ tướng phải có quân nòng cốt theo lối đánh của bản thân.

Một vạn mường binh của Ngô Cẩm về Thăng Long. Thân Cảnh Phúc cử 5 ngàn binh về Thăng Long hỗ trợ rất biết điều. Quảng Đông đã về Đại Việt, Thân Cảnh Phúc thành Quận Vương đời đời họ Thân trấn thủ Quảng Đông. Đại Việt lại phải ở Phiên Ngung lập toà án , trường học, bệnh viện kiểu mẫu. Lập thêm một cơ quan thuế tượng chưng đánh thuế sơ sơ cho người Mân ở đây hiểu ai là chủ Quảng Đông. — QUẢNG CÁO —

Cho nên nghe tin Đại Việt Động Binh Tây Bắc cần đánh Rừng núi thì Thân Cảnh Phúc cử năm ngàn tinh nhuệ qua.

Tiếp đến là thằng con trai Vua Miêu Vương A Chính anh vợ của Lý Càn Nhân đang học cùng làm con tin ở Thăng Long đã bị sự hiện đại phồn hoa ở đây nhuốm đen không muốn về nhà trên rừng thẳm nên muốn lập công phong hầu bái tướng ở Đại Việt.

Sau một hồi cầu cạnh thư từ qua lại với Lý Càn Nhân nhờ em rể đỡ lời thì cũng toại nguyện được Tích đồng ý.

7000 người Miêu xuống núi đi Thăng Long. Đây được tính là lực lượng Bắc Việt đầu tiên đi chiến đấu cho mẫu quốc . Vua Miêu khôn lắm cử người không trang bị vì hắn biết Đại Việt giàu thể nào chẳng trang bị cho người Miêu, lúc về im im là được. Vua miêu dẫn theo mấy trại đi Đại Việt thử xem mẫu quốc nó ra cái giống gì mà thằng con ca ngợi thế.

Tráng binh Nùng Cao Xương, Hoàng Thừa Trí, Lục Vinh Đình, Vi Phùng Thanh biết tin cũng hợp bàn một chút của ít lòng nhiều mỗi thằng góp hai ngàn quân thành 8 ngàn gửi đi Đại Việt, đến Thẩm Tông Cồ cũng góp vui 2 ngàn do con trai Thẩm Vệ Thai dẫn quân đi Quế Lâm với bọn Nùng Cao Xương. Vấn đề là Đại Việt đánh Tây Bắc không có che dấu ai gửi thư đến các lộ thông báo, chỉ là thông báo thôi. Nhưng cuối cùng tình thế này khiên Thăng Long khóc.

Các chú gửi quân lòng thành anh rất vui, nhưng các chú gửi xa thế quân lương anh phải lo… hu hu hu.

Thôi không sao giàu mà… lo đi.

Nói chung các cánh quân gửi đến đều là sơn chiến quân trừ của Cha con Thẩm Tông Cồ, Đại Việt là hơi yếu thứ này cho nên tốn lương một chút không sao. Thời gian đến mùa đông còn tận 4 tháng, tha hồ cho các chú di chuyển, bò trên đường cũng đến nơi được. Huống chi đường là rất tốt.