Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 562: Đêm giao thừa đẫm máu (03)




Trong đêm giao thừa trong khi mọi nơi khác đang hoan ca khoái lạc thì nhiều nơi trên đất Việt đao quang kiếm ảnh huyết sắc mịt mù.

Trịnh họ thôn, một cái thôn be bé sau lũy tre làng không mấy bắt mắt ở Hoa Lư một vùng kế sông đáy ( Thôn Bạch Cừ ngày nay, Trịnh gia vẫn còn khá đông). Hai đám người nhốn nháo chuẩn bị xông vào nhau quyết chiến, nhưng bỗng nhiên dị biến nổi lên.

Cả Trịnh Cao Hiến và tên Hắc y nhân dẫn đầu toán cướp bỗng nhiên dừng lại.

Đằng sau toán cướp bỗng đèn đuốc sáng chưng, tiếng chém giết ầm ầm vang lên, tiếng la ó thất thanh, tiếng đo kiếm va chạm, tiếng người rên la thảm thiết trong một thời gian ngắn cứ vậy bùng phát.

Phía sau đám hắc y nhân lại là một đám hắc y nhân khác tiến tới, bọn này không phải áo vải Hắc Y nhân mà là chiến giáp hắc y. Bên hông mỗi người đều đeo đèn bão đặc chế ánh sáng chiếu về phía trước được tụ lại qua lăng kính. Sáng và tập trung. Trên bả vai đám hắc y nhân mới đến có băng một dây vải trắng lớn để phân biệt.

“ Cẩm Y Vệ Đại Việt tại, tất cả bỏ vũ khí xuống đầu hàng nếu không… Chết”

Một tiến hét lớn bên tay phải vang lên. Lại mội đám người áo đen xuất hiện, nhưng áo đen của bọn này có thêu vàng tuyết đặc điểm nhận dạng của đám này Cẩm Y Vệ. Thật ra thế gia và quan viên bị theo dõi ức chế luôn gọi đám này là Hắc Y Vệ.

“ Lục Phiến Môn làm việc, tất cả buông vũ khí . Ngồi xổm, hai tay giơ sau gáy… trái lệnh giết.

Lại một đám áo đen chiến giáp xuất hiện, đầu đội mũ tứ phương dặc điểm của Lục Phiến Môn.

Chỉ có đám Hắc Giáp Y ở phía sau vẫn trầm mặc hung lệ ác sát. Trong sát na chớp mắt vừa rồi bọn hắn chém rụng 20 tên tặc cướp mà bản thân không có một vết tích thương tổn. Đây chính là SEAL của Đại Việt , là lực lượng Đặc Nhiệm tinh nhuệ nhất Đại Việt, luôn thực hiện nhiệm vụ khó khăn nhất.

Sau 5 tháng thành lập thì 1.2 ngàn Đặc Nhiệm lần đầu tiên xuất kích hành động.

Trang bị hoàn hảo, kỹ năn hoàn hảo, thể lực hoàn hảo, hợp đồng hoàn hảo. Đây là những gì mô tả về họ, không nói gì, họ chỉ đứng đó quan sát cũng làm đối phương tè ra quần sợ hãi vì sự lạnh lùng đó.

“ Bọn chó này không nghe rõ tiếng người sao… giơ tay lên không bố bắn bỏ mẹ mày giờ”

Một Cẩm Y Vệ cáu gắt.

Trong tay bọn họ đều là chiến nỏ Genoa gập mở nạp tên. Đã được cải tiến lắp thêm hộp tên tốc độ bắn tăng gấp đôi không ảnh hưởng độ chính xác cùng cơ động. Nỏ đến 150 lbs tầm 20m ít giáp có thể cự.

Một rừng mất chục nỏ tên chỉ vào.

Bên Lục Phiếm Môn tương tự, cũng tràn bị nỏ này mà bao vây lấy lũ tặc cướp.

Loảng xoảng loảng xoảng…

Đánh cái gì nữa, cả thế giới này đều hiểu Lục Phiến Môn cùng Cẩm Y Vệ có bao cường, lại thêm một đám hung hãn cao thủ sau lưng không báo danh tính. Ai đủ can đảm đánh?

Cứ vậy cả đám đơn giản bị bắt lấy không mội ai chạy được.

Cẩm Y Vệ xông lên trói nghiến đám này tặc cướp. Trong đám tặc cướp trong khi bị đeo còng tay thì ngón tay khẽ động rất lạ. Cẩm Y Vệ còng hắn nheo nheo mắt đầu bí mật khẽ gật một chút.

Cẩm Y Vệ đi đến một tên tặc cướp khác, vốn dĩ là đeo còng nhưng hắn lại khoá nghiếm đè đối phương xuống đất mà bóp miệng tên này không cho cắn.

Đồng đội Cẩm Y Vệ không hai lời tiến đến trợ sức móc mồm thằng chó này ra một bọc nhỏ.

Phang…

Cẩm y Vệ bực mình một đá vào bụng thằng tặc nhân này…

“ Con mẹ mày học đòi chơi thuốc độc? tử sĩ?”

……………….

“ Bái kiến thượng quan, tôi là Trịnh Trâu Thập trưởng Cảnh vệ thôn Bạch Cử” Cảnh vệ đội trưởng vội tới bái kiến thượng cấp. Cảnh vệ là một bộ phận trực thuộc Lục Phiến Môn.

“ Làm rất tốt, bản quan cũng chỉ hơn ngươi vài cấp nhỏ. Bách Hộ Lục Phiến Môn Ngô Thần Mạnh. “ Người dẫn đầu Lục Phiến Môn cũng không lãnh đạm mà trả lời cấp dưới.

Á à giật mình Trịnh Cao Hiến giật mình. Ngô gia tên lót Thường- Khảo- Thần- Tuấn là dòng chính , mé vị bách hộ Lục Phiến Môn be bé này thân phận không thường nhé.

“ Hạ quan Trịnh Cao Hiến ra mắt các vị đồng liêu” Trịnh Cao Hiến có phần hạ thấp tư thái bước đến.

“ Trịnh Doãn lại nói quá rồi, chức quan của ngươi còn cao hơn bọn ta mấy phẩm, ở đâu ra xưng hạ quan được. Chúng ta khác hệ lấy quan chức xưng hô tốt hơn” Đứng bên cạnh vị bách hộ chỉ huy Cẩm Y Vệ lên tiếng.

Trịnh Cao Hiến, Ngô Thần Mạnh gật đầu cho là phải.

“ Các vị kia là?” Trịnh Cao Hiến nhìn về đám hắc y chiến giáp vẫn lạnh lùng xa xa không muốn tiếp xúc người thì ngạc nhiên tò mò.

“ Trịnh Doãn không nên hỏi nhiều đó là đặc nhiệm chỉ thuộc quyền chỉ huy của Thánh Vương và Bệ Hạ.

Hít hà… vậy là đã rõ.

Đây không phải là bình thường cướp vụ án, thảo nào đêm hôm khuya khoắt lại là giao thừa. Làm sao trùng hợp hai lực lượng cường đại Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn lại có mặt ở đây.

Trịnh Cao Hiến lại lần nữa nhận thức sự cường đại khống chế của triều đình. Phù may mắn… đứng đúng phe.. nếu không đêm nay chết sạch cả nhà.

“ Trịnh Doãn thừa , có lẽ ngươi không ăn Tết được rồi, vụ án này liên luỵ rất lớn. Nha môn, toà án , Lục Phiến Môn đều phải vào cuộc, cho nên tốt nhất ngày mai Trịnh Doãn nên quay về nha môn Hoa Lư.” Ngô Thần Mạnh nhắc nhở.

“ Cảm ơn Ngô Bách hộ cân nhắc, bản quan lúc này xuất phát. Tết nhất gì giờ này?” Trịnh Cao Hiến hưng phấn, hắn làm Doãn thừa chuyên bị thế gia Hoa Lư ngáng chân, lần này chắc chắn có cơ hội ép một đầu.

Phạm nhị công tử nhà Phạm gia còn trong đám tặc cướp đấy.

Cẩm Y Vệ - Lục Phiến Môn- Đặc Nhiệm đến nhanh đi nhanh. Chỉ để lại hai mấy xác chết máu me tanh tưởi nơi đây, Cảnh Vệ Thôn cùng người dân sẽ gom lại, mai mang tới phủ nha Hoa Lư.

Một đêm giao thừa tràn ngập máu tanh.

Sáng mùng một báo tết.

Toàn dân bàng hoàng.

Tối qua trong lúc bọn họ hoan ca vui vẻ vậy mà ở mười bốn nơi, có mười bốn bang tặc cướp muốn hành động giết nhà diệt tộc, trong mục tiêu đối tượng gia hại của bọn họ không thiếu quan viên Thăng Long gia đình.

Quá đáng sợ, quá sợ hãi , quá khủng bố.

Cũng may Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn Đại Việt quá mạnh. Đã bắt hết tặc nhân mười bốn nhóm không một ai thoát. Chi có vài ba người dân bị ngộ hại.

Ngoài ra các nơi đều thái bình.

Đến đây người dân càng kính nể, có cường đại bảo vệ như Cẩm Y Vệ hay Lục Phiến Môn thì bọn họ cần gì phải sợ nữa.

Phải rồi sống dưới cường đại an ninh bảo vệ như vậy thì người dân lương thiện nào chả muốn.

Vấn đề là người dân thường chỉ mới hiểu được Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn cường đại bắt tặc cướp, họ chưa hiểu được ẩn ý đáng sợ của vụ án này. Tất nhiên một số người có học thức và hiểu biết cao sẽ đoán đoán được gì đó.

Tin tức lên men.

Ngày 3 tháng Giêng năm Minh Huy Long Hưng thứ 3 ( 1084).

Dân chúng vẫn bàn tán xôn xao về têm giao thừa tinh huyết vụ án.

Có rất nhiều ý kiến mới nảy sinh.

Vẫn là ý kiến kính phục lực lượng An Ninh Đại Việt cường đại, hoan hô Cẩm Y Vệ , Lục Phiến Môn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bảo vệ an toàn nhân dân. Lại hoan hô nhị thánh vạn tuế nhìn xa trông rộng xây dựng lai lực lượng này. Danh tiếng hơi thối của Cẩm Y Vệ do đặc thù công việc của họ cung chị thế gia, Hủ nho, những kẻ hai lòng bốn dạ bêu xấu trong dân nay bị xóa sạch.

Lúc này cùng với Lục Phiến Môn thì Cẩm Y Vệ đúng là biểu tượng an toàn của Đại Việt, họ có mặt là dân Đại Việt không lo về an ninh trị an.

Đây là một thay đổi tích cực, nhưng dĩ nhiên nó chỉ là kết quả phụ trợ của tổng kế hoạch buông lưới thu lưới của Ký mà thôi.

Trong dân lại có ý kiến, không ngờ trong xã hội còn lắm sâu mọt vậy. Đại Việt Thăng Long dễ sống thế nào ai chẳng biết, khó khăn thì đến đây lao động kiếm sống, cớ chi lên núi làm tặc?

Đám học sinh, sĩ nho tân kỳ kể cả Hủ Nho thay nhau làm văn chỉ trích đám tặc cướp.

Nhưng Hủ nho đám lại lái ý trong các bài văn ý là Minh Huy chư hẳn thịnh trị, không thấy giặc cướp đầy ra à. Có câu phòng trộm ngàn ngày.

Nhiều giặc cướp như vậy nhị thánh cũng có trách nhiệm.

Không thể không phục bọn Hủ Nho dám nói, cái gì cũng dám nói. Chúng nghĩ bản thân tài như Nguỵ Trung? Còn Ngô Khảo Ký là Lý Thế Dân.

Muốn làm điển cố Gián Nghị Đại Phu thời Đường?

Thật ra Ký là người rất biết nghe, hắn nghe hết để tiếp thu, chính vì thế thái độ của hắn trên triều đường là hoà nhã để các quan không quá áp bách mà có thể nói ra suy nghĩ.

Đúng thật là Ký muốn đào tạo một Nguỵ Trưng bên cạnh mình, nhân tuyển là Lê Văn Thịnh.

Thằng này bây giờ chưa bị quyền lực làm mờ mắt như trong lịch sử.

Hắn đã không còn là một Lê Văn Thịnh.

Không phải Lê Văn Thịnh một năm từ theo hầu vua học rồi làm Nội Cấp Sự, tăng đến Binh Bộ Thị Lang trong năm.

Lại càng không có cơ hội đàm phán với Tống đòi lại Quảng Nguyên sau trận Như Nguyệt.

Ví trận đánh ấy không có diễn ra. Do đó danh tiếng của Thịnh không có vang xa, ông đã đi trên con đường hoàn toàn khác.

Là con đường học thuật. Lại sẵn chính trực tính, có tài hoa cho nên ông là lãnh tụ của giới trẻ tân học Nho sĩ chính đạo.

Ngô Khảo Ký là muốn bồi dưỡng cái tính ngay thẳng dám nói của ông ta.

Nhưng ngay thẳng khác với dựa thế nói càn, Hủ Nho sao không đủ hiểu biết để thấu hiểu chuyện này? Nhưng họ vẫn dựa vào cái hư danh dám nói thẳng của mình để xiên tạc vấn đề.

Dân chúng cũng thấy sợ, hóa ra vẫn còn nhiều giặc cướp vậy ư?

Nhị thành vạn tuế gia làm gì đi chứ.

Nho sĩ chính đạo, học sinh thì đứng lên phản bác mạnh mẽ, cảnh nội các vùng bị tặc cướp tấn ông trong đêm giao thừa vốn dĩ không có cái gì đạo tặc, không ít Nho sĩ chính đạo, học sinh đều là người của các vùng ấy đứng ra làm chứng.

Nên nhớ báo chí Đại Việt không phải chỉ độc Triều đình nói, Giờ đây Công báo Nhân dân là triều đình báo. Nhưng xưởng in cũng đồng ý cho Nho Sĩ Chính Đạo thậm chí cả Hủ nho, Học sinh tham gia viết bài với một đầu báo khác là Nghị Luận báo. Họ có thể viết bài, có nhuận bút, và được biên tập lại, không có gì phạm quy đều được in xuất bản, dĩ nhiên diện phủ sóng sẽ không như Công báo.

Nhưng cái nghi luận báo này ra đời mới chính là bùng nổ thời đại, dân có được tiếng nói của mình, có thể nói ra tiếng lòng của họ. Tuy vẫn bị một hệ thống sàng lọc của triều đình. Nhưng nói chúng vẫn là siêu cấp tiến bộ thời đại.

Lần này bài viết của Hủ Nho Nhóm bất ngờ được duyệt cho nên mới lan nhanh như vậy. Bọn này không biết người duyệt bài của bọn họ là Ngô Khảo Ký đấy.

Học sinh cùng Chính Đạo Nho nhóm nhảy ra tranh biện, hai phe hùng hổ khẩu chiến đến 6 tháng Giêng thì ngưng. Hủ Nho đám cảm thấy có vấn đề nhưng tính tính quái gở khiến họ không dừng lại được. Cho nên lần này không ít Hủ Nho bị lôi vào cục.

Thế gia lão đại lúc này đang thắp hương khấn phận, lạy cho Hủ Nho đám đừng chọc ra nữa. Chúng tôi khổ lắm rồi.