Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 182: 182: Yêu Cầu Của Anh Là Một Cái Ôm




Quả nhiên đứa nhóc Sanh Ca quỷ quyệt này một chút thiệt thòi cũng không thể chịu.

Anh ấy tặc lưỡi lắc đầu, Lộc Hoa thầm than sau này dù thế nào cũng không thể trêu chọc bà cô nhỏ này.

Lộc Sâm bên kia điện thoại không hề mảy may biết rằng bản thân đã bị Sanh Ca gài bẫy, anh ấy vô cùng đứng đắn nói: “Anh nghe Lộc Hoa nói, gần đây em đang nắm được chứng cứ của người nhà họ Lâm, vừa qua anh có tiện tay giúp em điều tra một chút, ngày mai để Lộc Hoa gửi fax đến máy tính công ty em.”

Trong lòng Sanh Ca cười ha ha.

Anh ấy sẽ sẽ có thời gian “tiện tay” này?

Xem ra đã có mưu tính từ trước, cố ý đợi cô chịu phạt xong mới nhắc đến chuyện này.

Cho nên cái này coi như là, vừa đấm vừa xoa?

Mặc dù nghĩ thì có chút không đã, nhưng lại nghĩ tới cô đã lừa anh cả chấp nhận làm bao cát cho cô đánh.

Vẫn là không thiệt!

Vả lại chứng cứ đưa đến tận cửa, không có lý nào cô lại không cần.

Sanh Ca nhẹ nhàng đồng ý, cô lại tâng bốc Lộc Sâm một lúc, mới coi là kết thúc cuộc gọi này.

Bởi vì Phong Ngự Niên ở bệnh viện, sau khi Sanh Ca quỳ xong cũng rất muộn rồi, cô tuỳ ý dọn dẹp một phòng, để Lộc Hoa ở lại biệt thự bên biển một đêm.

Vừa mới sáng ngày thứ hai, Sanh Ca như thường lệ đến Phong Thị làm việc.

Tài liệu chứng cứ Lộc Sâm đáp ứng rất nhanh đã được gửi fax đến cho cô, cô in ra thành một quyển, nghiêm túc lật xem một lần.

Quả nhiên anh cả vừa ra tay, hiệu suất vô cùng cao.

Chứng cứ này tỉ mỉ đến mức đủ để Lâm Hoài Sơ ăn cơm tù nửa đời.

Ngày mai, cô sẽ tặng cho nhà họ Lâm một ngày tận thế!

Cô gọi Tư Vũ đến mở cuộc họp, bất giác đã bận đến chiều.

Lại nghĩ tới Phong Ngự Niên vẫn còn ở bệnh viện dưỡng thương, Sanh Ca nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô gọi Lộc Thập Ngũ đến, dặn dò anh ta đi tìm một món đồ nhỏ.

Đến giờ tan làm, Sanh Ca thu dọn một chút, cô trở về biệt thự bên biển một chuyến trước.

Vừa đến cửa biệt thự, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lộc Thập Nhất.

Cô nhíu mày: “Anh không ở bệnh viện trông coi, sao lại về rồi?”

Lộc Thập Nhất giải thích: “Anh Phong nói không muốn kéo dài thời gian ở bệnh viện nữa, vậy là sau khi bác sĩ kiểm tra lại thì làm thủ tục xuất viện rồi.”

Nhanh như vậy đã xuất viện rồi sao?

Sanh Ca im lặng, vốn dĩ cô còn đang nghĩ tối nay đến bệnh viện thăm anh.

Nếu đã về, xem ra vết thương đã tốt lên nhiều rồi.

Cô nhấc chân chuẩn bị đi vào, Lộc Thập Nhất tiến đến gần, anh ta nhỏ giọng nói: “Cô chủ, tôi cảm thấy anh Phong lần này… Là lạ.”

“Đến anh còn cảm thấy lạ.” Vậy xem ra Phong Ngự Niên kỳ lạ thật.

Sanh Ca nhíu chặt mày, đôi mắt sâu xa.

Lộc Thập Nhất gật đầu: “Anh Phong vừa về đã trực tiếp vào phòng, chưa từng đi ra ngoài.”

“Được, tôi biết rồi.”

Biểu cảm của Sanh Ca rất nghiêm túc, cô đi thẳng vào biệt thự, lên tầng hai.

Cửa phòng Phong Ngự Niên đóng, nhưng lại không khoá.

Sanh Ca đẩy cửa đi vào, trên giường gọn gàng, không hề có dấu vết đã từng nằm.

Mà Phong Ngự Niên đang an tĩnh nằm trên ghế nằm bên cửa sổ, trên người mặc bộ đồ vest tối màu cao quý, dáng vẻ lười biếng nhàn hạ, mặt mày lạnh lùng đang thưởng thức ánh chiều tà lặn ngoài cửa sổ.

Vì là mùa thu, ánh mặt trời rơi trên người không hề ấm áp.

Lại mạ lên sườn mặt tuấn tú hoàn hảo của anh thêm một quầng sáng nhạt, làm khuôn mặt anh tuấn tú lạnh nhạt như một vị thần.

Nhưng lại gần hơn chút, Sanh Ca chú ý tới đôi môi mỏng của anh xanh xao hơi khô, khuôn mặt trắng bệch không thấy sắc máu, vẫn là vẻ ốm yếu.

“Đừng nằm thẳng, sẽ đè tới vết thương sau lưng anh.”

Phong Ngự Niên đang ngắm ánh chiều tà đến say xưa, tận đến lúc Sanh Ca đến gần anh mới nhận ra.

“Em về rồi.”

Anh vội chống người lên, định đứng dậy: “Ngắm say xưa quá, quên cả thời gian, em đói rồi phải không? Bây giờ anh đi nấu cơm.”

“Không cần đâu, cơ thể anh không thoải mái, hôm nay nên để anh nghỉ.”

Sanh Ca ấn vai anh, để anh ngồi xuống.

Không động vào không biết, vừa động mới phát hiện, toàn thân anh lạnh như băng, giống như không có hơi ấm.

Sanh Ca nhíu mày: “Sao anh lại lạnh như vậy? Sắc mặt còn kém thế, là vết thương sau lưng vẫn còn rất đau sao?”

Phong Ngự Niên nhẹ cong khoé miệng cười, để cô yên tâm: “Sớm đã không đau nữa rồi, phỏng chừng là nằm quá lâu, vậy nên chân tay mới lạnh, nhưng anh không sao, trở về nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi.”

Sanh Ca không tin chút nào.

Anh nói chuyện vô cùng uể oải, lông mi luôn run run, sao cô cứ cảm thấy là anh đang cố tỏ ra khoẻ mạnh vậy?

“Ngồi cẩn thận, để tôi xem vết thương.” Nói rồi, Sanh Ca giơ tay lên cởi áo khoác ngoài của anh.

Phong Ngự Niên vội nắm chặt lấy cổ áo, không buông tay: “Vết thương thật sự không sao, đã sớm khỏi rồi, với lại còn quấn băng gạc, dù em có cởi đồ của anh cũng không nhìn thấy.”

Lời này nói cũng đúng.

Sanh Ca hậm hực buông tay.

Mất đi chỗ dựa, cơ thể Phong Ngự Niên hơi khuỵu xuống, anh bèn vội đưa tay về sau chống vào ghế nằm.

Chú ý tới Sanh Ca đang nhìn anh chằm chằm, khóe miệng trắng bệch của anh nhếch lên, vẻ mặt nhìn có vẻ lười nhác: “Khó thấy em quan tâm đến anh như vậy một lần, thật tốt.”

Sanh Ca liếc anh một cái.

Nhưng nghĩ tới lần này quả thực là anh đã cứu mình, cô không mỉa mai chế giễu anh, mà đổi sang biểu cảm rất đúng tình hợp lý, nói.

“Anh biết là tôi không thích nợ ân tình người khác, lần này anh cứu tôi, tôi đáp ứng với anh một yêu cầu, anh muốn gì?”

“Thật là yêu cầu gì cũng được sao?”

Phong Ngự Niên hơi ngẩng đầu lên, anh đối mặt với cô, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng.

Sanh Ca bổ sung thêm: “Ngoại trừ yêu cầu tái hôn và tình cảm, những thứ khác tôi sẽ cố hết sức đáp ứng, anh nói đi.”

Phong Ngự Niên chỉ cười.

Rõ ràng cô biết, anh chỉ muốn điều đó…

Thôi vậy, dù sao thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa.

“Vậy được, em đứng đó đừng cử động.”

Sanh Ca gật đầu, cô đứng im.

Tay Phong Ngự Niên rời khỏi ghế nằm, lấy hết dũng khí đưa tay qua áo khoác của cô, anh vòng tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô: “Vậy thì để anh ôm một lúc, một lúc là được.”

Người cô rất ấm áp, toàn thân Phong Ngự Niên thì lạnh lẽo.

Cái ôm này làm anh cảm thấy đến trái tim cũng ấm theo.

“Chỉ như vậy?”

Sanh Ca hơi sững lại.

Yêu cầu của anh chỉ đơn giản như vậy sao?

“Ừm…”

Sanh Ca không động đậy, cô đứng thẳng người cứng nhắc, để mặc đầu anh thuận theo dựa vào bụng cô, hai tay ôm chặt eo cô.

Nhưng sau khi yên tĩnh đứng một lúc, đột nhiên cô nhận ra hai tay mình buông thõng, không có chỗ nào đặt vào, hơi kỳ lạ.

Nếu đã là yêu cầu của anh, không ôm lại anh thì không tốt cho lắm.

Vậy là cô vô thức đưa tay ra sau lưng anh, muốn tạo một “cái ôm giả.”

Tay đưa đến giữa chừng lại dừng lại.

Nghĩ tới vết thương sau lưng anh, ngón tay Sanh Ca cứng đờ, cuối cùng đổi thành vuốt tóc.

Mái tóc đen ngắn của anh sạch sẽ gọn gàng, mềm mại trơn bóng, cảm giác tay khi vuốt rất tốt.

Sanh Ca vuốt rồi vuốt thành nghiện.

Căn bản là không dừng lại được.

Phong Ngự Niên được vuốt tóc lại nhăn mày.

Sao anh cảm thấy… Sanh Ca giống như đang vuốt chó?

Vốn dĩ anh đang áp vào bụng Sanh Ca không muốn buông tay, sau khi ý thức được điều này, anh chủ động buông cô ra.

Phong Ngự Niên cười không ra tiếng: “Được rồi, yêu cầu của anh đã đạt được, em không nợ anh ân tình gì nữa.”

Sanh Ca rút lại tay đang vuốt tóc anh.

Nghĩ một chút, cô còn lấy ra một hộp quà màu đen nhỏ tinh xảo từ trong túi áo khoác, đưa đến trước mặt anh.

“Cái này mới là quà cảm ơn tôi muốn đưa anh.”

Phong Ngự Niên nghi ngờ ngước mắt nhìn Sanh Ca một cái, vì vậy lúc nãy để anh đưa ra yêu cầu, chỉ là để thăm dò?

Chỉ muốn xem xem yêu cầu của anh có tham lam, quá đáng không?

Anh nhận lấy hộp quà Sanh Ca đưa, đầu ngón tay hơi run mở hộp quà.

Là một mũi tiêm có kích thước bằng ngón tay út, rất giống với thuốc đặc hiệu mà anh bị tiêm.

Đây là…

Phong Ngự Niên nhíu chặt mày, đôi mắt đen nhìn cô phức tạp.

Sanh Ca lạnh nhạt giải thích: “Thuốc đặc hiệu trước đây tiêm cho anh là thuốc điều chế 023, đây là thuốc giải của 023, không đau, sau khi tiêm rất nhanh sức khoẻ của anh sẽ hồi phục lại bình thường.”

“Tại… Sao?”

Phong Ngự Niên cắn chặt đôi môi trắng bệch, mạnh mẽ chịu đựng cảm giác khó thở, anh hít sâu hỏi: “Không phải đã nói là… Dựa theo ước định, đến khi hợp đồng đến hạn sao? Em vẫn… Muốn chia rõ giới hạn… Với anh như vậy sao?”