Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 181: 181: Anh Cả Lạnh Lùng Vô Tình Phạt Quỳ Hai Tiếng




Ninh Thừa Húc sững lại một chút, đôi mắt phượng nghiêm túc: “Ban ngày tôi luôn bận xử lý việc của cục điều tra bí mật, nên không hỏi han đến vụ án tối qua, quả thật không biết, có điều…”

Anh ta dừng lời, ánh mắt mang hàm ý xin lỗi nhìn chằm chằm vào Sanh Ca, giải thích: “Xin lỗi em gái Sanh, bởi vì tối qua đã tức giận với em, nên không ngăn cản Từ Mục đưa em đi, hại em chịu khổ cả một buổi tối ở cục cảnh sát, nhưng em phải tin tưởng rằng anh không hề thay đổi, anh mãi mãi là anh trai Húc của em!”

Ninh Thừa Húc nói đến mức kích động, anh ta đưa tay ra nắm lấy tay của Sanh Ca.

“Đương nhiên là tôi tin anh.”

Sanh Ca cười nhẹ, cô thản nhiên rút tay lại, tao nhã gạt tóc ra phía sau tai: “Đúng rồi, tiền của tôi đã nằm trong tay Lâm Thị quá lâu, không đi lấy về thì tôi luôn cảm thấy không vui, việc này về sau còn cần anh trai Húc giúp đỡ nhiều.”

Ninh Thừa Húc không từ chối: “Đương nhiên, chỉ cần là em muốn làm, tôi đều sẽ giúp.”

Sanh Ca cười đến lông mày cong cong, vô cùng nhẹ nhàng.

Hai người lại tán gẫu một lúc.

Ăn tận đến tám giờ tối, bữa cơm này mới kết thúc.

Sanh Ca từ chối lời Ninh Thừa Húc muốn đưa cô về, cô dẫn theo Lộc Thập Nhị, Lộc Thập Cửu lái xe trở về biệt thự bên biển.

Sau khi ngồi lên xe, nét cười dịu dàng trên khuôn mặt cô ngưng lại, nháy mắt lại trở nên lạnh lùng.

Áp lực trong xe cực kỳ thấp, có thể trực tiếp làm người ta đông lạnh run lẩy bẩy.

Lộc Thập Nhị, Lộc Thập Cửu nhận ra tâm trạng của cô không tốt, bọn họ thở cũng không dám thở.

Đến biệt thự bên biển, Sanh Ca bất ngờ phát hiện ra đèn ở phòng khách vẫn bật, cô hỏi Lộc Thập Ngũ mới biết, là Lộc Hoa anh ba của cô tới.

Cô mở cửa vào nhà, Lộc Hoa đang ngồi ở sô pha với biểu cảm kỳ lạ.

“Anh ba, anh sao vậy?”

Lộc Hoa chớp chớp mắt, anh ấy chỉ vào điện thoại trong tay, nói nhỏ: “Là anh cả, gọi điện thoại cho em em không nhận, anh ấy gọi đến chỗ anh luôn rồi.”

Trong chốc lát Sanh Ca như ngừng thở, tim cô đập thình thịch thình thịch.

Xưa nay cô không sợ trời không sợ đất, đến cả cha cô, cô còn dám trực tiếp chọc giận, duy nhất cô chỉ sợ anh cả nhà mình Lộc Sâm.

Nhìn sắc mặt anh ba khó coi đến như vậy, anh cả tìm cô nhất định không có việc gì tốt.

Bắp chân Sanh Ca suýt chút nữa thì mềm nhũn như phản xạ có điều kiện, cô tủi thân nói: “Anh ba, anh trước hết đừng gọi lại, để em từ từ đã.”

“Lộc Sanh Ca.”

Cô vừa nói xong, điện thoại trong tay anh ba đã truyền đến âm thanh vừa uy nghi vừa nghiêm khắc.

Chết rồi!

Sanh Ca thực sự phục rồi!

Thì ra điện thoại vẫn luôn kết nối, còn mở loa ngoài!

Vừa mới bắt đầu đã gọi cả họ lẫn tên của cô, đây quả là vô cùng tức giận.

Chắc chắn là trốn không nổi, Sanh Ca run rẩy nhận điện thoại, âm thanh nhỏ nhẹ: “Anh cả em sai rồi, anh đừng tức giận nữa…”

“Sai ở đâu?”

Phía bên kia điện thoại, giọng nói của Lộc Sâm vô cùng lạnh lùng.

Lộc Hoa ở bên cạnh nín thở tập trung tinh thần, một chữ cũng không dám nói.

Sanh Ca nghĩ rất lâu.

Thành thật mà nói, cô cũng không biết: “Anh nói sai thì là sai rồi, chỗ nào cũng sai hết.”

“Lộc Sanh Ca!”

Một tiếng quát đến nghiến răng nghiến lợi vang lên.

Sanh Ca cách điện thoại, quỳ xuống đất ngay tại chỗ.

“Anh cả em thật sự biết sai rồi, em quỳ xuống luôn rồi còn không được sao…”

Người đàn ông bên kia điện thoại im lặng hai giây, anh ấy đè nén cơn giận nói: “Đây là lần thứ mấy em vào cục cảnh sát rồi? Trước đây thì thôi đi, lần này ở quán bar có nhiều nhân viên làm việc như vậy mà động tay đánh người, Lộc Sanh Ca em có bản lĩnh thật đấy! Nếu người đó bị em ép đến làm liều, em lại bị thương thì làm thế nào?”

Sanh Ca lầm bầm trong miệng, cô có chút không phục, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy anh ba Lộc Hoa nhà mình đang khoa chân múa tay, tỏ ý cô đừng có thêm dầu vào lửa.

Cô mềm giọng: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Hừ! Cô mới không sai, lần sau còn dám!

Lộc Sâm thở dài, có chút không biết phải làm sao, anh ấy dừng lại hai giây mới đổi thành giọng điệu lạnh lùng lần nữa: “Nếu em đã quỳ xuống rồi, vậy thì quỳ một tiếng, Lộc Hoa sẽ giám sát em, có ý kiến gì không?”

“Dạ?”

Có ý kiến! Ý kiến của cô rất lớn!

Sanh Ca vô cùng tủi thân, cô nhẹ giọng làm nũng: “Anh cả, chỗ em là sàn đá cẩm thạch, quỳ xong đầu gối sẽ sưng mất…”

“Xem ra vẫn chưa nhận ra bài học, vậy thì hai tiếng.”

“Anh cả!”

Lộc Sâm vô cùng tàn nhẫn tiếp tục tuyên án: “Em mà nói nhiều thêm một câu, thì bốn tiếng.”

Sanh Ca chịu khuất phục rồi: “Được, vậy thì hai tiếng, em quỳ, em chịu phạt được chưa…”

Thật là lạnh lùng vô tình!

Đàn ông của hai bên Hắc Bạch nhà họ Lộc đều nghiêm khắc như vậy sao?

Cuối cùng điện thoại cũng ngắt rồi, đôi mắt cô mang theo hơi nước, cực kỳ tủi thân cầu cứu Lộc Hoa: “Anh ba…”

Lộc Hoa cho cô một ánh mắt yên tâm: “Không sao nhóc, em quỳ, anh ngồi cùng em.”

Ngồi cùng?

Anh ba cũng vô tình vô nghĩa!

Lộc Hoa mở camera điện thoại, hướng vào thẳng Sanh Ca: “Tư thế quỳ tiêu chuẩn chút, biểu cảm lại tủi thân chút, nhanh, anh gửi cho anh cả.”

Sanh Ca ngoan ngoãn làm theo.

Gửi xong ảnh Sanh Ca chịu phạt thê thảm, Lộc Hoa lấy cái gối trên sô pha sau lưng đưa cho cô: “Đây, nhóc, cái này mềm, em lấy mà lót đi.”

Sanh Ca nhận lấy, lại có chút chần chừ: “Nếu anh cả phát hiện thì sao?”

“Anh không nói với anh ấy, với lại dù anh ấy phát hiện cũng không sao, anh cả mềm lòng với em lắm, hết sức thương em, không chừng anh vừa gửi tấm ảnh đó, anh ấy đã lập tức đau lòng rồi.”

Sanh Ca bĩu môi, sao cô không cảm nhận được anh cả thương cô vậy, quỳ hai tiếng nói phạt thì phạt rồi.

Lộc Hoa ngồi xổm xuống lót giúp cô, anh ấy tiếp tục lảm nhảm dạy dỗ một cách dịu dàng.

“Lần này quả thực anh cả rất tức giận, nhưng thật ra anh ấy là sợ em bị thương, em cũng quả thực quá lỗ mãng rồi, lần sau làm việc đừng xúc động mạnh như vậy nữa, phải suy nghĩ chu toàn hơn biết chưa? Dù là muốn đánh người cũng không thể để lại sơ hở, phải…”

Sanh Ca nghe hoài nghe mãi, tai cô sắp đi công tác luôn rồi.

Anh ba nhà mình bắt đầu nói nhảm thì giống y hệt Đường Tăng niệm kinh, một chữ cô cũng nghe không vào.

Lộc Hoa nói đến mười lăm phút sau: “… Nhóc, biết rồi chứ?”

Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi biết rồi!”

Sanh Ca quỳ đến phát chán, cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ trong phòng khách.

Chỉ có lúc bị phạt, cô mới biết căm ghét thời gian như vậy, trôi qua quá chậm!

Ngoài ra, Sanh Ca cũng sâu sắc cảm thấy, cô ở trước mặt anh cả run sợ quá rồi!

Sợ từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ phạm lỗi, đến cha mẹ còn không trị được cô, chỉ có anh cả trị cô đến ngoan ngoãn!

Sanh Ca rất không phục, lần sau, cô phải tìm lại vị thế của công chúa nhỏ Lộc Thị!

Đợi lần sau gặp anh cả, cô phải nắm lấy vạt áo của anh ấy, hung dữ nói: “Tên nhãi chó nhà anh, hở một tý là phạt em?”

Ôi không đúng! Không thể mắng tên nhãi chó được.

Anh cả mà là chó, vậy cô thành cái gì rồi…

Sanh Ca tỉ mỉ suy nghĩ, bất giác đã trôi qua hai tiếng.

Bởi vì lót thêm gối mềm, đầu gối cô chỉ hơi đỏ, ngoại trừ eo hơi đau chút thì vẫn rất thoải mái.

Lộc Hoa cầm gối về, lại để Sanh Ca chụp thêm một tấm ảnh đáng thương cô vịn đầu gối, đứng cũng đứng không vững.

Gửi lại lần nữa, rất nhanh cuộc gọi của Lộc Sâm đã gọi đến.

Cuộc gọi vừa kết nối, Sanh Ca mang theo giọng khóc lóc kể khổ: “Anh cả không thương em gì cả, đầu gối em đều quỳ đến sưng rồi, đứng không nổi, đau quá đau quá…”

Lộc Sâm im lặng một lúc: “Vậy lần sau gặp, anh để em đánh anh hai cái xả giận?”

“Được thôi, đây là anh nói đấy nhé, em ghi âm rồi!” Sanh Ca cười xấu xa.

Lộc Hoa ở bên cạnh nghe tới mức không nhịn được cười.

Con nhóc này, anh cả vậy mà bị gài rồi?