Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 183: 183: Anh Chết Rồi Thì Em Có Nhớ Anh Không




Trái tim Phong Ngự Niên đau như cắt, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực khiến anh gần như không thể thở được.

Rốt cuộc thì anh phải làm sao mới có được trái tim của cô.

Sanh Ca quay đầu lại, cô lấy một cái ghế bên cạnh ra rồi nghiêm túc ngồi xuống đối diện với anh.

“Cho anh thuốc giải không phải vì muốn ép buộc thỏa thuận, chỉ là tôi thấy anh gần đây bị đau liên tục, bởi vì thuốc 023 sẽ khiến cơn đau càng tăng lên, lần này anh cứu tôi, tôi giúp anh giải tỏa đau nhức thì xem như là đã trả nợ hết.”

Phong Ngự Niên bình tĩnh nhìn cô, anh không nói lời nào.

Sanh Ca tiếp tục giải thích: “Về hợp đồng đã thương lượng lần trước, tôi vẫn còn giữ đoạn ghi âm cam kết của anh, tôi sẽ không đề cập về việc đó nữa.”

Nghe đến ý này, cô hiện giờ không còn phòng bị gì với anh rồi sao?

Điều này có nghĩa là tất cả những gì anh làm gần đây đã khiến anh gần cô hơn một bước rồi sao?

“Em không sợ đưa anh thuốc giải rồi thì sau này đánh không lại anh, anh sẽ bắt nạt và làm tổn thương em sao?”

Đôi môi đỏ mọng của Sanh Ca nở nụ cười mê hoặc.

Cô hỏi ngược lại: “Anh sẽ làm như vậy sao?”

Đôi môi mỏng của Phong Ngự Niên hơi cong lên, anh trả lời dứt khoát: “Anh sẽ không làm vậy.”

Đột nhiên Sanh Ca nheo mắt lại, khỏe miệng cô giật giật: “Vậy anh không sợ thứ mà tôi đưa cho anh không phải là thuốc 023 mà là một loại thuốc càng tra tấn hành hạ anh sao?”

“Em sẽ không làm vậy.”

Ngay cả khi cô nhẫn tâm như vậy, chỉ cần là yêu cầu của cô thì anh cũng sẽ không chút do dự mà tiêm vào người.

“Đúng vậy, tôi sẽ không làm vậy, đây là thuốc giải thật, bây giờ đã ở trong tay anh rồi, anh hãy tiêm nó đi.” Sanh Ca thờ ơ nói.

Bây giờ?

Phong Ngự Niên nhìn chiếc hộp trên tay.

Anh đã sắp đạt đến giới hạn sức lực của mình, toàn thân đã mất đi hết sức lực.

Với sự thông minh của Sanh Ca, nếu bây giờ tiêm thuốc vào thì chắc chắn là cô sẽ phát hiện ra cơ thể của anh có gì đó không ổn.

Cô không thích nợ ân tình, nếu biết được, nếu biết đêm đó ở quán bar không phải axit sunfuric mà là virus sinh hóa S404 thì cô có cảm thấy tội lỗi không?

Nhưng sau tất cả thì cũng không phải là tình yêu...

Anh không nói, cũng không cử động.

“Sao vậy? Anh thật sự sợ tôi chỉnh anh sao?”

Phong Ngự Niên lắc đầu, anh thấp giọng nói: “Lần trước là anh tiêm, lần này... Em giúp anh được không?”

Anh đưa cho cô chiếc hộp màu đen kia, cuối câu anh nói có chút gượng gạo.

Sanh Ca không trả lời, cô chỉ chăm chú nhìn vào mắt anh.

Phong Ngự Niên lại nói thêm: “Chỉ lần này thôi.”

Sanh Ca nhận lấy, cô thấy anh không có ý cởi quần áo, mà ngả người ra sau, ngả lưng vào ghế dựa.

“Anh làm gì vậy? Cởi quần áo ra rồi đưa cánh tay cho tôi.”

Phong Ngự Niên quay đầu sang một bên, anh lộ ra cái cổ tái nhợt như tờ giấy, yết hầu gợi cảm lên xuống: “Tiêm gần tĩnh mạch của cổ đi.”

Sanh Ca liếc mắt nhìn anh, không chút do dự, cô trực tiếp đâm vào một phát theo ý của anh, trên tay không có chút sức lực nào.

Tiêm thuốc gần các tĩnh mạch cổ rất đau.

Nhưng Phong Ngự Niên chỉ hơi nhíu mày, không có biểu hiện gì.

Mũi tiêm dài bằng ngón tay út chỉ mất mười giây để tiêm xong.

Sanh Ca ném tiêm vào thùng rác, khi quay lại thì phát hiện Phong Ngự Niên đang ngồi bất động ngắm bầu trời hoàng hôn.

Cả người anh tràn đầy cảm giác lười biếng và không có năng lượng.

Sanh Ca luôn cảm thấy anh có gì đó không ổn, cô đang định hỏi xem thì Phong Ngự Niên đã lên tiếng trước: “Sanh Ca, nếu anh chết đi thì em sẽ nhớ đến anh cả đời này không?”

Giọng anh nhẹ nhàng và bay bổng, còn có chút thờ ơ.

“Sẽ không.”

Sanh Ca nhướng mày, cô giễu cợt nói: “Nếu như anh chết đi, tôi sẽ sớm quên đi sự tồn tại của anh mà tiếp tục cuộc sống của tôi. Nhưng mà nghe nói tai họa sẽ kéo dài ngàn năm. Loại đàn ông ông hư hỏng như anh có lẽ tạm thời chưa chết được đâu.”

Phong Ngự Niên bật cười, trong giọng nói của anh có chút cưng chiều: “Em đúng là... Một người phụ nữ độc ác.”

Điều nực cười hơn nữa là anh hết lần này đến lần khác thích sự xấu xa của cô, thích sự tàn nhẫn của cô, thích tất cả mọi thứ về cô.

Anh bị cuốn vào đó mà không thể thoát ra được.

Sanh Ca cũng không phủ nhận điều đó: “Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi tốt bụng.”

Phong Ngự Niên chỉ cười, nụ cười nhẹ nhàng trên môi, vô cùng nhợt nhạt, hàng mi dài cong vút run rẩy yếu ớt.

Đôi mắt đen ngày xưa giờ đang nhìn lên bầu trời. Nhìn bầu trời giờ phút này bỗng trở nên ảm đạm tối tăm.

Thật là giống như một người bệnh sắp chết.

Sanh Ca càng quan sát anh càng cảm thấy kỳ lạ.

Tình trạng của anh quá tệ.

Chỉ là axit sunfuric, sẽ không làm tổn thương bên trong cơ thể, chưa kể cô đã cho anh thuốc giải 023.

“Chẳng lẽ ngày hôm qua bệnh viện không phát hiện cơ thể anh có vấn đề gì sao? Đi thôi, đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố Phương khám lại lần nữa.”

Sanh Ca đang định đi tới kéo Phong Ngự Niên đứng dậy thì Lộc Thập Cửu gõ cửa đi vào.

“Cô chủ, điện thoại của cô không nhận được cuộc gọi nào. Cậu Húc đã đến. Xe của anh ta hiện đang đậu ở cổng biệt thự. Anh ta nói tối nay muốn đón cô đi ăn tối.”

Sanh Ca do dự một lúc rồi quyết định đưa Phong Ngự Niên đến bệnh viện trước, sau đó nói: “Đi thôi, đi kiểm tra trước.”

Phong Ngự Niên trầm giọng ngăn lại: “Anh không sao, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được. Đi ăn cơm đi, đừng để anh ta đợi lâu.”

Sanh Ca cau mày hoài nghi.

Lần trước Ninh Thừa Húc mời cô đi ăn tối, trước mặt rất nhiều người ở lối vào của cục cảnh sát, anh đã thể hiện kỹ năng diễn xuất điêu luyện của mình để giành lấy sự thương cảm.

Lần này anh không những không ngăn cản cô mà còn khuyến khích cô đi ăn tối với Ninh Thừa Húc?

Lộc Thập Cửu ở bên cửa thận trọng nói: “Cô chủ, cô có đi không?”

Sanh Ca không nói gì, cô cau mày nhìn Phong Ngự Niên.

Phong Ngự Niên không nhìn cô mà tiếp tục nằm xuống và nhìn lên bầu trời với vẻ mặt lười biếng và khí chất lạnh lùng không ai nên đến gần.

Anh bị làm sao vậy?

Sanh Ca cảm thấy khó hiểu nhưng bây giờ cô có những việc rất quan trọng cần phải làm.

Cô thận trọng hỏi lại: “Phong Ngự Niên, nói thật đi, anh có chắc là mình không sao không?”

Phong Ngự Niên nhẹ nhàng gật đầu, anh nhàn nhạt nói: “Anh chỉ buồn ngủ thôi, đợi em đi rồi thì anh sẽ ngủ, ngủ một giấc tỉnh dậy… Sẽ khỏe thôi.”

Sanh Ca nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó cô nhìn xe của Ninh Thừa Húc đậu bên ngoài biệt thự, trong lòng rối rắm thở dài.

“Được rồi, ngủ đi, tôi để Lộc Thập Cửu cùng những người khác canh giữ biệt thự, không quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh.”

Nói xong cô quay người đi ra ngoài.

Phong Ngự Niên đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt đen láy nghiêm túc nói: “Sanh Ca, Ninh Thừa Húc là người không đơn giản, bí mật sau lưng của anh ta sẽ rất bất lợi với em, sau này em nhất định phải cẩn thận đề phòng anh ta.”

Sanh Ca không nghĩ nhiều về điều đó và rời khỏi phòng với một từ “Ừ.” nhẹ bẫng.

Ánh hoàng hôn.

Làn gió nhẹ thổi bay những tấm rèm lụa mỏng và thỉnh thoảng rơi vào người đàn ông trên ghế sô pha cạnh cửa sổ.

Phong Ngự Niên không nhúc nhích, anh lặng lẽ quan sát biệt thự, Sanh Ca lên xe của Ninh Thừa Húc, dặn dò Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Cửu ra ngoài canh giữ.

Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Anh đau đớn giữ lấy tay nắm cửa, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực không thể kìm nén được nữa, cổ họng dâng trào mùi máu tanh, anh vội lấy tay che miệng.

Sau một hồi ho đến tê tâm liệt phổi.

Máu trượt dài trên môi, máu trong lòng bàn tay chảy ròng ròng, chảy qua kẽ tay rơi xuống đất.

Anh cụp mắt nhìn màu máu trong lòng bàn tay.

Nó có màu đỏ thẫm.

Lượng máu anh nôn ra và màu máu ngày càng đậm.

Điều này có nghĩa là virus hóa sinh S404 trong cơ thể anh đã bùng phát hoàn toàn.

Anh nhớ rằng trong chiến tranh trước đây, khi Tiến sĩ Y từ phòng thí nghiệm phát triển loại vũ khí sinh hóa này, anh đã từng đến quan sát. Trong quá trình thử nghiệm, con vật nhỏ đã chết ngay tại chỗ.

Ngay cả một con vật lớn bị nhiễm virus S404 vẫn không thể tồn tại trong ba ngày.

Đếm số ngày anh bị trúng độc.

Đêm nay chính là ngày thứ ba...