9. Rơi vào hiểm cảnh.
“Các ngươi không cần giãy dụa, Diệp Hắc Thảo đã từ từ phát độc, đợi chút nữa các ngươi sẽ cảm thấy toàn thân t·ê l·iệt, di chuyển cũng khó khăn chứ đừng nói đánh nhau.” Đại hán đầu trọc rất có kiên nhẫn giải thích, nhưng trong tay của hắn có một đôi loan đao đang mài xoèn xoẹt cực kỳ ghê rợn.
“Độc? Không có khả năng, chúng ta đã kiểm tra rất kỹ.” Viễn Minh luống cuống kiểm tra cơ thể, phát hiện vẫn bình thường mới thở phào một hơi. Đang định phản biện thì chợt nghĩ tới tác dụng của Diệp Hắc Thảo, sắc mặt lập tức tái mét.
Bình thường tu tiên giả rất ít c·hết bởi độc bởi vì linh khí trong đan điền có thể áp chế nó, ngoại trừ độc tính quá mức lợi hại.
Thế nhưng Diệp Hắc Thảo căn bản cũng không phải độc mà chỉ là một chất gây t·ê l·iệt, đợi qua một đoạn thời gian liền có thể trở lại như cũ.
“Nói nhăng nói cuội!” Khương Mị Linh cắn răng quát lên, trong lòng không ngừng tự trấn an mình.
Hàm Yên Yên sắc mặt tựa như tro tàn sắp lụi, ngay cả dũng khí cầm kiếm chiến đấu cũng không có.
Viễn Minh cảm nhận được hai bắp chân dần dần căng cứng vì t·ê l·iệt, nội tâm liên tục nhắc nhở mình phải giữ tỉnh táo. Một đao vừa rồi của Lục Nguyên hắn cũng cảm nhận rõ ràng, lực công kích của đối phương cùng hắn là sàn sàn ngang nhau, điều này cực kỳ vô lý.
Phải biết Luyện Khí đỉnh phong lực đạo cũng chỉ rơi vào một hai ngàn cân, một đao vừa rồi của Lục Nguyên đã có lực đạo tám chín trăm cân. Huống hồ đối phương còn chưa tung hết sức lực. Ba người hôm nay sợ rằng lành ít dữ nhiều!
“Sư muội.” Viễn Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, đối với hai nữ tử đằng sau hét to: “Bố Tam Tài Trận!”
Nghe tới ba chữ Tam Tài Trận, Hàm Yên Yên cùng Khương Mị Linh con ngươi dần dần có hồn trở lại, động tác cực kỳ nhanh chóng.
Sưu!
Viễn Minh di chuyển khá khó khăn nên hai người còn lại lấy hắn làm cột mốc, di chuyển ra thành một hình tam giác, liên tục đánh ra các thủ ấn cùng bóp nát linh thạch duy trì. Kiếm ảnh dần dần xuất hiện ở chính giữa, một cỗ khí tức bao trùm lấy phương viên mấy chục mét.
Thiên Kiếm – Địa Kiếm – Nhân Kiếm!
Thiên Kiếm sát phạt mạnh nhất, Địa Kiếm phòng thủ mạnh nhất, Nhân Kiếm biến đổi khó lường nhất!
Lục Nguyên cũng biết tu tiên giả thủ đoạn rất nhiều, lần trước ăn thiệt thòi một lần khiến cho hắn cẩn thận hơn bao giờ hết, trừ khi đối phương chỉ là bãi thịt nhão.
“Lùi về phía sau yểm trợ!” Lục Nguyên đối với đại hán đầu trọc dặn dò, mặc dù lão nhị lực phòng ngự cũng tương đối khá nhưng lực công kích lại chẳng đâu vào đâu. Nói câu khó nghe chính là một cái bánh bao thịt mặc cho đối phương đánh!
“Rõ!” Đại hán đầu trọc cũng không cậy mạnh, ra hiệu cho đám sơn phỉ ra ngoài chờ thời cơ lao vào cắn xé.
“Thiên!” Viễn Minh hét to một tiếng, Thiên Kiếm hư ảnh lập tức nở rộ quang mang đâm thẳng về hướng Lục Nguyên, tốc độ gần như chớp mắt.
“Cuồng Đao Tam Trảm!” Lục Nguyên cũng không chịu thua kém, Bán Nguyệt Đao lập tức vung theo quỹ đạo chém ra đao ảnh bay về phía đối phương.
Sưu sưu sưu.
Thiên Kiếm hư ảnh cùng ba đạo đao ảnh lập tức v·a c·hạm vào nhau, Thiên Kiếm dễ dàng ‘cắt gọt’ ba đạo đao ảnh như cắt hoa quả, tốc độ vẫn không chút dừng lại.
“Phệ!” Lục Nguyên hết cách đành phải dùng tới Ma Khí trong cơ thể, từng tia lại từng tia ma khí mỏng manh quay xung quanh Bán Nguyệt Đao khiến cho nó trở nên ảm đạm hơn, sắc bén hơn cùng quỷ dị hơn.
“Trảm!” Một kích này cuối cùng cũng cản được Thiên Kiếm hư ảnh, thế nhưng Lục Nguyên không muốn mình rơi vào thế phòng thủ nên lập tức xách đao xông lên, ở phía đằng sau đại hán đầu trọc cùng đám sơn phỉ cầm lấy cung tên yểm độc tương trợ.
“Địa!” Hàm Yên Yên chấp chưởng Địa Kiếm hư ảnh, nàng khẽ quát nhẹ một tiếng lập tức kiếm ảnh cấp tốc xoay tròn đem ba người bao phủ vào bên trong, ra thì dễ vào thì khó.
“Phá cho ta!” Lục Nguyên cầm Bán Nguyệt Đao vung ra một kích toàn lực, cơ bắp cánh tay phải hiện lên cực kỳ rõ ràng không hề giống với lão giả đã xế chiều.
Oanh!
Bán Nguyệt Đao v·a c·hạm với vầng sáng đến rầm một cái, phản chấn khẽ đầy lùi Lục Nguyên, Hàm Yên Yên thì khóe miệng chảy xuống một tia máu đen.
“Sư muội, ngươi không sao chứ?” Viễn Minh có chút lo lắng, ba người đã dùng sức lực cuối cùng ký thác vào Tam Tài Trận. Chỉ cần một trong ba người ngã xuống thì trận pháp sẽ rơi vào thế hỗn loạn, tràn ngập sơ hở.
“Ta không sao, cơ thể bị t·ê l·iệt khiến cho linh khí không đồng đều, lực điều khiển cũng bị gián đoạn.” Hàm Yên Yên khẽ lắc đầu, tiếp tục điều khiến Địa Kiếm hư ảnh đem ba người bao phủ vào bên trong.
“Chính là lúc này!” Khương Mị Linh lạnh lẽo quát lên, Nhân Kiếm hư ảnh chẳng biết từ lúc nào đã ở đằng sau lưng của Lục Nguyên, chớp mắt một cái đã chạm đến da thịt.
Hắn khẽ nhún người nhảy lên nhưng không kịp, Nhân Kiếm hư ảnh đã đâm xuyên qua lưng của hắn cho đến tận lồng ngực bên kia, một cái lỗ máu dài hẹp đáng sợ không ngừng rò rỉ.
Lục Nguyên lấy ra mấy viên cầm máu bỏ vào miệng, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Tam Tài Trận hắn đã có đại khái hiểu rõ, may mắn Nhân Kiếm hư ảnh không đâm vào chỗ yếu hại nếu không thiệt thòi lớn.
Cho dù ba người Viễn Minh bị Diệp Hắc Thảo gây t·ê l·iệt nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Lục Nguyên chỉ có thể vừa đánh vừa lùi.
Hộc…hộc…hộc.
Ba người Viễn Minh sắc mặt lại trắng hơn một chút, nửa thân dưới lúc này đã tê cứng đến mức chém rụng rời cũng không còn cảm giác, Diệp Hắc Thảo đối với cơ thể tuyệt đối là một liều thuốc an thần hoặc ngược lại!
“Cứ kéo dài như này cũng không phải cách.” Viễn Minh âm thanh có chút gấp gáp, hiển nhiên lúc này hắn cũng không thể giữ nổi sự tỉnh táo.
“Vậy chúng ta phải làm sao, nửa thân dưới của muội đã mất đi cảm giác, hai tay dần dần cũng đang tê cứng lại rồi.” Khương Mị Linh còn khẩn trương hơn rất nhiều, trường hợp xấu nhất là bị đám sơn phỉ g·iết còn tốt, nếu như bọn chúng…
Khương Mị Linh cảm giác được mấy chục con mắt đang dán chặt vào cơ thể của mình, hơi lạnh theo sống dưng chạy dọc khiến cho nàng khẽ run lên cầm cập.
“Bắn tên!” Lục Nguyên cấp tốc lùi về sau ra lệnh, lỗ máu lúc này đã nhuộm đỏ hắc y của hắn nhưng tốc độ có vẻ chậm lại, thuốc cầm máu đã có tác dụng.
Sưu…sưu…sưu.
Hàng loạt mũi tên nhanh như gió đã tiếp cận ba người Viễn Minh, Hàm Yên Yên lập tức khởi động Địa Kiếm hư ảnh đem ba người bao bọc vào phía bên trong.
Hào quang màu vàng lúc này đã nhạt hơn trước rất nhiều, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến. Nhiều lần Hàm Yên Yên không trụ được bọn họ lại phải lấy công làm thủ, muốn nhất kích tất sát đám sơn phỉ cùng Lục Nguyên nhưng đều không công mà lui.
Với linh khí còn sót lại ít ỏi của mình cộng thêm thân thể bị t·ê l·iệt, Viễn Minh rốt cuộc chỉ còn cách lên tiếng: “Lục Nguyên, làm thế nào mới có thể thả ta đi. Tiền tài, quyền lực, mỹ nữ ta đều có thể đáp ứng ngươi. Thậm chí hai nàng ta cũng có thể cho ngươi hưởng thụ.”
Nghe thấy như vậy Hàm Yên Yên cùng Khương Mị Linh đồng thời khẽ giật mình, não hải oanh minh như thiên lôi đánh xuống, không thể tin được vào lỗ tai của mình.