10. Chém giết Viễn Minh, thu hoạch tràn đầy.
“Viễn ca, ngươi nói cái gì?” Khương Mị Linh cố gắng gạt ra một nụ cười, ánh mắt tràn ngập vẻ vũ mị.
Hàm Yên Yên tuy sắc mặt yếu ớt nhưng cũng không chịu kém cạnh, thậm chí còn không thèm huy động Địa Kiếm hư ảnh mà còn di chuyển chậm chạp về hướng Viễn Minh.
Tất nhiên đến nước này đáp lại hai người chỉ là cái nhìn cực kỳ lạnh lùng cùng khinh bỉ.
“Thứ đồ chơi ngu xuẩn, ngươi tưởng rằng ngủ với ta là có thể được ta cưới về làm chính thê?” Viễn Minh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Lục Nguyên chờ đợi câu trả lời từ đối phương.
“Giết!” Trả lời hắn là tiếng gầm rung trời của đám sơn phỉ, Lục Nguyên sắc mặt không chút cảm tình nhìn xem Viễn Minh: “Thứ ta muốn ngươi không cho được, vĩnh viễn cũng không!”
“Không, ta không tin, ta không tin ta không đáp ứng được ngươi!” Viễn Minh vẫn chưa hết hi vọng, ánh mắt của hắn cực kỳ thành khẩn cùng nịnh nọt.
“Vậy ngươi có thể để cho Lục Gia mấy trăm nhân mạng sống lại được sao? Ngươi có thể khiến Yến Nam Thiên quỳ gối trước mặt ta xin tha thứ được sao? Ngươi có thể khiến cháu gái ta không bị ô nhục sao?” Lục Nguyên hai mắt dần dần xích hồng, từng sợi ma khí quấn quanh khiến cho khí tức của hắn vừa quỷ dị vừa lạnh lẽo.
“Cái này…” Viễn Minh á khẩu không trả lời được. Muốn cứu một người đ·ã c·hết đừng nói hắn không làm được, sư phụ hắn cũng không làm được, Huyết Sát Giáo cũng chưa chắc làm được. Có chăng cũng chỉ là Nguyên Anh Kỳ trong truyền thuyết mà thôi!
Nhưng thế gian liệu có Nguyên Anh?
“Không được? Không được vậy liền c·hết đi!” Lục Nguyên không tiếp tục lên tiếng, tay phải cầm Bán Nguyệt Đao đâm xuyên qua bả vai của Viễn Minh, hai chân đạp mạnh vào lồng ngực của đối phương.
“Aaaaaaaaaa. Lục Nguyên, ngươi nhất định phải c·hết!” Viễn Minh miệng không ngừng gào thét nhưng cơ thể lại không di chuyển được.
Phốc…phốc!
Đầu lâu của Viễn Minh rơi lộc cộc ở trên mặt đất, trước khi c·hết hai mắt của hắn trừng to như không thể tin nổi một Trúc Cơ Cảnh cũng có ngày c·hết dưới tay của Luyện Khí Cảnh, nếu như hắn cẩn thận hơn chút nữa thì có lẽ…
Chỉ là thế gian nào tồn tại hai chữ ‘nếu như’!
Hàm Yên Yên cùng Khương Mị Linh ngồi phệt ở trên đất như người mất hồn, y phục của hai người đã tan tác từ bao giờ để lộ mảnh vai trắng mê người, đám sơn phỉ lại không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
“Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ.” Đại hán đầu trọc tiến lên hỏi ý kiến, đám sơn phỉ cũng vểnh tai lắng nghe.
“Thưởng cho các ngươi, nửa đêm lão nhị mang người cho ta còn có chút việc.” Lục Nguyên lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía t·hi t·hể của Viễn Minh có chút mong chờ cùng hưng phấn.
“Vâng, lão đại.”
…
Kéo t·hi t·hể của Viễn Minh vào trong phòng, Lục Nguyên bắt đầu kiểm tra thương thế của mình. Cũng may một kiếm kia không đâm vào chỗ yếu hại, nếu không hậu quả cũng khó có thể tưởng tượng.
Trận chiến này khiến cho hắn càng thêm khắc sâu trước sức mạnh tuyệt đối mọi mưu mô quỷ kế đều là phù du trôi sông, không có chút ý nghĩa nào.
Sức mạnh, sức mạnh, sức mạnh.
Một âm thanh với giọng điệu ma mị luôn quanh quẩn ở trong đầu Lục Nguyên, hai con ngươi của hắn ngơ ngẩn nhìn xem đống xác thịt của Viễn Minh như nhìn tuyệt thế bảo tàng, huyết dịch không biết từ bao giờ đã sôi trào lên.
“Sức mạnh… sức mạnh… sức mạnh.”
“Sức mạnh… sức mạnh… sức mạnh.”
…
Âm thanh của sự mê hoặc, âm thanh của sự khát vọng và trên hết là âm thanh của mặt tối bên trong hắn!
“Huyết Hồn Phệ!” Lục Nguyên rốt cuộc không nhịn được nữa, tay phải đâm xuyên qua bụng của Viễn Minh lôi ra một viên hạt châu bóng loáng, xung quanh có từng tia từng tia linh khí đang vờn quanh nhưng rất nhạt.
Đan điền!
Nếu như nói đan điền của Viễn Minh là một con suối lớn chảy từ thượng nguồn đến thì đan điền của Lục Nguyên lúc này chỉ là một cái máng nước nhỏ mà thôi, thượng nguồn khô cạn, hạ nguồn ít ỏi.
Răng…rắc.
Lục Nguyên lập tức bóp nát đan điền, linh khí như thủy triều vỡ đê chuẩn bị tiêu tán trong thiên địa thì đã bị hư ảnh đầu lâu do một tia ma khí của hắn biến hóa thành cắn nuốt sạch sẽ.
Phốc!
Tiếp tục là một trảo xuyên qua buồng tim của Viễn Minh, ba giọt tinh huyết vàng óng như hoàng kim được Lục Nguyên bỏ vào trong miệng từ từ luyện hóa, một cỗ huyết khí tanh nồng trên người của hắn dần dần kéo lên.
“Ừm?” Lục Nguyên hai con ngươi khẽ nhíu lại, cảm nhận thân thể của hắn giống như có thứ gì đó chuẩn bị biến hóa, vặn vẹo không ngừng.
Soạt…soạt.
Ba giọt tinh huyết của Viễn Minh đối với tình trạng của Lục Nguyên lúc này là nguy hiểm nhưng cũng là cơ duyên, vượt qua được nhất định tiến xa ngàn dặm, không vượt qua được chôn thây ngay tại đây.
Gân xanh trên chán nổi lên, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống ướt nhẹp cả y phục nhưng hắn vẫn không hề kêu lên một tiếng, tiếp tục chờ đợi cơ thể thuế biến!
Ước chừng hai canh giờ về sau, bên ngoài lớp da của Lục Nguyên xuất hiện một lớp bầy nhầy màu đen có mùi hơi gay mũi mới khiến hắn tỉnh lại, bắt đầu cảm nhận cơ thể.
Xương cốt cứng rắn hơn một chút, kinh mạch như được mở rộng ra, thậm chí đến cả làn da nhăn nheo của hắn cũng có dấu hiệu hồi xuân. Đối với những vấn đề này Lục Nguyên cũng không chút quan tâm, bàn tay khẽ dùng lực bóp lấy cái cột trước mặt.
Rắc…rắc.
Cái cột lập tức xuất hiện một vết tay sâu hoắm, lực đạo ít nhất cũng phải hai đến ba ngàn cân. Điều này khiến cho Lục Nguyên rốt cuộc mỉm cười, thực lực của mình đã không còn dậm chân tại chỗ.
“Đây chính là Trúc Cơ Cảnh sao, thật đáng mong chờ.” Hắn khẽ nỉ non, ánh mắt nhìn về phía xa xa Hàm Yên Yên cùng Khương Mị Linh mang theo mong chờ.
Thu hồi tâm tư, hắn bày ra trước mặt ba kiện đồ vật.
Thứ nhất chính là một trang Luyện Huyết Ma Kinh, thứ này đối với hắn quan trọng nhất nhưng cũng tương tự là mối nguy lớn nhất. Sau khi đọc thuộc hắn liền thiêu đốt không để lại manh mối.
Thứ hai chính là một quyển tâm pháp bình thường mà bất kỳ tu sĩ nào cũng có – Dẫn Khí Thuật. Tên như ý nghĩa, tâm pháp này dùng để điều khiển linh khí tiến vào trong cơ thể, linh căn tư chất càng cao thì tốc độ hấp thu linh khí càng nhanh và ngược lại.
Đáng tiếc Luyện Huyết Ma Kinh chỉ có một tờ, phía trên ghi lại cấm thuật Huyết Ma Phụ Thể cùng Huyết Hồn Phệ đã là cực hạn. Hắn nghi ngờ Luyện Huyết Ma Kinh còn có những phần khác, đợi sau này có cơ hội phải tìm hiểu.
Bây giờ quan trọng nhất chính là đồ vật thứ ba, một quyển bí tịch của Huyết Sát Giáo – Cửu Huyết Đại Thuật cùng bản đồ.
Huyết Sát Thuật mà Lục Nguyên chiếm được chỉ có ba thức đầu tiên, đoán chừng là do thân phận của Viễn Minh không đủ.
Cửu Huyết Đại Thuật ba thức đầu lần lượt là Huyết Trảm – Huyết Hà cùng Huyết Độn.
Huyết Trảm dùng để tăng lực sát thương, về cơ bản khá giống với bí thuật của Lục Nguyên nhưng uy lực thì kém xa, tác dụng phụ cũng rõ rệt hơn.
Huyết Hà dùng để phòng ngự, dùng bí thuật kích thích huyết mạch của mình khiến cho cơ thể cứng rắn hơn, sau khi sử dụng liền rơi vào trạng thái thiếu máu, nghiêm trọng hơn có thể ngất xỉu. Huyết Hà đối với Viễn Minh có tác dụng không lớn bởi vì hắn là kiếm tu, kiếm tu nhất kích tất sát nên phòng ngự thường cực kỳ yếu, cho dù dùng Huyết Hà phụ trợ thì cũng không có ý nghĩa, tương phản lại rơi vào trạng thái ngất xỉu thì mất nhiều hơn được.
Cuối cùng cũng là một thức khá quan trọng đối với Lục Nguyên – Huyết Độn!