8. Răng nanh sơ hiện.
“Chừng mấy cân, dù sao thú rừng cỡ lớn cũng rất ít xuất hiện, cỡ nhỏ thì mấy huynh đệ dùng trí lực giải quyết được nên cũng chưa đi tìm thêm.” Đại hán đầu trọc thành thật trả lời, sau đó nghĩ ngợi một lúc lại nói thêm: “Diệp Hắc Thảo chúng ta còn rất ít, nhưng hạt Bồ Hoa chúng ta còn rất nhiều. Lần trước các huynh đệ bận đi thu phí của thương nhân nên không lấy ra sử dụng.”
“Hạt Bồ Hoa tuy tốt nhưng chỉ cần dùng linh khí ắt sẽ giải trừ được, mùi cũng nồng nặc dễ phát hiện. Chỉ cần bọn hắn cảm giác không đúng lập tức sẽ động thủ, cái giá phải trả khi đó rất lớn. Ta không muốn liên lụy các ngươi, dù sao ta là kẻ ngoại lai.” Lục Nguyên khẽ lắc đầu từ chối, tự rót cho mình một ly rượu nhạt.
“Mấy cân Diệp Hắc Thảo liệu có tác dụng hay không?” Đại hán đầu trọc vẫn đứng ngồi không yên, phải biết việc này nếu như thất bại n·gười c·hết chắc chắn là bọn hắn.
“Viễn Minh thì ta không rõ, hai nữ tử kia bảy tám phần mười sẽ bị trúng độc.”
…
Ba ngày nhanh chóng qua đi, đêm nay đã là đêm cuối cùng ba người ở lại Hắc Phong Lĩnh!
“Viễn ca, lần sau chúng ta lại ghé qua nơi này.” Khương Mị Linh khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện, mới ban đầu nàng còn lo lắng đám sơn phỉ dám giở trò gì nhưng ba ngày nay suy nghĩ đó đã bị nàng ném ra sau đầu.
“Được được, chỉ cần Linh Nhi thích bất cứ lúc nào cũng có thể đến nơi này.” Viễn Minh chẹp miệng cười một tiếng sau đó híp mắt nhìn về phía Lục Nguyên: “Ta nói có đúng không?”
“Chỉ cần tiểu thư thích là được.” Lục Nguyên cũng không tiện nói gì đành chắp tay đáp lại.
“Uống rượu.” Viễn Minh cười tà sau đó rót cho hai tiểu mỹ nhân một ly đầy, ánh mắt ẩn chứa ẩn ý.
Khương Mị Linh cùng Hàm Yên Yên mới lúc đầu còn thẹn thùng vì xung quanh có đám sơn tặc nhìn chằm chằm nhưng bây giờ lại có thể ứng đối như thường, coi bọn họ như ngọn cỏ mà thôi.
Khương Mị Linh như con chim non nép vào người của Viễn Minh, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả ở trên lồng ngực của mình Viễn Minh không khỏi cười cười hiểu ý. Hàm Yên Yên thấy như vậy cũng không chịu thua kém, áo bào kéo sát đến ngang vai tiến đến xoa bóp lưng cho đối phương.
Cơm no rượu say, Viễn Minh ôm lấy Hàm Yên Yên cùng Khương Mị Linh định rời đi thì bỗng một bóng người cản lại bước chân của hắn, người này không phải đại hán đầu trọc thì còn có thể là ai?
“Tránh ra!” Viễn Minh cũng không chấp nhặt với đối phương, ba ngày nay vui vẻ với mỹ nữ khiến cho tâm tình của hắn có chút tốt đẹp. Nếu không ngày bình thường một tên phàm nhân dám chặn đường hắn thì bây giờ mộ đã xanh cỏ.
“Ha ha ha, ăn no uống say ba hôm, chém c·hết tứ đệ cùng thất đệ, h·ành h·ạ chúng ta về… tinh thần. Bây giờ không thanh toán chẳng nhẽ còn để ngày mai không chừng?” Đại hán đầu trọc có chút men rượu vào nên dũng khí cũng kéo căng, chỉ tay liền quát lớn một tiếng.
“Đây là mấy ngàn lượng bạc, cút!” Viễn Minh không kiên nhẫn nhíu mày, tay trái lật một cái xuất hiện một cái túi vải còn nặng trĩu quăng về phía đối phương, trong lòng thần nghĩ hẳn là mấy trăm lượng bạc hôm trước hơi ít.
“Không không không, Viễn công tử hiểu lầm ý của bỉ nhân. Bỉ nhân chỉ muốn một thứ duy nhất mà thôi.” Đại hán đầu trọc lắc lắc đầu, con mắt nhìn về phía Viễn Minh cùng hai tên mỹ nhân có chút lạnh lùng như nhìn n·gười c·hết.
“Thứ gì?” Viễn Minh thuận miệng lên tiếng, hoàn toàn không để ý ‘thứ’ mà đại hán đầu trọc kia muốn là gì.
Nói đùa, hắn là ai?
Hắn, Viễn Minh chính là đệ tử Huyền Sát Giáo, hai mươi bảy tuổi đã đạp vào Trúc Cơ trung kỳ. Trong nội môn cũng coi như có một chỗ cắm dùi, mỹ nữ theo đuổi vô số. Hắn chính là hi vọng của Viễn Gia!
Điều kiện của một con kiến hôi mà thôi, hắn lật tay có thể thực hiện được.
“Mạng của ngươi!” Đại hán đầu trọc còn chưa lên tiếng thì Lục Nguyên đã đánh tới, trong tay cầm Bán Nguyệt Đao đâm thẳng đến sống lưng của Viễn Minh khiến cho đối phương không kịp đề phòng.
Phanh!
Bán Nguyệt Đao mới chỉ đâm xuyên y phục của Viễn Minh chạm đến da thịt thì lập tức một vòng hào quang nhàn nhạt xuất hiện bao phủ lấy đối phương, phản chấn đẩy lùi Lục Nguyên ra ngoài mấy mét mới đứng vững.
“Pháp bảo?” Lục Nguyên hai con ngươi híp lại thành một vòng nguyệt nha, trong lòng thôi động Luyện Huyết Ma Kinh đến mức cực hạn, huyết khí ù ù kéo lên cực kỳ quỷ dị.
“Các ngươi muốn c·hết!” Viễn Minh hai mắt nổi lên sát cơ, lúc đầu hắn còn định tha cho Lục Nguyên và đám sơn phỉ vì mấy ngày nay hầu hạ ba người, nhưng xem ra điều đó là không cần thiết.
“Huyết Sát Trảm!” Viễn Minh quát lên một tiếng, khí tức Trúc Cơ trung kỳ ùn ùn kéo lên đè ép về hướng Lục Nguyên. Tay phải cầm lấy bảo kiếm chém ra một đạo kiếm quang dài chừng mấy gang tay thẳng tiến không lùi.
“Phệ!” Lục Nguyên miệng phun chân ngôn, huyết khí trên cơ thể giống như biển cả rộng lớn thôn phệ cỗ trọng lực ép về phía mình. Tay phải nhanh chóng thu Bán Nguyệt Đao về thủ ở trước người chặn lại đạo kiếm quang kia.
Ào…ào…ào.
Viễn Minh thấy khí tức của mình không chèn ép được đối phương lập tức tỏ ra kinh ngạc, phải biết lực lượng của Trúc Cơ Cảnh cùng Luyện Khí Cảnh cách xa một trời một vực.
Thế nhưng điều này còn chưa làm Viễn Minh cảm thấy bối rối, một tên đệ tử nội môn trung tầng như hắn có cực kỳ nhiều thủ đoạn, dư sức đối phó một tên Luyện Khí Cảnh.
Sưu!
Viễn Minh lập tức chém ra ba kích, mỗi một kích kiếm quang đều dài đến mấy gang tay, những nơi đi qua mơ hồ cảm nhận được không khí đang rung động nhè nhẹ.
“Lão nhị!” Lục Nguyên lập tức lui về phía sau mấy bước, không dám lấy cứng chọi cứng. Vừa hô lên một tiếng đã thấy đại hán đầu trọc cùng đám sơn phỉ xuất hiện, cầm trong tay tấm lưới sắt quăng về phía ba người.
“Cút cho ta!” Viễn Minh chém ra một kích hòng phá vỡ lưới sắt, thế nhưng Lục Nguyên há lại để cho hắn làm như vậy?
Leng…keng.
Leng…keng.
Kiếm quang chém vào lưới sắt lập tức phát ra âm thanh v·a c·hạm kịch liệt, một kích của Trúc Cơ trung kỳ lại không chém rách được một tấm lưới sắt điều này kể ra ai mà tin? Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, Viễn Minh không tin cũng phải tin!
Khương Mị Linh cùng Hàm Yên Yên tuy thực lực đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, nội tâm cũng nên bình thản đến cực điểm. Chỉ là một kiếm vừa nãy của Viễn Minh không chém rách lưới sắt khiến cho hai người cũng nổi lên dự cảm không lành.
“Các huynh đệ, thù của lão tứ cùng lão thất cũng nên báo rồi!” Đại hán đầu trọc nhe răng cười ngây ngô, người không biết còn tưởng hắn là cái thôn dã nông phu từ trong rừng mới chạy ra.
“Giết!” Tiếng gầm rung trời lập tới truyền tới, đám sơn phỉ như sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào Viễn Minh cùng hai tên nữ tử.
Ngày bình thường bọn hắn không g·iết người, c·ướp c·ủa nhưng không có nghĩa là trong quá khứ bọn hắn không làm như vậy! Vì sao bọn họ đến Hắc Phong Lĩnh? Bởi vì nơi này giống như thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn cách biệt so với bên ngoài, là nơi rèn luyện tâm cảnh cực kỳ tốt, hưởng thụ nhân sinh cực kỳ thích hợp. Quan trọng nhất là để gột rửa đi những quá khứ dơ bẩn của từng người!
Có thể nói Hắc Phong Lĩnh ngày bình thường càng giống như một chỗ tụ tập ăn chơi, thế nhưng bây giờ lại trở về đúng với bản chất của ‘sơn phỉ’!