Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Luyện Huyết Ma Tôn

4. Truy binh đuổi tới.




4. Truy binh đuổi tới.

“Đáng c·hết, chỉ còn một chút thời gian nữa. Chẳng nhẽ cái gọi là tu tiên giả khó g·iết c·hết như vậy sao?” Lục Nguyên không cam lòng gào thét, cảm nhận được từng tế bào của mình đang dần dần căng cứng khiến cho hắn có chút gấp gáp.

“Lôi Linh Phù!” Hà Lạc cắn nát một đầu ngón tay sau đó vẽ lên tấm phù, sắc mặt hắn lại trắng bệch hơn vài phần.

“Giết một tên không phải tu tiên giả lại phải dùng Lôi Linh Phù quả thực chính là dao mổ trâu g·iết gà, ngươi ở dưới hoàng tuyền có thể tự hào!” Hà Lạc oán hận rít gào, một tấm Lôi Linh Phù cực kỳ quý giá của sư phụ ban cho hôm nay lại phải sử dụng ngay tại đây.

Thế nhưng hắn cũng ẩn ẩn mong chờ pháp quyết của Lục Nguyên, dù sao tăng lên thực lực luôn là cái gai trong lòng của hắn, không nhổ đi vĩnh viễn sẽ khó chịu.

Roẹt…roẹt.

Roẹt…roẹt.

Mấy tia sáng nhỏ phát ra từ tấm phù giống như những tia sấm sét nhỏ mang uy năng cực lớn bổ về phía của Lục Nguyên, tốc độ chớp mắt đã thấy. Căn bản không phải hắn có khả năng né tránh!

Phốc!

Quả nhiên, trọn vẹn một tấm Lôi Linh Phù đánh trúng khiến cho Lục Nguyên như diều dứt dây bay thẳng về phía sau, lăn lộn ở trên mặt đất không biết sống c·hết.

“Hự!” Hà Lạc ngồi thở hổn hển ở trên mặt đất, sắc mặt của hắn lúc này trắng bệch như tờ giấy. Vẫn không biết ánh mắt của Trương Húc đang nhìn hắn có chút bất thiện cùng tham lam.

Phốc!



Chưa hết, một tấm Lôi Linh Phù đã rút cạn hết năng lượng ở trong người của hắn. Các cơ bắp cùng da thịt dần dần trở nên nhăn nheo, đoán chừng một đoạn thời gian dài bồi dưỡng mới có thể trở lại ban đầu.

Ực…ực…ực.

Hà Lạc nhanh chóng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hồ lô uống vào, linh tủy thơm mát nhanh chóng từ cuống họng tràn vào trong cơ thể tẩm bổ khiến cho sắc mặt hắn hòa hoãn hơn một chút. Một ngụm lại một ngụm, cuối cùng một lúc sau hắn mới đứng dậy kiểm tra chiến lợi phẩm.

Trương Húc tuy lòng ngấp nghé nhưng cũng không dám làm bừa, đến thánh thượng còn phải kiêng kỵ đối phương ba phần làm sao hắn dám có ý đồ gì! Nghĩ đến đây trong lòng hắn dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt hơi đăm chiêu nhìn về phía xác c·hết Lục Nguyên! Đại nguyên soái thì sao, võ công cao cường thì sao? Không phải tu tiên giả tất cả đều là sâu kiến!

“Luyện!” Đột nhiên một âm thanh khàn khàn vang lên, huyết khí dần dần ngưng tụ thành một vòng xoáy nhỏ, lấy Lục Nguyên làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra ngoài chừng mấy mét.

“Ma khí, đây là ma khí!” Hà Lạc hai mắt híp lại, trong lòng dần dần chìm xuống.

Vừa nãy Lục Nguyên thể hiện ra là huyết khí nên hắn cũng không quan tâm cho lắm, dù sao bản thân còn nhiều lá bài tẩy sư phụ đưa cho.

Thế nhưng dính dáng đến Ma Khí cho dù là sư phụ cũng sẽ kiêng kỵ. Trận chiến kia Ma Tôn chém rụng hơn bảy mươi vạn người, trong đó hơn phân nửa là chưởng môn trưởng lão cùng các bậc tiền bối, thực lực ít nhất cũng Kim Đan Cảnh!

Cuối cùng Tiên Môn một vị lão tổ xuất quan mới có thể bình định chiến trường, trả lại yên bình cho tu tiên giới. Trận chiến đó về sau được xưng Trảm Ma!

“Thứ này gọi là Ma Khí sao?” Lục Nguyên đột nhiên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, tâm thần đang chìm vào trong cơ thể cảm nhận được sức mạnh mà luồng khí này mang lại.



Mạnh!

Cực kỳ mạnh!

Nếu như vừa nãy hắn có thể một quyền trọng thương một con voi lớn vậy thì bây giờ hoàn toàn có thể nghiền ép, thậm chí miểu sát!

Lực lượng bành trướng khiến cho ánh mắt của Lục Nguyên càng ngày càng si mê với cỗ Ma Khí này, trong đầu chỉ còn duy nhất ý niệm chính là g·iết c·hết tất cả sau đó hút lấy huyết nhục!

Phanh!

Không đợi Lục Nguyên suy nghĩ, Hà Lạc lập tức tiên hạ thủ vi cường. Trong tay không biết từ bao giờ lại xuất hiện một cái hộp nhỏ nhìn cực kỳ vô hại, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy được bốn phía xung quanh hộp gỗ được đục những lỗ hổng bé li ti như cây kim.

“Phong Hoa Châm, g·iết!” Hà Lạc tung hộp gỗ về phía Lục Nguyên, sau đó quay người bỏ chạy không dám nhìn lại phía sau dù chỉ một chút.

Tuy Lục Nguyên bị trúng một kích của Lôi Linh Phù nhưng lại có Luyện Huyết Ma Kinh lấy huyết nhục làm dinh dưỡng bồi dưỡng lại thân thể, không biết vì lý do nào hắn lại có thêm ma khí quấn thân khiến cho chiến lực so với vừa nãy còn phải mạnh hơn một chút.

Quả nhiên, hộp gỗ chứa đựng Phong Hoa Châm lập tức ào ào bắn ra. Đếm không hết những cây kim độc theo bốn phương tám hướng phóng tới khiến cho địch nhân không đường chạy thoát!

“Hừ, lần này ngươi còn không c·hết!” Hà Lạc chạy ra xa được một đoạn mới hơi yên tâm lại, Phong Hoa Châm tuy tuyệt hết tất cả đường lui của đối thủ nhưng vẫn còn một khuyết điểm là phạm vi bắn ra khá ngắn, chỉ chừng mấy chục mét.

“Bàng môn tả đạo, trước mặt thực lực tuyệt đối đều là phù du mà thôi!” Con ngươi của Lục Nguyên lúc này cực kỳ bình tĩnh, hai tay vồ mạnh về phía hộp gỗ mặc cho Phong Hoa Châm bắn xuyên thủng lòng bàn tay cũng không dừng lại.

Rắc.



Hộp gỗ lập tức bị bóp nát, Phong Hoa Châm cũng theo đó dừng lại. Lúc này Lục Nguyên mới nhìn rõ ở bên trong hộp gỗ có một chút khớp nối, chỉ cần va đập mạnh lập tức sẽ khởi động cơ quan bắn hết kim độc ra ngoài, bên trong chỉ còn sót lại vài chục cái.

Về phần Trương Húc đã bị Phong Hoa Châm xuyên thủng cơ thể từ lúc nào, chạy cũng không có đường chạy!

Nhặt lên một chút lượng bạc của Trương Húc, Lục Nguyên lập tức đuổi theo hướng của Hà Lạc. Nếu như để đối phương chạy thoát sẽ dẫn dắt vô tận phiền phức, đến lúc đó người nguy hiểm lại chính là mình.

Nhưng vừa đi được ba bước, thân hình của hắn bỗng lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, gương mặt hơi biến sắc.

“C·hết tiệt, miệng v·ết t·hương lại rộng hơn!” Lục Nguyên trong lòng thầm mắng, cắn răng nhịn xuống đau đớn rồi quay ngược chiều lại đào tẩu.



Không biết trải qua bao lâu, lúc này biên giới Yến Quốc – Tề Quốc đã xuất hiện ở trước mắt Lục Nguyên, hai bên là một dãy núi nguy nga hùng vĩ trải dài như không có điểm dừng. Ba chữ Ô Vân Thành giống như rồng bay phượng múa được khắc ở trên bức tường thành loang lổ rỉ sét mơ hồ tỏa ra khí tức nặng nề cùng t·ang t·hương!

Lục Nguyên cũng không dám chậm trễ, thân hình nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Lúc này hắn đã đổi một bộ trang phục giản dị giống như nông dân, khuôn mặt trắng bệch tựa hồ như bệnh thiếu máu, v·ết t·hương cũng đã được sơ cứu nhẹ nên không còn rò rỉ.

Yến Quốc cùng Tề Quốc tuy đấu đá nhiều năm nhưng không có nghĩa đến mức ngươi c·hết ta sống, tương phản hai nước còn giao du kinh tế cùng tập tục khá nhiều.

“20 lượng bạc phí vào thành.” Một tên lính gác lạnh nhạt mở miệng, Lục Nguyên lập tức giao nộp phí sau đó vào thành tranh thủ làm giấy thông hành. Giấy thông hành cũng tương đối dễ làm, chủ yếu phải xác minh thân phận.

Cũng may hắn đã chuẩn bị đầy đủ trên đường đi đến đây, mất một chút thời gian cuối cùng hắn cũng có được giấy thông hành, chuẩn bị rời đi Yến Quốc tìm chỗ dung thân mới, thuận tiện suy nghĩ về con đường sau này.

Nhưng đột nhiên một đội binh lính không biết từ bao giờ xuất hiện đã bao vây lấy đường đi, dẫn đầu là một tên hán tử trung niên có gương mặt cương nghị, ánh mắt sắc như mãnh hổ.