3. Tu tiên giả.
“Há, quên nói cho đại nguyên soái biết. Nếu như nàng thức thời rất có thể sẽ trở thành người mang huyết nhục của bản thiếu gia, đáng tiếc…” Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, tùy tiện tìm một hòn đá bên cạnh ngồi xuống nhấm nháp hoa quả.
“Súc sinh, súc sinh! Aaaaaaaaaaaaaa…” Lục Nguyên điên dại gầm lên, hai con ngươi chảy ra huyết lệ giống như ngạ quỷ đang dần dần thức tỉnh.
Một đứa trẻ năm tuổi, chỉ mới năm tuổi lại bị ô nhục! Thử hỏi khắp thiên hạ ai có thể nhẫn, thử hỏi người làm gia gia làm sao có thể nhẫn.
“Hôm nay các ngươi đều phải c·hết, đều phải c·hết!” Âm thanh của Lục Nguyên khàn khàn một cách đáng sợ, khí tức trên người hắn đột nhiên trở nên quỷ dị khó dò khiến cho tên thanh niên kia cũng phải ngưng mắt nhìn lại.
“Ha ha ha! Lục Nguyên ta đã tứ cố vô thân, Lục gia hậu nhân c·hết hết. Ta thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với liệt tổ liệt tông a!”
“Lấy huyết làm dẫn, lấy thân làm môi, lấy thọ làm cơ, lấy mệnh làm lực. Huyết Ma Phụ Thể!” Lục Nguyên ngón tay đột nhiên vẽ lên một cái đồ án đỏ như máu, khí tức âm hàn không ngừng kéo lên ngùn ngụt.
Không đến nửa phút thời gian, một đạo âm thanh âm trầm từ trong miệng của Lục Nguyên phát ra: “Các ngươi đều phải c·hết!”
Vừa dứt lời, một đôi Bán Nguyệt Đao từ trong tay Lục Nguyên quét ngang mà qua, nhàn nhạt huyết khí theo thân đao quỷ dị chém tới đối phương
“Ngươi dùng bí pháp gì, thế mà đạt đến Trúc Cơ Cảnh!” Tên thanh niên kia kinh hãi lùi mấy bước, ánh mắt ngưng trọng dần dần biến thành tham lam!
Trúc Cơ Cảnh đời này khó vào!
Sư phụ từng nói một câu như vậy nhưng căn bản hắn không tin, mãi về sau dùng đủ tất cả mọi cách cũng không thể nào đạp vào Trúc Cơ Cảnh. Dò hỏi ra mới biết trên người của hắn không có linh căn, lúc trước được sư phụ nhận làm đệ tử chính là xem ở trên mặt mũi phụ thân hắn.
“Cuồng Đao Tam Thức – Nhất Trảm – Nhị Trảm – Tam Trảm!” Lục Nguyên tâm thần đã điên dại đến cực hạn, trên người huyết khí quỷ dị sinh sôi không ngừng. Nơi nào nghe được tên thanh niên kia nói cái gì, trực tiếp quét đao ngang qua.
Keng!
Keng!
Tên thanh niên kia gặp nguy không hoảng, từ trong không khí lấy ra một chuôi trường kiếm sáng loáng nhanh chóng chặn lại Bán Nguyệt Đao.
“Nhẫn trữ vật!” Trương Húc ở bên cạnh nhìn xem cũng có chút tham lam, thầm cầu mong hai n·gười c·hết ta c·hết ngươi sống sau đó hắn đến bổ đao là tốt nhất. Cùng lắm rời đi Yến Quốc là được, thiên hạ to lớn sợ gì không có chỗ dung thân.
Hơn nữa hắn cũng biết được một chút thân phận của tên thanh niên kia, đối phương gọi Hà Lạc. Con cháu của Hà gia ở Tứ Di Thành, thân phận so với một tên đại tướng quân quả thực thấp kém hơn rất nhiều. Thế nhưng hết lần này đến lần khác đối phương lại là đệ tử của Quần Tinh Môn!
Quần Tinh Môn, tu tiên môn phái!
Cổ lão truyền thuyết, một vị tiên nhân du lịch qua Triệu Quốc sau đó định cư tại đây. Thu ba người đệ tử lần lượt là: Vương Thu Thiền, Tả Lãnh cùng Triệu Nhạc. Triệu Nhạc chính là nhi tử thứ bảy của Triệu Quốc – Triệu Vương nên Triệu Quốc từ một nước nhỏ bé nhảy vọt lên áp ở trên đầu Tề Quốc cùng Yến Quốc.
Tuy Triệu Nhạc được vị tiên nhân kia thu làm đệ tử nhưng quanh năm như thần long thấy đầu không thấy đuôi nên Triệu Vương cũng chỉ cáo mượn oai hùng, không dám tiến binh Tề Quốc cùng Yến Quốc.
Dẫu vậy hàng năm Tề Quốc cùng Yến Quốc dâng lên vô số cống phẩm để lấy lòng Triệu Quốc, hòng cầu lấy một chút thuật trường sinh. Nhưng có thành công hay không chỉ có Yến Vương cùng Tề Vương trong lòng hiểu rõ.
Mà tên thanh niên chính là đệ tử ngoại môn của Quần Tinh Môn, thân phận không phải nói cũng biết. Ngoại trừ một thân thực lực ra còn vô số thủ đoạn của tiên nhân, điển hình là nhẫn trữ vật vừa nãy.
“Lão đầu, ngoan ngoãn giao ra pháp môn. Ta dẫn ngươi tiến nhập Quần Tinh Môn làm một tên đệ tử ký danh, thế nào?” Hà Lạc ngưng trọng lùi về phía sau, lúc này huyết khí quỷ dị của Lục Nguyên đã l·ây l·an qua người của hắn khiến cho cơ thể có chút khó chịu, nội tạng như muốn lập tức xông ra ngoài khiến cho linh lực tán loạn, không thể dùng pháp!
“Quần Tinh Môn?” Lục Nguyên híp mắt lẩm bẩm, cảm giác cái tên này đã từng nghe ở đâu.
“Không sai, Quần Tinh Môn chính là môn phái tu tiên. Nói thật phàm nhân như các ngươi cũng chỉ là kiến hôi mà thôi, tu tiên giả vừa đưa tay chính là diệt một thành, dậm chân diệt một quốc!” Hà Lạc thấy đối phương có hứng thú lập tức trong lòng mừng thầm, đợi hắn lấy được pháp môn này thề sẽ để cho đối phương sống không bằng c·hết.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Ngộ Đạo, Vũ Hóa, Đăng Tiên!
Cái gọi là Luyện Khí Cảnh chính là dẫn linh khí rèn luyện thân thể đến mức cực hạn của phàm nhân, đả thông mười hai đường kinh mạch chính sau đó đến Nhâm Mạch cùng Đốc Mạch. Cuối cùng thành tựu viên mãn, đạp vào Trúc Cơ.
Thế nhưng có một điều kiện cực kỳ quan trọng, muốn đạp Trúc Cơ tất phải có linh căn! Cho dù là ngụy linh căn, linh căn hỗn tạp hay linh căn thiếu thốn đều sẽ sớm muộn đạp vào Trúc Cơ, đạp vào một cánh cửa hoàn toàn khác với phàm nhân.
Dùng khí ngự kiếm, cách không thủ vật!
“Cẩu thí Quần Tinh Môn, c·hết đi!” Lục Nguyên điên dại gầm thét, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Hà Lạc như nhìn một người sắp c·hết.
Đạp!
Lục Nguyên xách Bán Nguyệt Đao mà đến, hai tay cầm đao bổ xuống một hình vòng cung thẳng hướng hai vai của Hà Lạc.
Nhưng Hà Lạc cũng không hổ là tu sĩ, tay trái vừa lật đã xuất hiện một tấm thuẫn màu bạc đỡ lại đòn công kích kia. Thân hình cấp tốc kéo dài khoảng cách, trong lòng thầm nghĩ: “May mắn lão đầu không tính là Trúc Cơ Cảnh, chỉ có lực lượng lại không có kiến thức.”
Sự thật đúng là như vậy, Trúc Cơ Cảnh khác biệt với Luyện Khí Cảnh ở cách dùng khí ngự vật!
Trúc Cơ Cảnh đứng cách xa Luyện Khí Cảnh năm mười mét cũng có thể ngự kiếm g·iết c·hết, không cần dùng tay có thể thấy được sự đáng sợ của nó.
Oanh!
Bán Nguyệt Đao tiếp tục bổ xuống thuẫn bạc nhưng thuẫn bạc không hề có một chút vết xước nào, Hà Lạc tay phải cầm kiếm đâm thẳng ra.
Phốc!
Cái đầu của Lục Nguyên kịp thời né qua một bên nhưng vai trái lại chịu trọng thương, bị trường kiếm đâm xuyên qua xuất hiện một cái lỗ máu dài hẹp.
“Bắt được ngươi!” Lục Nguyên một đôi huyết nhãn đối diện thẳng với Hà Lạc, thân thể của hắn không lùi mà còn tiến mặc cho trường kiếm đâm xuyên vai cũng chẳng nhíu mày một cái.
Phù!
Trong miệng của Lục Nguyên phun ra một viên đá vụn bắn thẳng vào mắt trái của Hà Lạc khiến cho đối phương không kịp phản ứng, luống xuống lấy thuẫn bạc che chắn lấy phần đầu của mình.
Nhân cơ hội này, Lục Nguyên cầm hai thanh Bán Nguyệt Đao đâm xuyên qua ngực của Hà Lạc, chân phải nhanh chóng đạp đối phương ra xa.
Bây giờ cả hai đã không còn so chiêu thức, so phòng thủ mà là so sức bền. Ai trụ được đến cuối cùng sẽ là người thắng!
“Lão đầu, chính ngươi ép ta sử dụng một chiêu cuối cùng này. Đợi chút nữa h·ành h·ạ ngươi sống không bằng c·hết!” Hà Lạc hốc miệng tràn ngập máu tươi, mơ hồ còn có một chút nội tạng vụn trào lên nhưng hắn đã không còn quan tâm.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm bùa màu vàng, phía trên in ấn chi chít những hoa văn vô cùng kỳ lạ nhưng lại mơ hồ tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến cho lòng của Lục Nguyên trầm xuống, tim đập bình bịch.