5. Ngàn cân treo sợi tóc.
“Ngụy Trung, thánh thượng vậy mà điều động hai mươi tên ngự lâm quân chỉ để vây bắt một mình ta. Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay tuyệt vọng đây?” Lục Nguyên nhìn chằm chằm vào tên hán tử dẫn đầu, cắn răng gằn từng chữ một.
“Lục thúc, chúng ta dù gì cũng là chỗ quen biết cũ. Ngươi buông tay chịu trói, cái gì cũng dễ giải quyết!” Ngụy Trung thở dài một tiếng, trong lòng hắn lúc này r·ối l·oạn vô cùng.
“Buông tay chịu trói? Ha ha ha, tốt tốt tốt. Ngươi chỉ cần nói ra lí do vì sao Lục gia phải chịu tai họa ngập đầu như vậy, bộ xương già này liền cùng ngươi trở về gặp thánh thượng. Về phần Lục Bắc phản chiến lí do cẩu thí kia, đừng nói là ta cho dù là ngươi là thánh thượng trong lòng cũng tự có định số!” Lục Nguyên giận quá hóa cười, hơn hai trăm tộc nhân Lục gia bị trảm sát tại chỗ, cháu gái Lục Tiểu Linh bị xâm ô trước khi c·hết.
Nghĩ đến đây trong lòng Lục Nguyên lại nhiều hơn một cỗ nộ hỏa vô danh, bất kỳ lúc nào cũng có thể phun trào ra ngoài.
“Cái này…” Ngụy Trung á khẩu không trả lời được, tất nhiên trong lòng hắn cũng tin Lục Bắc không phải người phản quốc. Thế nhưng thánh thượng chính miệng tuyên bố như vậy, người nào có can đảm chất vấn?
“Làm sao, không trả lời được? Như vậy…” Lục Nguyên hừ lạnh một tiếng, còn đang định nói cái gì thì một tên nam tử bên người của Ngụy Trung đột nhiên xuất thủ.
Phụt!
Tên nam tử kia xuất thủ quá mức đột nhiên, tốc độ lại vô cùng nhanh chóng khiến cho Lục Nguyên ngã ngửa về phía sau, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt đã trắng bệch lại càng nặng hơn.
“Tu tiên giả!” Lục Nguyên lập tức suy đoán ra thân phận của đối phương, một quyền vừa rồi nhìn cực kỳ bình thường nhưng lúc v·a c·hạm vào lồng ngực hắn cảm giác được một chút linh khí mỏng manh thấm nhuần vào cơ thể từ từ tàn phá bên trong.
“Hừm?” Ngụy Trung sắc mặt lập tức lạnh xuống, sát cơ trong mắt không hề che giấu chút nào phóng thích ra khiến cho tên nam tử kia có chút bối rối.
“Ngụy tướng quân, chúng ta cần gì phải nói nhiều với hắn. Trực tiếp bắt về tra hỏi không phải nhanh hơn sao?” Tên nam tử kia trực tiếp tránh đi ánh mắt của Ngụy Trung, từ từ trả lời.
“Làm thế nào không đến phiên ngươi chỉ bảo, chẳng nhẽ lệnh của thượng tiên ngươi cũng dám không tuân theo?” Ngụy Trung nhếch miệng cười một tiếng.
Ngụy Trung vừa nhắc tới hai chữ ‘thượng tiên’ lập tức con mắt của tên nam tử kia hơi co lại tỏ vẻ sợ hãi, hiển nhiên đối phương cũng biết ‘thượng tiên’ ám chỉ cái gì.
“Chính sự quan trọng!” Cuối cùng tên nam tử kia nói ra một câu khiến không khí hòa hoãn lại đôi chút, cả hai người lập tức tiến đến chỗ của Lục Nguyên.
Cong!
Đáp trả hai người là một đao cực nhanh chém tới, người xuất thủ không phải Lục Nguyên thì còn có ai? Tiên hạ thủ vi cường, đã không dùng biện pháp hòa bình để giải quyết vậy chỉ có thể dùng vũ lực!
Từ nhỏ đến lớn Lục Nguyên chưa bao giờ ủng hộ dùng vũ lực để chế trụ kẻ yếu, thế nhưng ngay tại thời khắc này hắn mới ý thức được suy nghĩ trước đây của mình buồn cười đến nhường nào. Nếu như hắn mạnh mẽ như Hà Lạc vậy Yến Nam Thiên tính là thứ gì, Yến Quốc lại như thế nào? Lục Gia cũng không theo đó mà chịu diệt vong.
Hai chữ ‘thực lực’ dần dần vang vọng trong tâm trí của Lục Nguyên, không biết là do Luyện Huyết Ma Kinh hay do dục vọng của bản thân khiến cho cơ thể hắn phát sinh một chút biến hóa nhỏ, cụ thể ở chỗ nào lại không nói được.
“Hừ, sâu kiến cũng đòi lay cây.” Tên nam tử kia cười lạnh một tiếng, đối diện với một đao của Lục Nguyên chém tới thế mà mặt không đổi sắc đấm đến một quyền.
Keng!
Quyền đao v·a c·hạm giống như sắt thép khiến cho Lục Nguyên trong lòng khẽ giật mình, nhục thân máu thịt lại có thể khổ luyện đến mức chống lại đao kiếm? Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì!
Nói không động tâm đó là giả, nguyên bản hắn định mang theo Luyện Huyết Ma Kinh thứ tà ma ngoại đạo này vĩnh viễn chôn cùng nhưng đột nhiên hắn biết được trước đây mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, một cánh cửa rộng lớn hơn đang chờ đợi hắn, một thế giới bao la hơn đang chờ đợi hắn.
Hắn, không thể c·hết!
“Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, lấy huyết làm dẫn, huyết ma phụ thể!” Lục Nguyên trong miệng lẩm bẩm lấy một đoạn kinh văn, huyết khí trên người của hắn lập tức trở nên sôi trào, gương mặt trắng bệch đã có một chút hồng hào.
“Chính là nó, chính là nó. Ma Kinh, Ma Kinh mà chúng ta đã tìm bấy lâu nay.” Tên nam tử kia ánh mắt trở nên điên cuồng, bàn tay nắm chặt vào với nhau nghe rốp rốp cực kỳ hưng phấn.
“Đây chính là Ma Kinh mà vị thượng tiên kia nhắc đến hay sao, ta muốn nhìn xem rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.” Ngụy Trung nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, sau một giây liền rút kiếm chém tới.
Keng…keng…keng.
Keng…keng…keng.
Ngụy Trung cùng Lục Nguyên lập tức rơi vào khổ chiến, một bên lung lay giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ lại liên tục vung ra những đòn công kích cực mạnh, một bên linh hoạt di chuyển cùng phòng thủ chắc chắn. Nhất thời ai cũng không rơi vào thế hạ phong.
Lục Nguyên càng đánh càng hăng, bảo đao trong tay vung ra càng ngày càng có lực. Huyết khí không ngừng sôi trào khiến cho thân hình của hắn có chút áp bách so với đối phương.
Ngụy Trung không hổ là một trong ba vị ngự lâm quân xuất chúng nhất, mỗi kiếm vung ra vừa phòng thủ lại vừa nhằm vào điểm yếu của Lục Nguyên khiến cho hắn nhiều lần không công mà lui.
Phốc!
Bán Nguyệt Đao đâm xuyên vai phải của Ngụy Trung, trường kiếm cũng tương tự chém vào đùi trái của Lục Nguyên, hai người đồng thời lùi về sau một bước.
“Ngụy Trung, ngươi và ta thật muốn đánh đến ngươi c·hết ta sống sao?” Lục Nguyên hai con ngươi xích hồng gầm nhẹ, cơ thể của hắn lúc này sắp hỏng bét, phải tranh thủ tốc chiến tốc thắng hoặc bỏ chạy.
“Lục thúc thứ lỗi, chất nhi khó lòng tòng mệnh!” Ngụy Trung khe khẽ lắc đầu, trường kiếm trong tay nhanh chóng thi triển chiêu thức chém về hướng Lục Nguyên.
Phanh!
Tên nam tử kia cũng gia nhập vào cuộc chiến, thế cục lập tức nghiêng về một bên.
“Ha ha ha, thiên muốn tuyệt Lục gia, địa muốn táng Lục gia, nhân muốn g·iết Lục gia. Hôm nay chỉ cần Lục Nguyên ta không c·hết, ngày sau Yến Gia chó gà không tha!” Lục Nguyên ngửa đầu lên trời gào thét, hai con ngươi xích hồng đã điên dại từ bao giờ.
Lục Nguyên không biết rằng lúc này ở tầng hai của một tửu lâu phía xa có hai ánh mắt đang theo dõi hắn.
“Bệ hạ bớt giận, chú ý giữ gìn long thể.” Một nữ tử áo xám nhẹ giọng khuyên nhủ, trước mặt mang theo một tấm lụa mỏng màu đen che đi dung mạo khẽ bập bồng.
Đối diện nàng là một nam tử đang ngồi trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn về nơi phương xa mang theo một chút thê lương.
“Ly nhi, chẳng nhẽ lần này là ta sai thật rồi sao?” Nam tử khẽ thở dài một tiếng, thần sắc ủ rũ nặng nề.
“Bệ hạ không sai, Lục gia cũng không sai, chỉ là chúng ta thật sự không có lựa chọn nào khác. Tin tưởng Lục tướng quân nếu như ở vị trí của bệ hạ cũng sẽ lựa chọn như vậy.” Nữ tử gọi Ly nhi cầm lấy bàn tay của nam tử vuốt ve an ủi, âm thanh như chuông bạc cực kỳ dễ nghe.
“Lục gia bao nhiêu năm trung thành với Yến Quốc đổi lấy sự hủy diệt, đổi lại là ta cũng sẽ điên cuồng như vậy.”
“Nếu như bệ hạ không tiện ra mặt vậy để thần th·iếp, dù gì thần th·iếp cũng thiếu Lục Nguyên một cái ân tình!”
“Ly nhi trọng nghĩa, chuẩn!”
“Đa tạ bệ hạ.”
…