2. Lục Tiểu Linh.
“Phế vật, một lũ phế vật!” Trương Húc thở dốc, ánh mắt của hắn nhìn về Lục Nguyên càng thêm âm trầm ngoan độc. Thân thể của hắn lúc này không có chỗ nào hoàn hảo, bả vai b·ị đ·âm xuyên, ngực trước chồng chất các v·ết t·hương, thậm chí nguy hiểm nhất ngay cả tai trái cũng bị gọt xuống bởi Bán Nguyệt Đao.
Có thể nghĩ một đao đó nếu như Trương Húc không né tránh kịp thời rất có thể kết quả đã phân ra.
“Khụ khụ khụ.” Lục Nguyên phun ra một ngụm máu đen, thân thể khẽ cong xuống. Vừa nãy bá khí trùng thiên cùng bây giờ giống như đèn tắt dầu cạn tưởng chừng như hai người!
Hắn cũng không khá hơn chút nào, ngực trước be bét như một đống thịt vụn đắp thành, tay trái tay phải có những v·ết t·hương sâu thấy cả xương trắng. Lục Tiểu Linh ở phía sau lúc này đ·ã c·hết lặng, buổi tối hôm nay đối với một đứa bé bốn năm tuổi không thể nghi ngờ chính là ác mộng, ác mộng đeo bám lấy nàng cho đến tận sau này.
“Ha ha ha, Nguyên bá tung hoành một thời cũng không thể thắng nổi tuổi già. Ngươi còn trụ lại được bao lâu?” Trương Húc ngửa đầu lên trời cười to, mặc cho mưa rào xối thẳng vào mặt cũng không thể che giấu sự hưng phấn của hắn.
“Hôm nay cho dù ta c·hết cũng sẽ chém c·hết ngươi!” Lục Nguyên bá khí cười to, thân hình lại lần nữa chống thẳng lên.
“Vậy Lục gia sẽ đoạn tuyệt tại nơi này.” Trương Húc không chút nào sợ hãi, bởi vì hắn hiểu rõ Lục Nguyên sẽ không dám cược.
Quả nhiên, nghe thấy Trương Húc nói như vậy Lục Nguyên lại lâm vào do dự. Yến Nam Thiên sẽ không phái một mình Trương Húc đến đây, cho dù g·iết c·hết hắn cũng sẽ lọt vào vô tận truy đuổi.
Trong thiên hạ đều là vương thổ, nếu Yến Nam Thiên muốn g·iết c·hết hắn quá dễ dàng, trừ khi chạy ra khỏi Yến Quốc.
Chạy khỏi Yến Quốc nói đến thì dễ dàng, tình trạng bây giờ của hắn chỉ sợ không sống quá đêm nay, biên cương Yến Quốc – Tề Quốc cách khoảng mấy tòa thành nữa, làm sao có thể chạy trốn?
Trốn là không thể nào trốn thoát, chỉ có thể hòa đàm mà thôi!
“Trương Húc, làm sao mới có thể thả Tiểu Linh rời đi. Bán Nguyệt Đao hay cái mạng già này?” Lục Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về Trương Húc cũng không còn mang theo địch ý mà hơi hòa hoãn lại.
“Giao ra Bán Nguyệt Đao, đưa nàng cho ta.” Trương Húc chầm chậm lên tiếng, ánh mắt chưa từng đặt ở trên người của Lục Tiểu Linh dù chỉ một chút.
Nói đùa, muốn cho Lục Tiểu Linh sống sót quá đơn giản. Chỉ cần hủy đi dung nhan của nàng, sau đó tùy tiện vứt ở một ngôi làng gần đó. Chẳng nhẽ thánh thượng còn hoài nghi lời nói của hắn hay sao?
“Đưa nàng cho ngươi, không có khả năng! Các ngươi cấp cho nàng một con ngựa chạy khỏi Yến Quốc, sau đó sinh tử liền do nàng. Mạng của ta cùng Bán Nguyệt Đao là của ngươi!” Lục Nguyên tỉnh táo đáp lại, hắn cũng không muốn đưa dê vào miệng cọp.
Chỉ cần chạy ra khỏi Yến Quốc, Lục Tiểu Linh sống sót liền xem ý trời đi. Nếu như c·hết ở Tề Quốc đó cũng là do nàng không may, Lục gia không may.
Trương Húc cũng không trả lời mà lựa trọn trầm mặc, để Lục Tiểu Linh sống sót không khó nhưng từ đây tới Tề Quốc ít nhất cũng phải trải qua hai ba tòa thành. Đến lúc đó thánh thượng hoài nghi hắn không tiện bàn giao.
Thế nhưng…
“Được!” Trương Húc rất nhanh liền quyết định, cùng lắm thánh thượng tra hỏi hắn liền lấy một chút lí do qua loa. Dù sao giữa một đứa bé bốn năm tuổi cùng một tên đại tướng quân lấy thánh thượng anh minh sẽ biết lựa chọn thế nào.
“Linh nhi ngoan, gia gia hôm nay không thể đi cùng với Linh nhi. Về sau tự mình bảo trọng, không được ương bướng!” Lục Nguyên bỏ Lục Tiểu Linh ở sau lưng xuống, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng cưng chiều.
“Gia gia, Linh nhi không muốn, Linh nhi không muốn.” Lục Tiểu Linh điên cuồng lắc đầu, cánh tay ôm chặt lấy gấu áo của gia gia sợ hắn bỏ nàng mà đi.
“Linh nhi ngoan nghe lời gia gia, gia gia sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô đường cho Linh nhi, có được không?” Lục Nguyên thở dài một tiếng, bàn tay gầy gò tràn ngập v·ết m·áu khẽ xoa nhẹ đầu của Lục Tiểu Linh.
Cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Lục Nguyên, Lục Tiểu Linh được buộc chặt vào thân một con tuấn mã sau đó từ từ rời đi trong bóng đêm, tiếng khóc thút thít ngày càng nhỏ rồi biến mất.
Phốc!
Lục Nguyên lúc này cầm lấy Bán Nguyệt Đao tự đâm vào lồng ngực của mình, ánh mắt nhìn về phía Trương Húc từ từ nói: “Chúng ta hàn huyên một chút, đợi nàng rời đi an toàn ta sẽ giao tất cả cho ngươi.”
“Được!” Trương Húc cũng hiểu Lục Nguyên làm gì nên khẽ gật đầu, dù sao Lục Nguyên đã là đèn cạn dầu kiệt bây giờ chèo chống hắn chỉ là một chút chấp niệm cùng ý chí mà thôi.
Rào…rào…rào.
Đêm đông sương hàn, mưa như thác nước trút xuống khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm mạnh đến mức tê cóng cả tay chân. Lục Nguyên cùng Trương Húc đứng cách nhau chỉ mấy bước chân, lúc này Lục Nguyên móc từ trong ngực áo ra một bình rượu nóng đổ ừng ực xuống cổ.
“Uống đi, nhớ năm đó ngươi theo ta chinh chiến Thành Nam Dương cũng không phải chưa trải qua tình cảnh như vậy.” Lục Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt như rơi vào hồi ức.
Trương Húc tiếp lấy bình rượu cũng tự uống một ngụm thật to, trầm mặc không nói.
Đúng vậy, phong thủy luân chuyển vật đổi sao dời. Lúc đó hắn chỉ là một tên binh sĩ đi theo đại nguyên soái chinh chiến Thành Nam Dương, thế nhưng bây giờ tên binh sĩ đó lại chinh phạt đại nguyên soái. Quả thực thế sự vô thường, không ai biết trước được tương lai.
Ước chừng ba canh giờ về sau mưa cũng ngừng rơi, Lục Nguyên mí mắt dần dần cụp xuống, gương mặt dường như trút được gánh nặng. Tay phải cầm Bán Nguyệt Đao định cho mình một đao ngay giữa buồng tim để t·ự s·át.
Nhưng đột nhiên con ngươi của hắn đỏ tươi, mí mắt điên cuồng giật loạn lên, âm thanh định nói ra lại nuốt ngược trở lại. Ngay cả Trương Húc cũng trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Lúc này một thanh niên chầm chậm đi tới, ngũ quan như vẽ, da dẻ như bạch ngọc tạc thành, áo trắng như tuyết, bên hông còn đeo một cái ngọc bội màu xanh trông cực kỳ tôn quý. Một loại khí chất vô hình từ trên thân đối phương tỏa ra khiến cho Lục Nguyên cùng Trương Húc cũng không dám nhìn thẳng.
“Linh nhi!” Lục Nguyên hét dài một tiếng, cả người đờ đẫn giống như mất hồn, bàn tay nắm chặt vào nhau nghe rốp rốp tiếng xương vang lên.
“Hừ, thánh thượng quả nhiên không yên tâm ta cho nên mới phái ngươi đến đi.” Trương Húc nhìn về phía trước hừ lạnh, ánh mắt mang theo vẻ bất thiện cùng tàn nhẫn, mơ hồ còn có chút e ngại kiêng kị.
“Trương Húc, chú ý ngữ khí của ngươi. Một con chó của Yến Nam Thiên mà thôi, ngươi tưởng rằng mình rất quan trọng sao?” Thanh niên kia không để ý chút nào mà quát mắng, trong tay cầm đầu lâu của Lục Tiểu Linh vung ở trên mặt đất sau đó gương mặt giống như có chút áy náy: “Thật xin lỗi, ta cũng không biết đây là cháu gái của cựu đại nguyên soái, ta còn tưởng một chút con ruồi bọ định đào tẩu nên mới ra tay nặng như vậy.”
Thế nhưng vẻ mặt của hắn rơi vào mắt của Lục Nguyên hoàn toàn là trêu tức cùng khinh bỉ, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng cao cao tại thượng.
“Linh nhi, Linh nhi,…” Lục Nguyên hai chân quỳ rạp xuống đất, bàn tay run run sờ vào cái đầu lâu của Lục Tiểu Linh, chỉ thấy ánh mắt của nàng trước khi c·hết vô cùng sợ hãi. Phảng phất hắn còn thấy được lời nói trước khi nàng c·hết đi: “Làm ơn g·iết ta đi, g·iết ta đi.”