Hạ Trân Dao đưa Vaclav về khách sạn. Vaclav cởi mũ trả lại cô, trong lòng háo hức ngồi đợi đến buổi chiều.
Về đến nhà, cô ngã gục trên giường. Mệt quá, chỉ có đi chơi không thôi cô cũng thấy mệt. Trước bữa trưa, cô cũng đã nhắn mẹ không cần chuẩn bị bữa trưa cho cô. Diệp Lâm Yên thấy cô đã về liền mang lên phòng cho cô ly trà kỷ tử bà vừa pha.
“Ngồi dậy uống trà kỷ tử này, nhân lúc còn ấm hãy uống đi!”
Hạ Trân Dao ngồi dậy, cô đón lấy ly trà ấm nóng, cô uống một ngụm nhỏ.
“Thế nào rồi? Đi chơi có vui không?” - Ánh mắt Diệp Lâm Yên sáng rực nhìn cô. Cô đã đoán trước được mẹ nhất định sẽ nhắc đến chuyện này với cô mà.
Hạ Trân Dao mở máy, lấy mấy bức ảnh vừa chụp được sáng nay đưa cho mẹ xem. Bà nhìn từng tấm, thấy bức hình nào có Vaclav bà lại phóng to ảnh cậu ta ra nhìn cho rõ.
Bà không ngớt lời khen: “Thằng bé này đẹp trai quá! Rất hợp mắt mẹ, dáng vẻ hiền lành nhưng lại rất mạnh mẽ.”
Xong bà lại quay sang lườm nguýt cô: “Con nói thật cho mẹ đi, thằng bé nó… có phải cái kia…”
Hạ Trân Dao vỗ vỗ bả vai bà: “Mẹ, mẹ nên tôn trọng giới tính của cậu ấy. Dù cậu ấy có thích con gái, cũng không đến lượt con gái mẹ đâu!”
“Nếu mẹ mà biết sự thật không phải như lời con nói thì… con chết chắc!”
Vaclav lại hắt xì hơi, cậu ta còn tưởng nữ thần đang nhắc đến mình nên càng kích động mà lăn qua lăn lại trên giường.
Diệp Lâm Yên dứt khoát cầm lấy ly trà trong tay cô rời đi. Hạ Trân Dao nuối tiếc nhìn nửa ly trà mình còn chưa uống hết. Hạ Trân Dao lại nằm ườn trên giường, lười biếng đặt báo thức để buổi chiều dậy. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, dự báo hôm nay còn lạnh hơn hôm qua. Hạ Trân Dao nằm trong chăn khịt khịt mũi, đầu còn có chút đau.
Dù nằm rất lâu trên giường nhưng Hạ Trân Dao lại chẳng đi vào giấc ngủ được. Cô xuống tầng tìm thuốc cảm để uống. Chắc giờ mẹ cô đã ngủ, cô cũng không thể làm phiền bà lấy cho cô.
Sau khi uống xong, Hạ Trân Dao cũng cảm thấy đỡ mệt hơn vừa rồi. Cô suy nghĩ một hồi rồi thay bộ đồ buổi sáng nay ra. Nhìn cả tủ quần áo, Hạ Trân Dao định lựa chọn trang phục tối giản nhất có thể. Cô lựa chọn chiếc áo cổ lọ và chân váy len dài cùng màu ivory (màu trắng ngà). Bên ngoài, cô khoác thêm chiếc áo dạ dáng dài màu be. Giày cô chọn cũng chỉ là đôi bốt cổ ngắn màu sáng. Nhìn tổng thể chỉ thấy một màu trắng, không mấy nổi bật nhưng bên trong vẫn toát lên vẻ sang trọng, đơn giản mà cuốn hút.
Hạ Trân Dao gọi xe đến khách sạn của Vaclav trước, sau đó cô mới đến buổi triển lãm tranh của Cateline. Khi thấy cô xuất hiện, Vaclav nhìn cô đến ngây người, bước đi thất thần tiến lại chỗ cô.
“Sao vậy? Trông xấu lắm à?” - Hạ Trân Dao nhìn cậu ta.
“Đẹp như thiên sứ giáng trần vậy! Cậu mặc rất đẹp, mặc gì mình cũng thấy đẹp!” - Vaclav mắt phát sáng nhìn cô.
Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, cô đương nhiên sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Bình thường, cô chỉ ăn mặc đơn giản, ai ai cũng quen thấy cô trong bộ đồ năng động. Đến cả mẹ Hạ Trân Dao cũng suýt không nhận ra con gái, bà tròn mắt nhìn theo không nói lên lời.
“Lên xe đi, đây là xe mình vừa gọi.”
Vaclav và cô cùng ngồi lên xe, Hạ Trân Dao đưa cho tài xế địa chỉ của buổi triển lãm.
“Bác tài, chạy đến địa điểm này giúp cháu.”
……
Xuất hiện ở buổi triển lãm tranh này Hạ Trân Dao thấy họ toàn là những người giàu có, có những người mà cô nghĩ cả đời mình chỉ có thể thấy trên các trang báo, không ngờ là còn có thể gặp họ ngoài đời.
Nổi bật nhất trong buổi triển lãm tranh vẫn là Cateline, không ngớt những lời khen dành cho cô ta - một hoạ sĩ trẻ tuổi nhưng đã có nhiều tác phẩm nổi tiếng. Phần lớn, những bức tranh được trưng bày đều là tác phẩm của Cateline, đó đa phần đều là những bức từng đoạt giải, hoặc có giá trị lớn. Có những bức tranh của tác giả nổi tiếng cũng được mang đến đây trưng bày.
Tạ Cảnh Nghị cùng Cateline xuất hiện ở trung tâm, không ít ánh mắt đổ dồn về hai người. Ai cũng biết Tạ Cảnh Nghị là ông chủ lớn đứng sau tập đoàn MH, là người rất ít khi lộ diện trước truyền thông. Vậy mà hắn lại xuất hiện ở buổi triển lãm tranh của Cateline nên khiến không ít người đặt ra câu hỏi về mối quan hệ giữa hai người họ.
Tạ Tư Vũ cũng may mắn góp mặt trong buổi triển lãm tranh này. Anh ta đã phải mặt dày nài nỉ anh trai suốt buổi trưa, mất hết cả mặt mũi mới được cho phép tham gia.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn hết về phía trung tâm của buổi triển lãm. Nhưng điều làm tất cả mọi người tò mò chính là bức tranh đang bị che giấu phía sau lớp lụa đỏ, Cateline tiến lại gần bức tranh và giới thiệu:
“Kính chào mọi người! Thật vinh dự cho tôi khi được đón tiếp các vị trong buổi triển lãm tranh ngày hôm nay! Cảm ơn mọi người đã nể mặt tôi đến đây tham dự. Để không làm mất thời gian của mọi người, tôi xin giới thiệu bức tranh đặc biệt nhất trong buổi triển lãm ngày hôm nay…”