Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Chương 37: Bức tranh Scena Aestiva




Giọng nói của Cateline đều đều, vang vọng khắp căn phòng:

“Đây là bức tranh nổi tiếng bị thất lạc của hoạ sĩ ẩn danh người phương Đông vẽ ở thế kỉ XVI. Đằng sau bức tranh nổi tiếng này, từng có một câu chuyện: Vào thế kỉ thứ XVI, một vị Đại Công tước phương Tây không ngại đường đi gian nan, hiểm trở, lênh đênh trên biển một tháng trời để tìm đến vị hoạ sĩ ẩn danh này. Vị Đại Công tước mang theo hai rương khó báu, ông ấy cầu xin vị hoạ sĩ hãy vẽ một bức tranh mùa hạ ở phương Đông. Khi được hoạ sĩ hỏi lý do, vị Đại Công tước ấy đã nói bức tranh là dành tặng cho người vợ thân yêu của mình, phu nhân của ông ấy đã bị mê đắm bởi mùa hạ của phương Đông.”

“Cảm động trước tình yêu của Đại Công tước, vị hoạ sĩ đã nhận lời vẽ bức tranh này, ông không nhận châu báu của Đại Công tước, và còn hứa năm sau sẽ hoàn thành bức tranh mang tới tặng cho Đại Công tước phu nhân. Sau khi tiễn Đại công tước rời đi, vị hoạ sĩ đã đi khắp nơi để tìm cảm hứng vẽ tranh. Hết hẹn một năm, vị hoạ sĩ ấy đã hoàn thành và đặt tên cho bức tranh là ‘Scena Aestiva’. Vị hoạ sĩ đã cùng đoàn tùy tùng mà Đại Công tước cử đến mang theo bức tranh mà lênh đênh trên biển nhiều ngày. Nhưng tin tức vị Đại Công tước mang hai rương kho báu để đổi lấy một bức tranh đã truyền đến tai cướp biển, bọn họ đã giết hết những người trên thuyền để cướp lấy bức tranh. Từ đó, tung tích của vị hoạ sĩ và bức tranh cũng đã biến mất!”

“Nhưng chỉ cách đây vài năm, một ngư dân làng chài đã vô tình phát hiện ra bức tranh lạ trong một hang động sâu thẳm. Sau khi qua giám định, các chuyên gia đã khẳng định đây là bức tranh ‘Scena Aestiva’ bị thất lạc năm xưa. Hiện tại, nó đang nằm tại đây!”

Mọi người trong phòng triển lãm đều rất kinh ngạc. Chỉ cách đây vài năm, từng có tạp chí nước ngoài đưa tin về một quý cô bí ẩn đã dùng 5 triệu Usd để mua bức tranh ‘Scena Aestiva’ trong một buổi đấu giá. Nhưng bức tranh đã bị lưu lạc qua nhiều thế kỉ, lớp sơn màu bị mài mòn, tranh cũng không còn nguyên vẹn như xưa nhưng Cateline vẫn sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua lại. Cô ta cũng không tiếc mà bỏ thêm một số tiền lớn nữa để mời những chuyên gia hàng đầu thế giới để khôi phục lại tranh.

“Trong hai năm vừa rồi, tôi tự tin khẳng định đã khôi phục khoảng 90% so với bản gốc!” - Cateline cất giọng tự tin.

Tấm lụa đỏ được kéo xuống, mọi người đều đồng loạt trầm trồ trước bức tranh trên kệ đỡ.

Hạ Trân Dao đứng ở vị trí xa nhất, cô không có hiểu biết về tranh nhưng khi nhìn bức này, cô cảm nhận được nó rất đẹp. Cô nhìn thấy sự tươi mát của lá cây, cũng cảm nhận được cái nắng chói chang của ngày hạ.

“Bức tranh đó thật đẹp! Cậu có muốn lại gần xem một chút không?” - Vaclav thấy cô ngẩn người nhìn bức tranh nên kéo nhẹ tay cô.

“Nhiều người quá, mình sợ nếu vô ý đụng vào sẽ không có tiền đền. Nếu cậu có hứng thú thì hãy đi xem đi, mình ngắm mấy bức treo trên tường.”

Vaclav rời đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn lén về phía cô, cậu ta phải đảm bảo rằng cô luôn ở trong tầm mắt mình.

“Hù!!!”

Tạ Tư Vũ từ đâu nhảy ra hù dọa cô. Hạ Trân Dao giật mình, quay đầu chưa cần biết kẻ đó là ai mà đã nắm tay thành quyền, đấm thẳng vào bụng người đằng sau.

“Cú đấm mạnh đấy!” - Tạ Tư Vũ gồng mình ôm lấy bụng.

“Đáng đời!” - Hạ Trân Dao dứt khoát rời đi.

Tạ Tư Vũ trước giờ chưa từng biết cảm giác bị con gái từ chối nên đuổi theo, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm cô. “Cô làm sao mà vào được đây vậy?”

“Bay vào!”

“Cô có bạn trai rồi hả? Tên nhóc ngoại quốc kia trông cũng được đó chứ!”

Hạ Trân Dao vốn đang mệt, cô quay đầu đối diện với Tạ Tư Vũ, đe doạ nói: “Anh không biến khỏi tầm mắt tôi thì đừng trách tôi đá anh!” - Ánh mắt Hạ Trân Dao dần di chuyển xuống chỗ hiểm của anh ta.

“Cô, cái đồ con gái không biết xấu hổ!”

Anh ta hoảng sợ, dùng chiến thuật rút lui biến khỏi tầm mắt của cô chỉ trong giây lát. Hạ Trân Dao lấy lại được giây phút bình yên vốn có mình. Tạ Tư Vũ vừa đi, Cateline đã thân thiết chạy lại kéo tay cô.

Trên đầu Hạ Trân Dao mọc đầy dấu hỏi chấm, cô không biết từ khi nào mối quan hệ giữa hai người lại trở nên thân thiết như vậy.

“Sao cô lại một mình đứng đây vậy? Gặp mặt nhiều lần như vậy mà tôi vẫn chưa có dịp hỏi tên cô!’’

“Ngại quá, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi họ Hạ, tên Trân Dao, hiện tại tôi đang làm người chăm sóc động vật.”

“Hình như cô làm giúp việc cho con chim của anh Cảnh Nghị phải không? Tôi từng nghe anh ấy nhắc đến!” - Cateline đột nhiên nói với cô những này, rồi cô lại tròn mắt che miệng: “Xin lỗi, tôi có hơi lỡ lời! Tính tôi hơi thẳng, mong cô đừng để bụng hay chạnh lòng nhé. Tôi thấy cô đứng từ xa chăm chú nhìn bức tranh kia nãy giờ, tôi dẫn cô qua đó xem nhé? Chắc cô chưa từng được nhìn bức tranh nào đắt tiền như vậy đúng không?”

Nhưng cô cảm giác lời nói đó không hẳn là vô tình.

“Không cần đâu! Tôi thích ngắm mấy bức treo trên tường hơn.”

“Cô không cần phải ngại, tôi là người mở buổi triển lãm này, cô cũng đừng quá để ý đến ánh mắt của những người khác.”