Vaclav và Hạ Trân Dao choáng váng khi nghe nhân viên giới thiệu hết mười món nổi bật nhất tại nhà hàng. Cô nhân viên phục vụ không hề khó chịu mà lại tận tình giới thiệu từng món. Món nào cũng ngon, Hạ Trân Dao nhắm mắt gọi đại một món.
“Lấy tôi một phần sườn nướng Texas. Cảm ơn!”
Vaclav thích những món cay, cậu ta chọn một món đến từ Malaysia. Đây là món ăn phổ biến tại Malaysia, món ăn được nếm rất cay thường ăn kèm cùng cơm, phần nước dùng rất đậm đà, có sự hoà quyện của nước dừa với vị thịt bò, tạo nên vị béo ngậy, kết hợp với bị cay nồng của tiêu, ớt, gừng, sả… thêm cả vị chua của me…
“Lấy tôi một phần bò Rendang!”
“Hai vị còn muốn gọi thêm món tráng miệng không? Bên chúng tôi có món tráng miệng cũng rất đa dạng.” - Cô nhân viên phục vụ giới thiệu thêm.
“Cậu gọi đi, mình không kén chọn!” - Vaclav giao toàn quyền quyết định cho cô.
Hạ Trân Dao lướt qua một lượt những món tráng miệng, cô gọi một phần Bánh Tiramisu và Dadar Gulung. Bánh Dadar Gulung này khá lạ, cô chỉ từng nghe nói nó là bánh xèo dừa, một món bánh pancake màu xanh làm từ lá dứa cuộn bên ngoài có phủ một lớp đường dừa ngọt ngào.
Một lúc sau, món ăn đã được phục vụ mang lên.
Hạ Trân Dao nếm thử món của mình, hương vị đậm đà, ăn cùng khoai tây nghiền cũng khá ngon. Món của Vaclav rất hấp dẫn, cậu ta nếm thử một miếng.
Cay, hương vị này rất hợp với Vaclav.
Nhưng sang miếng thử hai, cậu ta đã cảm nhận được vị cay xè ở đầu lưỡi. Mặc dù là người giỏi ăn cay, nhưng cậu ta không ngờ món ăn cay đến thế. Ít lâu sau, trên trán Vaclav đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
“Sao vậy? Món đó không hợp khẩu vị cậu hả?” - Hạ Trân Dao nhìn cậu ta ăn một cách khó khăn nên quan tâm hỏi.
Vaclav uống vội ly nước lọc đặt ở bên cạnh, bị sặc bởi vị cay xé ở đầu lưỡi.
“Không sao chứ? Hay mình kêu phục vụ đổi món giúp cậu!”
Vaclav không thể mất mặt trước nữ thần, cậu ta vẫn cố gồng, lắc đầu khẳng định không sao. Thấy cậu ta vẫn ăn uống ngon miệng như vậy thì cô cũng không hỏi gì thêm nữa.
Tạ Tư Vũ ngồi một mình trong góc, cô đơn nuốt từng miếng một. Anh ta không nghĩ bản thân hôm nay đến đây chỉ để ăn cơm chó.
Bữa ăn trôi qua rất nhanh. Tạ Cảnh Nghị ăn uống trước nay đều rất yên lặng, nếu không phải xã giao, hắn nhất định sẽ không chịu mở miệng nói chuyện. Cateline cố gắng mở lời trước nhưng không mấy khả quan, chỉ trong chốc lát cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt.
Cô ta có chút hụt hẫng nhìn sang bàn của cô, hai bầu không khí hoàn toàn khác hẳn nhau. Phía bên Hạ Trân Dao không ngớt chuyện, nói cười vô cùng thoải mái.
Cateline rời mắt khỏi bàn cô, ánh mắt lại đặt trên người Tạ Cảnh Nghị. Hắn cẩn thận dùng khăn lau miệng, ngay cả món bánh tráng miệng Cateline vừa gọi, hắn còn chẳng buồn động dĩa.
“Anh không thích món bánh tôi gọi sao?’’
“Tôi không thích ăn bánh ngọt!”
“Vậy hả? Tôi sơ ý quá, tôi nên hỏi qua anh trước rồi hẵng gọi!” - Cateline gượng cười.
“Cô dùng bữa xong chưa? Tôi đưa cô về phòng triển lãm?”
Cateline gật đầu, cô ta cẩn thận lấy gương soi, tô lại chỗ son môi bị lem.
“Làm phiền anh rồi!” - Cô ta cầm túi xách đứng dậy, cố tình đi sát phía sau Tạ Cảnh Nghị.
Hạ Trân Dao cũng vừa dùng bữa xong, cô vỗ vỗ bụng qua một lớp áo rồi đứng dậy. Ai dè, lại vô tình đụng phải ánh mắt sát thần của Tạ Cảnh Nghị. Hạ Trân Dao có chút luống cuống, không biết có nên chủ động chào hỏi không? Vừa nãy, do quá mải mê ăn uống nên cô không biết Tạ Cảnh Nghị ngồi bàn bên kia.
“Cô dùng bữa xong rồi à? Cô là cô gái tối hôm đó phải không?’’
“Vâng, là tôi! Chào cô Cateline, lần trước tôi chưa kịp nói lời cảm ơn đàng hoàng với cô.” - Hạ Trân Dao lịch sự đáp lời cô ta.
Cateline vẫn rất hào phóng, cô ta lấy trong túi xách ra hai tấm thiệp mời đặt vào tay Hạ Trân Dao.
“Vậy thì buổi chiều nay, khoảng 14h, cô cùng bạn trai có rảnh để tham gia buổi triển lãm tranh của tôi không?”
Cô không dám nói lời từ chối, cười miễn cưỡng nhận lấy hai tấm thiệp mời.
“Cảm ơn cô, tôi cũng rất thích tham gia những buổi triển lãm tranh! À, đây là bạn đại học của tôi, cậu ấy có dịp nên qua đây chơi… không phải bạn trai, mong cô đừng hiểu lầm.”
Cô ta che miệng, cười ngượng ngùng: “Đáng tiếc quá, trông hai người rất xứng đôi!”
Tạ Cảnh Nghị nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt hơi mất kiên nhẫn.
“Đi thôi!”
“Tạm biệt nhé! Chúng tôi đi trước đây!” - Cateline đuổi theo phía sau Tạ Cảnh Nghị, vừa nhìn ai cũng tưởng hai người bọn họ chính là một cặp.
Suốt cuộc trò chuyện của Hạ Trân Dao và Cateline, Tạ Cảnh Nghị chưa từng lên tiếng. Hắn hình như không có để cô vào mắt, cũng làm như không quen biết cô.
Vaclav nhìn theo bóng lưng của hai người vừa rời đi, cậu ta tò mò quay sang hỏi Hạ Trân Dao. Cậu ta để ý cô gái kia là người ngoại quốc nhưng lại có thể nói rõ tiếng bản địa nên khá ngưỡng mộ. Nhìn phản ứng của hai người, xem ra cũng khá thân thiết.
“Cô ấy là ai vậy?”
“Một người có dịp làm quen! Nghe nói cô ấy là con gái của một tỷ phú có tiếng người Pháp! Cô ấy còn đưa mình hai tấm thiệp mời đến buổi triển lãm tranh, cậu có muốn đi không?’’
“Nếu cậu đi thì mình cũng sẽ đi!” - Vaclav nói một cách chắc nịch.