Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Chương 28: Món quà sinh nhật cuối cùng




Không khí trong khoảnh khắc này lại tiếp tục ngưng đọng. Hạ Trân Dao nhìn lén sắc mặt của Tạ Cảnh Nghị cũng chẳng thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.

Có khi nào cô lại bỏ mạng tại đây.

“Anh Tạ, mọi người đang làm sao vậy?” - Cateline đang ngồi trên một chiếc xe điện 4 chỗ đi ngang qua chỗ ba người đang đứng. Hình ảnh cô nàng xuất hiện như một nàng công chúa lộng lẫy đến cứu hoàng tử đập vào mắt Hạ Trân Dao.

“Tôi có thể giúp gì cho mọi người không? Xem ra cô gái này đang gặp vấn đề gì đó?” - Catiline bước xuống xe tiến lại gần chỗ cô.

Hạ Trân Dao không hề từ chối trước sự gần gũi của cô nàng ngoại quốc xinh đẹp. Cateline nắm tay cô đỡ dậy, cô nàng còn cẩn thận dìu cô ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.

Cateline cũng không quên đưa mắt nhìn hai tên đàn ông vẫn đang đứng trơ trơ như trời trồng.

“Vẫn còn chỗ, hai người có ai muốn lên không?”

Hoàng Hải Lưu nhanh nhẹn leo lên một trong hai vị trí phía sau, anh ta còn chẳng mảy may quan tâm đến sắc mặt của Tạ Cảnh Nghị lúc này.

“Quý cô Cateline, làm phiền cô đưa chúng tôi đến tầng hầm để xe….” - Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu, bàn tay to lớn của Tạ Cảnh Nghị đã túm cổ áo anh ta lôi xuống. Hắn cũng thuận tiện ngồi vào vị trí bên cạnh Cateline.

Cô nàng đỏ bừng mặt không nói gì.

“Làm phiền cô rồi!” - Tạ Cảnh Nghị khách sáo nói, sau đó lại liếc mắt nhìn Hoàng Hải Lưu: “Cậu đi bộ về!”

Chiếc xe điện 4 chỗ lại tiếp tục lăn bánh. Hạ Trân Dao hiếu kỳ quay lại nhìn hai người phía sau. Cô buột miệng hỏi: “Cô là người nước ngoài sao? Tiếng phổ thông cô nói rất tốt, lúc đầu nghe tôi còn không nghĩ cô là người ngoại quốc.”

Cateline đáp lời cô vô cùng khiêm tốn: “Tôi chỉ giao tiếp được ở mức trung bình thôi. Còn nhiều chỗ vẫn cần mọi người chỉ bảo.”

“Tôi thấy cô nói khá tốt, luyện tập thêm có thể phát âm giống người bản sứ rồi!” - Tạ Cảnh Nghị ngồi bên bất ngờ khen ngợi cô ta.

“Mong anh không chê cười mà chỉ bảo thêm.”

Hạ Trân Dao có lịch sử tình trường vô cùng phong phú nên không thể không nhìn ra bầu không khí ái muội ở phía sau. Vừa nhìn đã nhận ra cô gái ngoại quốc kia đã bị tên tư bản mặt lạnh cướp mất trái tim rồi.

Nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy hai người bọn họ xứng đôi một cách kì lạ, mỹ nữ xinh đẹp động lòng người và người đàn ông đẹp trai mặt lạnh, đúng là hình mẫu lý tưởng từ trong truyện ra ngoài đời.

“Đến nơi rồi!”

Hạ Trân Dao bước từng bước khập khiễng xuống xe. Cô cũng để ý, tên sếp mặt lạnh của cô hôm nay nói chuyện nhiều hơn bình thường, trước khi Cateline rời đi còn nhắc nhở cô nàng “cẩn thận”.

“Anh Tạ, trên bả vai anh mắc lá kìa!”

Tạ Cảnh Nghị duỗi tay phủi bả vai mình nhưng chiếc lá vẫn chưa chịu rớt xuống. Cateline thấy có cơ hội, cô ta hơi nghiêng người nhặt chiếc lá trên bả vai hắn xuống.

Cô ngoảnh mặt đi nơi khác làm ngơ, trong lòng còn tự lẩm nhẩm: Tôi là không khí, đừng ai thấy tôi, tôi không muốn phá hỏng bầu không khí ngọt ngào của bọn họ lúc này.

“Hẹn anh trong buổi triển lãm tuần tới! Mong anh sẽ đến!” - Cateline ngồi trên xe vẫn ngoái đầu lại nhắc nhở Tạ Cảnh Nghị.

Nhưng cô không nghe thấy tiếng hắn trả lời, có lẽ là đã gật đầu rồi.

Hoàng Hải Lưu vẫn còn đi bộ ở phía xa. Ánh mắt anh ta nhìn về phía hai người đầy bất mãn và không mấy hài lòng. Lúc đến nơi, Hoàng Hải Lưu còn chịu đựng thêm cái nhìn rét lạnh của Tạ Cảnh Nghị.

“Chậm 5 phút!”

“Ông chủ, chân tôi đâu phải động cơ phản lực? Sao có thể đi nhanh hơn xe điện hai người ngồi chứ?” - Anh ta vô cùng bất mãn nói, nhưng giọng không quá lớn.

Hoàng Hải Lưu thấy mặt mày cô hớn hở đứng một bên xem trò thì càng tức hơn. Túi xách của cô, anh ta đã đeo hộ nãy giờ, cũng đã đến lúc trả lại.

“Anh bị điên à?” - Anh ta bất ngờ đeo lên cổ cô khiến cô suýt mắc nghẹn.

Tên này, bị tư bản tra tấn sắp điên thật rồi.

*********

Xe di chuyển 3 tiếng đi từ ngoại thành về trung tâm thành phố. Duke đã ngủ ngon lành trong túi áo của Tạ Cảnh Nghị sau khi được cô cho ăn.

Hạ Trân Dao được hộ tống về đến nhà đã gần nửa đêm. Đèn điện trong nhà vẫn sáng, cô đoán mẹ cô vẫn đang chờ.

Lưu Thanh Như ngồi đan áo len ở phòng khách, mắt bà đã mỏi, lúc đan còn phải đeo thêm cặp kính lão.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, bà cũng buông chiếc áo len đang đan dở trên tay xuống chạy ra mở cửa. Thấy con gái trở về, trong lòng bà cũng vơi chút lo lắng, bất an.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trân Dao có chuyến đi công tác trong ngày, cô cũng đã dặn mẹ trước, không ngờ bà lại chờ cô đến tận nửa đêm.

“Đã kịp ăn gì chưa? Mẹ hâm nóng cơm ăn cho ấm bụng! Ngồi chờ mẹ một lát.”

Hạ Trân Dao đặt túi xách xuống ghế, cô cầm chiếc áo len mẹ vừa móc lên. Năm nào cũng vậy, cứ gần đến mùa đông là mẹ sẽ lại ngồi móc áo len. Đó cũng dần thành thói quen của bà. Nhưng chỉ cô không có ngờ, đó cũng chính là món quà sinh nhật cuối cùng mà bà có thể dành tặng cho cô.