“Thấy người chưa?”
“Xung quanh bữa tiệc cũng không thấy cô Hạ.”
“Ừ! Trở về trực tiếp trừ lương cô ta.”
Hạ Trân Dao đang ngồi ở lữ quán mà hắt xì hơi liên tục mấy cái. Cô có cảm giác ai đó đang nhắc đến mình, chắc chắn là không phải lời hay ý đẹp gì rồi.
“Sao vậy? Anh đưa em về trước nhé? Trời trở lạnh rồi!”
Cô xua tay tỏ ý mình ổn.
Vừa lúc nãy, Hạ Trân Dao còn lạc lõng giữa bữa tiệc của giới nhà giàu, cô cảm thấy không khí thật ngột ngạt, hoàn toàn không phù hợp với mình nên đã lén lút đi dạo quanh đó. Ai ngờ cô lại may mắn đến nỗi có thể gặp anh trai của Lý Tuệ Anh gần đó.
Lý Minh Kỳ là người nhận ra cô trước: “Trân Dao? Là em à?”
Cô từ từ ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lý Minh Kỳ đứng cách đó không quá xa: “Anh Minh Kỳ, lâu rồi chưa gặp!”
Mối quan hệ giữa hai người cũng được coi là khá tốt.
“Em đến đây du lịch à?”
“Không ạ, em theo sếp đến đây!” - Hạ Trân Dao lắc đầu.
“Xem ra công việc của em cũng rất ổn định. Em ăn gì chưa? Gần đây có một khu cổ trấn lâu đời, đến đó chúng ta cũng có thể thử những món ăn xưa.’’
Hạ Trân Dao vốn không định làm phiền anh, cô khéo léo từ chối nhưng vẫn bị anh ép đi. Cổ trấn này xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa, hai người ghé vào một lữ quán cách đó không xa:
“Khách quan, mời hai ngài gọi món.”
Cô rất thích thú trước lối phong cách thiết kế và cách tiếp đón của chủ quán.
“Cho tôi bát mì lạnh!” - Hạ Trân Dao nói.
“Làm cho tôi một phần giống cô ấy!”
Tiểu nhị hớn hở cầm theo cuốn sổ ghi chép chạy vào báo với nhà bếp: “Hai vị khách quan chờ một lát. Món ăn sẽ sớm lên ngay.”
Ăn xong món mì, Hạ Trân Dao mới phát hiện mình quên mang túi xách. Cô ngại ngùng: “Em quên mang túi xách rồi…”
“Bữa này anh mời!” - Lý Minh Kỳ dứt khoát đứng dậy trả tiền bữa ăn.
Hạ Trân Dao lặng lẽ thu dọn bàn ăn rồi ra ngoài chờ anh. Trời trở lạnh thật rồi. Cô đoán rằng, bữa tiệc bên bờ biển mới chỉ vừa diễn ra, cô đi chưa đến 30 phút nên về chắc vẫn kịp.
Bữa tiệc cách cổ trấn chỉ có vài trăm mét nên cô đi bộ trở về, trong khu du lịch cũng cung cấp dịch vụ thuê xe điện di chuyển, những bây giờ không phải giờ cao điểm nên cô không bắt gặp được chiếc nào.
Lý Minh Kỳ đi theo cô một đoạn: “Để anh đưa em đến đó, đi tối một mình không an toàn.”
“Em không sao, chỗ em gần lắm, sắp đến rồi.”
Hai người cười cười nói nói tạm biệt nhau. Cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người rất nhanh đã bị thu vào tầm mắt của một người đàn ông đứng cách đó không xa.
“Không cần tìm nữa, mặc kệ cô ta, chúng ta trở về!” - Mấy người bảo an được điều động đi tìm người cũng đã nhanh chóng trở về.
Hoàng Hải Lưu lo lắng hỏi lại: “Thật sự không cần tìm nữa sao?”
“Nhìn cô ta vui vẻ như vậy thì còn cần tìm nữa không?” - Tạ Cảnh Nghị cau mày nhìn Hoàng Hải Lưu.
Anh ta cũng đưa mắt nhìn xung quanh rồi bắt gặp bóng dáng của cô và một người đàn ông. Hình ảnh một nam một nữ tíu tít cười đùa trong màn đêm. Một lúc sau, Lý Minh Kỳ mới chịu rời đi.
Hạ Trân Dao đi dạo trên con đường bằng phẳng, cô giật mình khi thấy hai bóng dáng cao lớn đã xuất hiện phía sau cô từ bao giờ.
“A! Ông chủ, trợ lý Hoàng! Hai người làm tôi giật mình đó!” - Cô đưa tay ôm lấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của mình.
Hoàng Hải Lưu trước giờ vốn là người nhiều chuyện, Tạ Cảnh Nghị còn chưa mở miệng thì anh ta đã cằn nhằn cô trước:
“Cô Hạ đi đâu vậy? Cô có biết suýt nữa vì cô đã làm náo loạn cả buổi tiệc không? Ông chủ còn vì cô mà lo lắng sai người đi tìm nữa đó!”
Tạ Cảnh Nghị đen mặt: “Ai lo lắng cho cô ta? Tôi chỉ sợ cô gây chuyện liên lụy đến mặt mũi của tôi mà thôi, cô không cần nghĩ nhiều! Giờ thì trở về!”
Hoàng Hải Lưu đỗ xe cách đó cũng khá xa, bởi đây là khu du lịch nên không thể tùy ý cho ôtô chạy qua. Hạ Trân Dao còn phải tiếp tục “bộ hành” theo hai người bọn họ một đoạn. Chân cô đeo giày cao gót đã bắt đầu đau nhức, mỗi bước đi đều rất đau.
“A, không xong rồi! Chân của tôi không thể đi được nữa.” - Hạ Trân Dao ngồi xổm xuống ven đường tháo giày cao gót.
“Sao vậy?” - Hoàng Hải Lưu quay đầu lại thì chỉ thấy bóng dáng bé nhỏ của cô ở xa xa. Không ngờ hai tên đàn ông vô tâm này lại bỏ xa cô đến như vậy.
Thường ngày, cô chỉ đeo giày thể thao năng động nên dù có chạy nhảy bao lâu cũng sẽ không sao. Giày cao gót cô đi khá ít, còn thêm đoạn đường dài như vậy, cô cố gắng đến tận bây giờ đã là quá giỏi.
“Bây giờ không phải giờ cao điểm, cũng không có xe điện 4 chỗ để gọi! Cô còn đi tiếp được không?” - Hoàng Hải Lưu nhìn đôi chân trần cô đang dẫm trên mặt đường.
“Huhu, tôi đi không nổi nữa!”
“Đi không nổi nữa thì lăn.”
“???”
Hạ Trân Dao ngước mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tạ Cảnh Nghị khi nói ra câu đó.
“Sao? Hay muốn tôi gọi người đến bế cô nữa à?”
Hạ Trân Dao cũng không hề bác bỏ ý kiến này, bụng dạ cô nổi lên rất nhiều ý nghĩ xấu xa: “Có thể gọi cho tôi mấy em trai cao to cơ bắp được không?”