Một tháng trôi qua nhanh như tích tắc.
Trời đã bắt đầu trở lạnh, sáng nào Hạ Trân Dao cũng phải mặc một chiếc áo phao to dài qua đầu gối thì mới dám bước ra ngoài. Đến nơi làm việc, cô đã bắt gặp Hoàng Hải Lưu, anh ta sáng nào cũng đến đón ông chủ.
Mặc dù đang làm việc tại biệt thự Tạ gia nhưng số lần cô gặp Tạ Cảnh Nghị một tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà thời gian cô chạm mặt Hoàng Hải Lưu còn nhiều gấp đôi, thời gian anh ta ra ra vào vào biệt thự còn nhiều hơn chủ nhân của nó. Nếu không ai nói, cô còn tưởng cái tên họ Hoàng là chủ nhân nơi đây.
“Trời lạnh thế à? Cô mặc đồ chẳng khác gì cái phao cứu sinh, thả xuống nước có khi còn chẳng chìm!” - Hoàng Hải Lưu đang đỗ xe trong hoa viên, thấy cô đi ra, anh ta liền hạ kính xe xuống khiêu khích.
“Quên mất, tôi đi ôtô nên không biết được thời tiết ngoài kia ra sao. Tôi rất đồng cảm với cô vì phải chịu gió chịu rét đi một quãng đường xa đến đây!”
Hạ Trân Dao làm sao lại không nhìn ra bộ mặt giả trân của anh ta, anh ta chỉ đang muốn xát muối lên vết thương của cô mà thôi.
“Có tin tôi bóp chết anh ngay bây giờ không?”
Anh ta nhanh tay đóng cửa kính xe ôtô lại.
“Có giỏi thì mở cửa ra cho tôi.’’ - Hạ Trân Dao gõ tay vào cửa kính xe nhưng người bên trong vẫn làm ngơ.
“Có tin tôi cào xước xe anh luôn không?”
Hoàng Hải Lưu có thể nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô nhưng cô lại không thể nhìn thấy khuôn mặt hả hê của anh ta. Anh ta còn tốt bụng hạ cửa kính xe xuống nhắc nhắc cô:
“Xe này không phải của tôi đâu! Đây là dòng xe SUV - Range Rover SVAutobiography phiên bản giới hạn, trang bị đầy đủ nội thất hiện đại, giá bán ra không dưới 1 triệu usd. Cô chỉ cần quyệt một vết xước nhỏ thì cả năm đi làm không cần nhận lượng đâu!”
Hạ Trân Dao lập tức rụt tay lại. Ánh mắt cô bắn ra tia lửa: Tên này lại hố cô rơi vào bẫy rồi.
“Xe vẫn còn nguyên, tôi còn chưa chạm vào.”
“Mấy người làm gì vậy? Còn không đi làm việc, lương tháng này không muốn nhận nữa đúng không?” - Giọng nói của Tạ Cảnh Nghị vang lên, Hạ Trân Dao ngay lập tức lùi ra sau cách xa chiếc xe của Tạ Cảnh Nghị một mét.
Hoàng Hải Lưu lại được phen cười ha hả: “Đáng đời, biết sợ rồi à?”
“Ai sợ chứ?” - Cô vẫn muốn lấy lại chút mặt mũi mà tay chống nạnh cãi cùn.
“Trừ lương, cắt thưởng!” - Tạ Cảnh Nghị nói rất ít, nhưng hắn mà đã mở miệng ra thì chắc chắn không có gì tốt đẹp.
Nụ cười trên môi Hoàng Hải Lưu ngay lập tức đông cứng. Tạ Cảnh Nghị mở cửa ngồi ở hàng ghế phía sau, sắc mặt không chút thay đổi.
Hạ Trân Dao đưa mắt nhìn theo, cô cũng rất khâm phục hắn, một năm chỉ thấy hắn mặc vest, mùa đông cũng vậy, áo hắn mặc hôm nay cũng là áo vest Chesterfield. Nhưng phải công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp, Tạ Cảnh Nghị mặc vest đen rất quấn hút, đậm chất tổng tài. Nếu hắn không phải người độc mồm độc miệng, mở miệng ra là trừ lương thì có lẽ Hạ Trân Dao sớm đã bị hắn mê hoặc rồi.
……
“Duke, mày dậy đi. Nắng chiếu đến mông rồi! Trời lạnh tao còn phải đi làm thì mày không có lý do nào để ngủ nướng cả. Tao thức mày cũng phải thức.’’
Hạ Trân Dao liên tục chọc ngoáy chú chim, ép nó phải dậy. Một người một chim chăm chú nhìn nhau.
“Phải chi mày biết nói, đi làm tao cũng sẽ không nhàm chán như này!”
Cô chán đến không chịu nổi. Đã gần 3 tháng, thật sự cô rất muốn bỏ nghề, nhưng lương cao quá, phúc lợi rất tốt, cô lại không lỡ bỏ.
Hạ Trân Dao thời gian bình thường sẽ ngồi lướt mạng xã hội để giết thời gian. Hôm nay, cô lại vô tình lướt trúng một bài viết về Trung tâm nghiên cứu và bảo tồn chim hoang dã ở phía Nam, công việc linh hoạt, không bị trói buộc ở một nơi, rất thích hợp với cô. Qua tìm hiểu, cô thấy đây là Trung tâm nghiên cứu của người nước ngoài đặt tại phía Nam trong nước. Hạ Trân Dao bắt đầu dao động, mặc dù tiền lương không bằng chăm sóc Duke nhưng công việc không hề bị trói buộc, cô cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Cô còn muốn nghiên cứu sâu về loài chim nữa.
“A, tôi muốn nhảy việc.”
Hạ Trân Dao ngẫm nghĩ lại, cô quyết sẽ làm thêm 3 tháng rồi xin nghỉ. Cô sẽ đưa mẹ đến phía nam, nơi đó ấm áp hơn, hẳn là mẹ cô sẽ rất thích.
Nhưng đây mới chỉ là ý định nhất thời, cô vẫn còn cần thời gian để suy nghĩ kỹ. Bỗng chốc trong người cô lại tràn đầy khí thế, Hạ Trân Dao lại xoay con chim vòng vòng:
“Mày đó, tao sắp nghỉ việc rồi. Đến lúc đó, muốn gặp tao cũng không được đâu! Mày có lời gì muốn nói thì nói đi! Kẻo sau này phải hối hận!”
Cô lại thở dài: “Mày là chim, không biết nói đúng thật đáng tiếc. Thôi thì hót cho tao nghe cũng được.”
“Cô định nghỉ việc đấy à?”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng cô, nghe thì có vẻ xa lạ nhưng cô đã từng nghe giọng này rồi.
“Anh là cái tên tối hôm đó lẻn vào biệt thự?!”
“Phải, là tôi đấy! Bất ngờ chưa?’’
Hạ Trân Dao hoảng hốt, cô đứng trong tư thế phòng thủ, chỉ cần Tạ Tư Vũ lao lên là cô sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
“Anh đến giết người diệt khẩu à?”
“Đúng rồi! Sợ chưa?” - Tạ Tư Vũ bước lên vài bước hù doạ cô.
“Anh đừng doạ tôi, tôi… chạy đấy!”
Tạ Tư Vũ nhìn cô bị doạ sợ thì cười ha hả, anh ta cười nói một cách tự nhiên: “Cô không thấy tôi rất giống ông chủ nhà cô sao? Xin tự giới thiệu, tôi là nhị thiếu gia của nhà họ Tạ, vừa du học trở về. Tôi đã ở đây được một tháng rồi mà cô vẫn không biết?”
“?!!!” - Hạ Trân Dao đúng thật không biết đến Tạ Tư Vũ.