Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 57: Sự thật tàn khốc quá




Tuệ Tử nghe cô ta dám nguyền rủa nhà họ Vu gặp xui xẻo, phản ứng đầu tiên là tìm đồ.

Khi miệng không theo kịp, tay phải chịu khó chút.

Đối với loại miệng thối như Liễu Lạp Mai, đánh cho một trận là xong việc.

“Cô không tin?! Tôi nói cho cô biết, em chồng cô sắp gặp xui xẻo rồi, là do cô khắc đấy!” Liễu Lạp Mai bị Tuệ Tử dọa sợ, hét lên.

Cô ta biết Tuệ Tử rất để ý tới việc mệnh khác nhau nên cố ý dùng nó làm cớ để kích thích Tuệ Tử.

“Cô đi đâu thì sẽ xui xẻo tới đó, chờ xem đi, nhà họ Vu sớm muộn gì cũng không cần cô, chính cô mang tai họa tới nhà họ Vu! Em chồng của cô xong đời rồi!”

Tuệ Tử cầm cây chổi ở cửa, đập vào đầu của Liễu Lạp Mai.

Đập liên tục.

Liễu Lạp Mai bị đánh đến mức gào lên, không dám huyên thuyền nữa, chạy vào nhà. Sợ Tuệ Tử đuổi theo vào nhà còn khóa trái cửa lại.

Tuệ Tử ôm sách ra sân, đặt trên xe đẩy, suy nghĩ một chút, lại quay trở lại trong sân, buộc ba con gà trong chuồng lại, ném lên xe cùng. Đây là gà mà cô bắt đầu nuôi từ khi còn là gà con, không thể để lại cho nhà họ Trần.

Trước khi đi, còn không quên đạp đổ thùng nước do Liễu Lạp Mai vừa mới múc lên, còn chưa kịp xách vào trong nhà. Nước đổ đầy sân, không lâu sau sẽ đóng băng.

Cả nhà toàn người lười biếng không muốn dọn dẹp, nói không chừng sẽ ngã nhào.

Liễu Lạp Mai đứng trong nhà, nhìn qua cửa kính thì tức tới nghẹt thở.

“Trần Hàm Tuệ! Cô hại người hại mình, có ý đồ gì?! Cô còn trộm gà của nhà tôi!”

Tuệ Tử bình tĩnh ngoắc tay với cô ta, không phục thì lại đây.

Liễu Lạp Mai không dám đi ra ngoài, chỉ có thể cách cửa mắng: “Đồ sao chổi, nhà họ Vu sớm muộn gì cũng bị cô khắc hết, em chồng của cô sẽ không yên ổn đâu!”

Tuệ Tử khom lưng, nhặt tảng đá trên mặt đất lên, ném về phía cánh cửa, choang một tiếng.

Liễu Lạp Mai lập tức ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, ở cùng Lý Hữu Tài trong thời gian dài, cô ta cũng học được động tác thương hiệu của Lý Hữu Tài rồi.

Chờ cô ta đứng lên, Tuệ Tử đã đẩy một xe “chiến lợi phẩm” rời đi.

“Tao nhổ vào! Đồ sao chổi... A, không còn gà nữa rồi, làm sao giải thích với mẹ đây?” Liễu Lạp Mai khổ sở.

Cô ta phát hiện từ sau khi Tuệ Tử đi theo tên lưu manh, tính cách đã thay đổi rất nhiều, cực kỳ khó dây.

Hừ, chờ những điều anh Hữu Tài nói thành hiện thực, Trần Hàm Tuệ sẽ bị nhà họ Vu coi là sao chổi mà ném ra ngoài! Liễu Lạp Mai thầm nghĩ.

Tuệ Tử đẩy xe về nhà họ Vu, càng đi càng cảm thấy sai sai.

Lần đầu tiên Liễu Lạp Mai nguyền rủa nhà họ Vu, Tuệ Tử chỉ coi như mồm cô ta thối.

Nhưng Liễu Lạp Mai lặp đi lặp lại nhiều lần là Giảo Giảo sắp gặp xui xẻo, điều này rất kỳ lạ.

Liễu Lạp Mai hận Tuệ Tử nhất, có nguyền rủa cũng phải là Tuệ Tử, sức chiến đấu của Tuệ Tử yếu nhất nhà họ Vu, nhưng vì sao cô ta cứ khăng khăng là Giảo Giảo gặp xui xẻo?

Từ xa Tuệ Tử đã nhìn thấy Lý Hữu Tài đang đứng dưới cái cây, gật đầu khom lưng châm thuốc cho trưởng thôn như một tên sai vặt.

Tuệ Tử thoáng căng thẳng.

Lý Hữu Tài sống lại, hắn biết nhiều tin tức hơn Tuệ Tử, có phải là Lý Hữu Tài nói gì đó với Liễu Lạp Mai hay không?

Tâm sự nặng nề, nên cô không chú ý khi đẩy xe, bánh trước vấp phải cục đá, xe lật nghiêng.

Gà và sách rơi xuống đất, suýt chút nữa đập vào người bên cạnh, người nọ phát ra một tiếng thét chói tai.

“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Tuệ Tử vội hỏi.

Người đàn ông suýt bị đập trúng khoảng ba mươi tuổi, trông dáng người còn chưa cao bằng Tuệ Tử, ngũ quan xấu xí chen chúc cùng một chỗ, làm cho người ta có một loại cảm giác rất hèn mọn.

Người đàn ông bị dọa sợ, dáng vẻ cực kỳ nhát gan, sau khi nhìn thấy Tuệ Tử là phụ nữ, trong mắt có sự thù hận, nhỏ giọng mắng một câu.

“Mẹ kiếp!”

m thanh không lớn, Tuệ Tử nghe thấy, nhướng mày, bởi vì là cô đuối lý trước, nên không nói gì, khom lưng nâng xe đẩy lên, sau đó nhặt sách.

Cô không nhớ mình từng gặp người đàn ông này, không phải là người trong thôn.

Người đàn ông mắng một câu thấy Tuệ Tử không nói gì, hăng hái hẳn lên, đứng ở đó mắng tiếp.

“Đồ điếm, đi không nhìn đường, mù à?”

“Anh nói lại lần nữa?” Tuệ Tử ném cuốn sách vào trong xe, đứng thẳng, lạnh lùng nhìn gã.

Người đàn ông này vừa mới hăng hái, thấy Tuệ Tử đột nhiên gay gắt, lui ra sau một bước, rồi bỏ chạy.

Tuệ Tử hạ một tiếng, đồ điên.

Loại người này thường bắt nạt người hiền sợ người dữ, nhường gã thì gã sẽ hùng hổ, gay gắt với gã thì gã sẽ thành thật ngay.

Lý Hữu Tài đang nịnh bợ trưởng thôn, ngẩng đầu nhìn thấy nữ thần trong mơ của mình, mắt sáng lên, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Tuệ Tử, sắc mặt Lý Hữu Tài thay đổi, bỏ mặc trưởng thôn chạy về phía Tuệ Tử.

“Trần Hàm Tuệ! Em không sao chứ?”

“Tôi có thể có chuyện gì?” Cô không muốn thấy Lý Hữu Tài, dễ gây ra phản ứng nôn nghén khi mang thai.

“Em cách xa cái tên Uyển Trường Quý kia ra, gã là người điên, rất nguy hiểm!”

Lý Hữu Tài còn chưa nói hết, đã cảm thấy phía sau lạnh lẽo.

“Đây không phải là thằng nhãi nhà nào đó sao?” Vu Kính Đình bẻ tay kêu răng rắc, cười lạnh đứng ở phía sau Lý Hữu Tài.

Lý Hữu Tài không quay đầu đã chạy biến.

Bị Vu Kính Đình đám nhiều lần, hắn đã có kinh nghiệm rồi.

Vu Kính Đình muốn đuổi theo, bị Tuệ Tử gọi lại.

“Đừng để ý tới tên ngốc đó, sao anh lại ở đây?”

“Đàn ông ở cùng nhau, tất nhiên là bàn bạc huyện lớn rồi.”

Vu Kính Đình đương nhiên không thể nói, mình đang tụ tập hút thuốc với đám bạn sau lưng vợ rồi.

Sau khi Tuệ Tử mang thai thì không cho anh hút thuốc ở nhà, nói hút thuốc lá không tốt cho con. Vu Kính Đình liền đi ra ngoài hút, vừa hút thuốc vừa khoe khoang, khoe được một nửa thì thấy Lý Hữu Tài lại quấy rầy vợ anh, tay ngứa ngáy khó nhịn.

Tuệ Tử không vạch trần lời khoe khoang của anh, ánh mắt thâm sâu nhìn hướng Lý Hữu Tài chạy.

“Kính Đình, anh biết Uyển Trường Quý không?

“À, lưu manh của thôn Tuệ Gia, là một tên vô dụng, ba mươi mấy tuổi rồi vẫn không thể lấy vợ, nghe nói là bởi vì nhát gan nên không ai thèm lấy gã, ngày thường cũng không thấy gã nói chuyện với người khác... Em hỏi đến gã làm gì?”

“Vừa rồi suýt chút nữa đụng phải gã, gã mắng em vài câu, Lý Hữu Tài đã chạy tới.”

Vu Kính Đình cười lạnh, đánh Lý Hữu Tài nhẹ tay rồi, còn dám quấn lấy Tuệ Tử?

Tuệ Tử giống như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Liễu Lạp Mai nguyền rủa Giảo Giảo, Lý Hữu Tài không để ý lời cảnh cáo của Vu Kính Đình mà chạy tới tìm mình. Hai chuyện nhìn như không liên quan này, được Tuệ Tử liên kết lại.

Một sự thật xuất hiện.

“Sao vậy? Lại buồn nôn à?” Vu Kính Đình nhìn sắc mặt của cô khó coi, cho rằng cô lại muốn nôn.

“Kính Đình, em hỏi anh, trong trường hợp nào anh sẽ đưa ra quyết định chuyển nhà?”

“Chuyển nhà? Chuyển nhà gì? Đang yên đang lành ở thôn Dương Gia, vì sao phải chuyển đi?”

“Nếu một ngày nào đó, em biến mất, anh có chuyển nhà không. Không, anh sẽ không chuyển, anh sẽ luôn luôn chờ đợi em trở lại, vì vậy...”

Nguyên nhân anh chuyển nhà ở kiếp trước là do Giảo Giảo xảy ra chuyện.

Tuệ Tử biết được sự thật này, trước mắt liền tối sầm lại, suýt chút nữa đứng không vững.