Lý Hữu Tài tự nhận mình không sai. Hắn muốn Tuệ Tử sẩy thai, những đứa bé không sao rồi mà.
Kiếp trước hắn đẩy Tuệ Tử xuống núi, nhưng đó là chuyện của kiếp trước.
Hắn cũng đã đốt vàng mã cho Tuệ Tử. n oán, thị phi đều đã đốt tiền giấy, chuyện này nên qua đi.
“Tôi cũng không gây ra tổn thất gì cho nhà anh, vì sao anh lại dây dưa không buông?”
“Thả rắm xong chưa?” Vu Kính Đình lạnh lùng hỏi.
“Vu Kính Đình, ân oán hai nhà chúng ta dừng lại ở đây đi, Phật tổ nói, buông đồ đạo lập địa thành Phật. A a a!”
Lý Hữu Tài lại bị Vu Kính Đình đạp bay ra ngoài.
Hắn đâm vào tường của phòng thu và từ từ trượt xuống.
“Phật tổ nói, vậy mày tìm Phật tử đi, nói với tạo làm cái gì? Chọc tạo một lần, tạo sẽ đánh mày cả đời. Tổ tiên nhà họ Vu chúng tao không tha thứ cho loại không có đức như mày!”
“Tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám nữa!” Lý Hữu Tài ôm đầu ngồi xổm xuống.
Vu Kính Đình nhìn dáng vẻ nhát gan của hắn thì nổi da gà. Anh lấy tay xoa xoa, cảm thấy thật ghê tởm.
“Lý Hữu Tài, nếu mày thức thời thì dắt theo con ả này rồi tránh xa vợ tạo một chút, tốt nhất là chuyển đến nơi khác mà sống để không bao giờ phải gặp mặt, nếu không cứ khi nào tâm tình của ông đây không tốt thì sẽ đánh mày. Còn cô nữa.”
Vu Kính Đình nhìn thôi cũng khiến Liễu Lạp Mai sợ tới mức run rẩy.
“Đừng tưởng rằng cổ cô màu đen, đầu cô đầy gàu thì ông đây sẽ không đánh cô. Ông đây sẽ không ngại đeo găng tay để đánh cô đâu!”
Hai thằng đi theo Vu Kính Đình không biết xấu hổ hỏi: “Vì sao phải đeo găng tay?”
“Ngại bẩn!
Liễu Lạp Mai vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng chỉ biết gào khóc.
Vu Kính Đình vô cùng hài lòng với cảnh tượng hỗn loạn mà mình gây ra, sau đó dẫn hai thằng đệ rời đi.
Lý Hữu Tài đứng lên, hừ một tiếng, vừa định mắng thì Vu Kính Đình đột nhiên xoay người và giơ nắm tay qua tấm kính thủy tinh.
“Tôi sai rồi!” Đầu gối Lý Hữu Tài lại mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
Vu Kính Đình ở xa cũng cảm thấy ghê tởm. Thảo nào vợ anh vừa nghe tên Lý Hữu Tài đã nôn ra. Đúng là cóc không cắn người nhưng người vẫn ghê tởm cóc!
Lý Hữu Tài thấy Vu Kính Đình hoàn toàn đi xa mới dám đứng lên, Liễu Lạp Mai sợ hãi đổ mồ hôi hột, run rẩy nói: “Anh Hữu Tài, chúng ta phải chuyển đi thật sao?”
Nghe những gì mà Vu Kính Đình nói, thì anh sẽ không ngừng bới móc tìm lỗi, mấy ngày liên tục đều lên loa phát thanh đọc bản kiểm điểm, phải sống thế nào trong thôn đây?
“Chắc chắn phải chuyển đi rồi, nhưng không phải bây giờ!” Lý Hữu Tài cắn răng, hắn biết Vu Kính Đình là người không dễ chọc vào.
Nhưng Tuệ Tử, cây hái ra tiền gần trong gang tấc rồi, làm sao Lý Hữu Tài có thể dễ dàng buông tha?
Nếu như không thể nhân cơ hội này khiến Tuệ Tử sẩy thai, chờ đứa nhỏ được sinh ra, dù hắn muốn làm bố dượng các con của Vu Kính Đình thì trong lòng Tuệ Tử chắc chắn vẫn có một vị trí của anh.
Hắn không thể ngồi chờ chết được, nhất định phải khiến Tuệ Tử sẩy thai rồi dẫn cô đi! Của cải của hắn đang gặp nguy hiểm!
“Nếu Vu Kính Đình đánh chúng ta thì làm sao bây giờ, anh Hữu Tài, em sợ!” Liễu Lạp Mai bị Vu Kính Đình dọa sợ nên muốn rời khỏi thôn Dương Gia càng sớm càng tốt.
“Hắn chỉ là một tên đầu đường xó chợ, sớm muộn gì cũng vào tù! Em sợ hắn làm gì?” Lý Hữu Tài mắng.
Liễu Lạp Mai cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Anh Hữu Tài, vậy tại sao bạn nãy anh còn quỳ xuống?”
Lý Hữu Tài nóng mặt, thẹn quá hóa giận:
“Em thì hiểu cái gì? Anh đang lấy lùi làm tiến! Anh muốn hắn cảm thấy thỏa mãn để không cảnh giác! Người ác sẽ sợ trời cao. Vu Kính Đình làm nhiều việc ác như vậy, ông trời chắc chắn sẽ phải người xử lý hắn.”
“Trong thôn ta, ai có thể đánh được anh ta chứ?”
Đừng nói thôn Dương Gia, cả trấn Vương Gia cũng không kiếm được người có thể đánh bay mắng lại Vu Kính Đình.
Lý Hữu Tài đột nhiên không biết nói gì, nhưng rất nhanh, hắn bật cười, nhớ tới chuyện của kiếp trước.
“Không ai đánh được anh ta cũng không sao, có người có thể xử lý em gái của anh ta.” Đối diện với ánh mắt không tin tưởng của Liễu Lạp Mai, vì muốn bảo vệ mặt mũi, Lý Hữu Tài kể chuyện kiếp trước với cô ta.
“Trong vòng ba ngày, em gái bốc đồng của anh ta sẽ bị người ta hiếp dâm! Đây chính là báo ứng của người nhà họ Vu! Người chống lại anh sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Lý Hữu Tài bị Vu Kính Đình đánh nên mới sợ, nhưng hắn không muốn mất mặt trước Liễu Lạp Mai nên cố ý kể chuyện kiếp trước để vớt vát lại hình tượng trong lòng Liễu Lạp Mai. Dù sao, hắn còn muốn lợi dụng Liễu Lạp Mai.
“Lạp Mai, mẹ em còn tiền không? Em đi lấy đi, anh phải thay kính.”
“Tuệ Tử lấy hết tiền của mẹ em rồi. Anh Hữu Tài, anh nói thật sao? Vụ Giảo Giảo sẽ bị cưỡng hiếp?” Liễu Lạp Mai kinh ngạc hỏi.
“Em cứ chờ xem kịch hay đi.”
Lý Hữu Tài nhớ rất rõ, kiếp trước Vu Kính Đình đập phá bệnh viện nên bị bắt nhốt, Tuệ Tử vì hoảng sợ mà bỏ chạy. Vụ Giảo Giảo chút nữa đã trở thành nạn nhân của vụ hiếp dâm. Quần áo của cô bị lột hết, may mà có một đứa bé mập đi ngang qua nên mới cứu được.
Nhưng cụ thể mọi chuyện đã xong hay không thì không biết.
Trong thôn truyền tai nhau chuyện khó nghe, mọi người đều cho rằng Giảo Giảo đã bị hại. Khi Vu Kính Đình trở về, tuy rằng đã thay em gái báo thù, nhưng lời đồn vẫn còn.
Vì chuyện này mà nhà họ Vu phải chuyển nhà. Lý Hữu Tài nhớ rất rõ, bởi vì ngày Giảo Giảo xảy ra chuyện, chính là sinh nhật hắn.
Chỉ còn ba ngày nữa là vào ngày Giảo Giảo gặp chuyện không may ở kiếp trước, Lý Hữu Tài cười lạnh.
Tính tình Vu Kính Đình nóng nảy, có người bắt nạt người nhà anh ta, chắc chắn anh ta không chịu nổi cục tức. Chỉ cần Vu Kính Đình ra tay, chắc chắn sẽ bị bắt nhốt, Tuệ Tử cũng sẽ bị dọa sợ mà bỏ chạy.
Đó chính là lúc Lý Hữu Tài giành được Tuệ Tử!
Lý Hữu Tài thúc giục Liễu Lạp Mai lấy tiền để hắn thay kính. Liễu Lạp Mai về nhà lục lọi nhưng cũng chỉ tìm được mấy hào, không làm được gì.
Liễu Lạp Mai nhớ ra ở nhà kho còn mấy quyển sách, bán giấy vụn cũng được chút tiền nhỉ?
Đang nghĩ vậy thì Tuệ Tử tới.
Đây là giờ nghỉ trưa, Tuệ Tử mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, muốn lấy sách từ nhà mẹ đẻ chuyển về nhà họ Vu. Những quyển sách này đều là do mẹ cô để lại.
Cô tới để chọn những cuốn phù hợp cho Giảo Giảo học vỡ lòng, những bản chép tay không phù hợp với trẻ em.
Cô nhìn đống sách rồi chăm chú suy nghĩ, bắt chước chồng mình.
“Cái đồ sao chổi nhà cô còn dám quay lại?” Liễu Lạp Mai chặn ở cửa trào phúng.
Tuệ Tử lười nói chuyện với cô ta nên đi thẳng tới nhà kho nơi đặt sách.
Tuy không nhiều, nhưng năm đó mẹ Tuệ Tử cố gắng lắm mới giữ lại được, có rất nhiều cuốn chép tay, không mua được ở ngoài.
Tuệ Tử chuyển chúng ra ngoài.
“Không được lấy! Tao muốn bán giấy vụn! Đồ sao chổi nhà mày đã lấy chồng rồi còn về nhà mẹ đẻ trộm đồ. Mày sẽ không để được con trai đâu!” Liễu Lạp Mai nóng nảy hét lên.
Cô ta cứ mắng khiến lục phủ ngũ tạng của cô nóng lên.
Tuệ Tử nghe cô ta nguyền rủa đứa bé trong bụng thì tức giận, nhưng đầu lại trống rỗng, không biết nói gì.
Liễu Lạp Mai mắng chửi rất khó nghe, cô ta mắng không ngừng.
Tuệ Tử nhìn sách trong nhà kho rồi cầm cuốn từ điển nặng ba cân, đập lên đầu Liễu Lạp Mai.
Liễu Lạp Mai cảm giác sao bay đầy đầu.
Tuệ Tử nhặt cái giỏ rỗng bên cạnh đội lên đầu Liễu Lạp Mai, cầm chổi vỗ về cô ta.
“Chị mà dám động vào tôi, chồng tôi sẽ đánh chị, không tin thử xem!”
Liễu Lạp Mai không dám động đậy.
Tuệ Tử thấy thế thì vô cùng thoải mái.
Trị được người đàn bà chanh chua này, Tuệ Tử cảm thấy rất thoải mái.
“Mày đừng đắc ý quá! Báo ứng nhà họ Vu chuẩn bị tới rồi!” Liễu Lạp Mai tức giận, lại không dám đánh cô nên đầu nóng lên, buột miệng nói ra chuyện quan trọng.