Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 58: Ai là chủ nhà này




Mặt cô trắng bệch, môi tím tái, cả người run lẩy bẩy.

“Em sai rồi, đó là lỗi của em.” Trong đầu cô chỉ có một câu này, nước mắt tràn ra không khống chế được.

Chắc chắn kiếp trước Giảo Giảo đã xảy ra chuyện rồi.

Sau khi Tuệ Tử sẩy thai, Vu Kính Đình đập phá bệnh viện, Tuệ Tử sợ anh trả thù đã bỏ chạy suốt đêm.

Trong nhà không có người lớn, kẻ xấu nhân lúc không có ai đã vào làm hại Giảo Giảo. Cho nên Vu Kính Đình mới chuyển nhà.

Tuệ Tử cảm thấy, nếu như kiếp trước cô có dũng khí đối mặt với Vu Kính Đình, sao nhà họ Vu lại có tai họa bất ngờ như vậy được?

Suy cho cùng, đây là lỗi của cô.

Nghĩ đến Giảo Giảo, trái tim của Tuệ Tử giống như bị dao cắt.

Tuy rằng ngoài miệng Giảo Giảo nói không thích cô, nhưng lại hay quấn lấy Tuệ Tử đòi kể chuyện cho cô bé nghe, rõ ràng rất thích, nhưng muốn làm giá.

Những đứa trẻ khác nói Tuệ Tử không tốt, Giảo Giảo là người đầu tiên xông lên đánh nhau với người ta.

Tuệ Tử thích Giảo Giảo từ tận đáy lòng, nghĩ đến kiếp trước Giảo Giảo phải chịu ấm ức, Tuệ Tử hận không thể bóp chết mình, đều tại cô!

Vu Kính Đình không biết Tuệ Tử nghĩ gì, lại thấy vợ anh khóc đến thương tâm, dỗ thế nào cũng không được, tức giận mắng một câu.

“Mẹ kiếp, biết ngay là tên Lý Hữu Tài kia không có ý tốt gì mà, thấy hắn là xúi quẩy. Còn cái tên Uyển Trường Quý kia, có phải gã mắng em làm em sợ không?”

Vu Kính Đình nhìn về phía Uyển Trường Quý rời đi, chuẩn bị đuổi theo, đánh cái gã dọa vợ anh.

Tuệ Tử tóm anh lại, ấp ủ tâm tình cả nửa ngày, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể rơi nước mắt nhìn anh đầy đáng thương.

Dáng vẻ thỏ trắng nhỏ bị thương này khiến mạch máu Vu Kính Đình sắp nổ tung rồi!

Vợ anh phải chịu ấm ức rồi!

Lý Hữu Tài, còn có cái tên Uyển Trường Quý mắng vợ anh, chuẩn bị chịu chết đi!

“Có chút chuyện nhỏ mà em khóc đến mức như thế này? Ai bắt nạt em thì đánh người đó là xong việc, em không xuống tay được, không phải còn anh sao?”

“Nhưng mà, là em sai, em sai.” Tuệ Tử áy náy nói không nên lời.

Cô cảm thấy có lỗi với Giảo Giảo.

“Sai thì sửa, sửa lại tái phạm, tái phạm lại sửa, sửa lại tái phạm.” Vu Kính Đình gây họa từ nhỏ đến lớn, mẹ đều bắt anh xin lỗi người ta, nên rất thuần thục nghiệp vụ xin lỗi.

Tuệ Tử vốn còn đang đắm chìm trong tự trách, bị anh làm rối tung, trong lòng đầy nhiệt huyết.

Vu Kính Đình nói đúng, nếu cô đã sai rồi thì phải sửa, cô muốn che chở Giáo Giáo, cô muốn cho Giảo giảo mọi thứ tốt đẹp mà kiếp trước cô bé không có được.

Trước mắt, cô phải bắt người xấu vào tù, kiếp trước chưa làm được thì kiếp này phải làm được!

Tuệ Tử hạ quyết tâm, giọng nức nở nhưng đầy kiên định.

“Kính Đình, chúng ta về nhà, em có chuyện muốn nói với anh.”

Vu Kính Đình nhìn biểu cảm kiên quyết của cô, tim lỡ nhịp.

Cô cứ lải nhải rằng cô sai rồi... Không phải là coi trọng tên trai bao nào rồi muốn ly hôn với anh chứ?

Tầm mắt dừng ở chỗ mấy con gà trên xe đẩy, mấy con gà này chính là “quà chia tay” ư?

Ngoại trừ chuyện này, Vu Kính Đình thật sự không nghĩ ra sao cô lại xin lỗi liên tục, vừa nhắc tới chuyện chuyển nhà vừa khóc lóc.

Vu Kính Đình âm trầm nhìn gà ở trên xe, chút nữa người phụ nữ này dám làm bậy, anh sẽ lần lượt cắt tiết mấy con gà, hầm nhưng không cho muối để cho cô ăn hết!

Nếu không dạy dỗ người phụ nữ luôn muốn chạy trốn này, cô sẽ không biết ai mới là chủ nhà!

Hai người đều có suy nghĩ riêng.

Trở về nhà, đóng cửa lại, Vu Kính Đình rũ mắt hỏi: “Em muốn nói gì với anh?”

“Em biết tên xấu xa trên cánh đồng ngô là ai.”

“Anh thấy em thiếu việc để làm... Cái gì?” Ý, không phải nói việc ly hôn?

“Em nghi là Uyển Trường Quý. Mục tiêu tiếp theo của gã có thể là Giảo Giảo nhà chúng ta.”

Vu Kính Đình lộ ra biểu cảm nghi hoặc hiếm thấy.

Anh tưởng tượng khung cảnh dạy dỗ vợ tàn nhẫn lấy lại địa vị đàn ông trong nhà, kết quả, không đề cập đến việc ly hôn?

“Đợi một chút, em nói mục tiêu của gã là ai?!” Vu Kính Đình phản ứng lại.

“Giảo Giảo, chính miệng Liễu Lạp Mai nói, chị ta nhất định đã nghe thấy gì đó.” Tuệ Tử khéo léo nói sự thật với anh.

“Dám nhằm vào em gái của ông đây, gã muốn chết đến thế sao?!” Vu Kính Đình nổi trận lôi đình, vào phòng bếp cầm dao phay, tiện tay cầm rìu bổ củi lên, giắt ở thắt lưng.

Tất cả giống hệt với trước khi anh đến bệnh viện gây sự ở kiếp trước. Cũng là biểu cảm hung ác và những công cụ đó.

Kiếp trước Tuệ Tử nhìn thấy thì hoảng sợ tột độ.

“Bây giờ anh không thể đi.”

“Em câm miệng!” Hai mắt Vu Kính Đình đỏ thẫm, chỉ vào Tuệ Tử uy hiếp, “Ông đây còn chưa chết, muốn động đến bọn em, chờ ông đây chết rồi nói!”

Ngay cả câu này, cũng giống với kiếp trước.

Kiếp trước Tuệ Tử cũng từng mạnh dạn ngăn cản anh, bị anh uy hiếp thì vô cùng sợ hãi.

Ngay khi Vu Kính Đình sát khí bừng bừng chuẩn bị ra ngoài tìm Uyển Trường Quý thì cảm thấy phía sau mềm nhũn.

Tuệ Tử ôm eo anh từ phía sau.

Kiếp trước cô sợ đến không dám mở miệng, kiếp này cô muốn dũng cảm làm chính mình. Đây là cô nợ nhà họ Vu, cũng là cô nợ bản thân.

“Đừng đi.”

“Buông tay!”

Tuệ Tử dùng hết sức lực hai đời của cô, ôm anh thật chặt. Rõ ràng cô là người phụ nữ nhát gan nhưng giờ khắc này giống như chiến sĩ quyết đánh đến cùng.

Cô siết eo anh, xúc động nói:

“Em không buông, nếu anh chém người thì phải vào tù, mấy mẹ con chúng em làm sao bây giờ?”

“Dám dòm ngó người nhà anh, em bảo anh phải nhịn sao?” Rõ ràng Vu Kính Đình dùng chút sức là có thể hất cô ra, nhưng không xuống tay được.

Anh thường đấu võ mồm với em gái mình, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu em gái mình. Cho nên, anh không có ý định nhượng bộ.

“Không bảo anh nhịn, Giảo Giảo là em gái của anh cũng là em gái của em, có người muốn ra tay với con bé cũng là chọc vào em, em có cách để cho gã sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối không thể làm bừa như anh.” Tuệ Tử đưa bàn tay nhỏ bé của mình tới cái rìu bên hông anh.

“Nhà này không đến phiên phụ nữ nói chuyện, em tránh ra.” Vu Kính Đình đang ở độ tuổi trẻ trung sung sức, có người khiến người nhà anh chịu ấm ức, phản ứng đầu tiên chính là dùng bạo chế bạo.

“Đừng tưởng rằng ông đây thương em là dám làm mưa làm gió trên cổ ông đây, nhà này anh là chủ!” Vu Kính Đình bị cô quấn lấy không thể làm gì, chỉ có thể nói lời cay nghiệt.

Tuệ Tử buông tay lui ra sau một bước, Vu Kính Đình xoay người, kinh hãi.

“Em điên rồi à?! Mau bỏ rìu xuống!”

Tuệ Tử dùng mặt sau của rìu kề trên cổ, vừa khóc vừa nói: “Vụ Thiết Cắn, em coi anh là người đàn ông của mình mới nói cho anh biết, mẹ em không cần em nữa, trên đời này chỉ có anh thân thiết với em nhất, em không muốn giấu giếm, anh, nên nói cho anh biết hết. Nếu anh không may xảy ra chuyện, anh dám để cho em góa chồng, để cho Giảo Giảo không còn anh trai, để cho mẹ của chúng ta không còn con con trai, em sẽ cắt cổ!”

Cô khóc như người yếu đuối nhất thôn nhưng hành động lại dứt khoát nhất.

Vu Kính Đình vừa mới kêu gào ông đây không khuất phục ai hết, giờ phút này lại bị dọa cho run tay.

“Bỏ xuống! Nói... nói chuyện đàng hoàng!” Người đàn ông miệng lưỡi sắc bén, bị Tuệ Tử dọa cho nói lắp luôn rồi.

“Nhà này ai định đoạt?”

“Em em em, mau bỏ xuống!

“Anh còn muốn làm bậy nữa không?”

“Anh chỉ đánh gã vài cái, không đánh chết... Này này này, anh nghe lời em, đừng dùng sức nữa!” Vu Kính Đình thấy cô muốn dùng sức, sợ tới mức làm ra hành động mà sau này anh sẽ vô cùng hối hận và ảo não.