Lý Hữu Tài bị Vu Kính Đình nói móc đến nỗi á khẩu không nói nên lời, khó lắm hắn mới rặn ra được nhiều câu chửi như vậy, nhưng bị hai cục xương của người ta đè bẹp trong nháy mắt.
Mẹ của Lý Hữu Tài cũng nghe được tin cho nên mới chạy tới đây. Vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng này, tức đến nỗi ngồi dưới đất che mặt khóc.
“Sao số tôi lại khổ thế này chứ!”
“Đừng khóc, con trai nhà bà gây ra tai họa lớn như vậy, mà nhà người ta còn đồng ý gả con gái cho cậu ta, chuyện này không tốt sao?” Trưởng thôn khuyên bảo.
“Con trai tôi phải cưới con gái nhà giàu, chứ cô ta mà xứng sao? Không lo soi gương lại đi!”
Lời nói của mẹ Lý Hữu Tài khiến cho Vương Phân Phương khó chịu.
Vương Phân Phương nhảy ra chỉ vào mẹ của Lý Hữu Tài, đáp trả:
“Con gái nhà tôi còn chướng mắt cái tính ăn bám gia truyền nhà mấy người ấy. Chồng bà ở rể, bố chồng bà cũng ở rể, con trai bà còn muốn ở rể nữa à? Cũng được đấy nhỉ, bà bảo Lý Hữu Tài đến nhà chúng tôi ở rể cũng được đấy!”
Tuệ Tử hết nhìn qua bên đây, rồi lại nhìn qua bên kia. Có chút tiếc nuối.
Kiểu người phụ nữ đanh đá này mà cãi nhau thì toàn dựa vào việc ai mắng thậm tệ hơn, ai mắng lớn giọng hơn để phân thắng thua, thật sự chẳng có tính thường thức xíu nào, tính ra còn thua Kính Đình, anh nói móc người khác vui hơn.
Cô đã xem nhiều trận cãi nhau, chỗ nào có Kính Đình thì sẽ có tiếng cười vui vẻ. Vẫn là Vu Kính Đình đỉnh hơn.
Tuệ Tử đang thầm khen ngợi Kính Đình, Lý Hữu Tài bùng nổ.
Bỗng nhiên hắn vọt tới, chỉ vào Tuệ Tử rồi mắng:
“Vương Thủy Hoa, bà là mụ già gian ác, bà đã sinh ra cái thứ yêu nghiệt gì vậy hả?”
Tuệ Tử chỉ vào mũi mình.
Cô sao? Chẳng lẽ cô giống mẹ chồng mình lắm sao?
Vốn dĩ Lý Hữu Tài không đeo kính cho nên nhìn không rõ, hơn nữa tầm nhìn vào buổi tối lại không cao, hắn chỉ nhìn thấy lờ mờ có một đống đen đứng cạnh Vu Kính Đình cho nên nghĩ rằng đó là Vương Thúy Hoa.
“Chính là bà! Bà cho rằng bà ăn mặc như một con gấu thì tôi không nhận ra bà sao?!” Lý Hữu Tài can đảm hiếm thấy, cố sức mắng chửi.
Trong lòng hắn, Vu Kính Đình và hắn có mối hận “giành vợ”.
Mặc dù ở kiếp trước hay là kiếp này Tuệ Tử cũng chưa từng thích hắn, nhưng Lý Hữu Tài tin chắc với tư cách là người sống lại, lại còn ôm lòng “hối hận”, hắn chân thành muốn lấy lòng Tuệ Tử, dựa vào cái gì mà Tuệ Tử không chấp nhận hắn chứ?
Nhưng hắn không ngờ rằng, hành động chỉ thẳng mặt Tuệ Tử chửi mắng thì khoảng cách tới việc “lấy lòng” đã xa tận Tây Thiên rồi.
Vu Kính Đình vốn còn đang làm trò khỉ xem kịch vui, nghe hắn mắng chửi, vẻ mặt của anh lập tức thay đổi.
Anh dùng một tay tóm cổ áo Lý Hữu Tài kéo hắn đến trước mặt Tuệ Tử, ánh đèn pin chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Tuệ Tử.
Người đẹp chính là người đẹp, cho dù có đội mũ lông rất đần đi nữa thì vẫn là người đẹp.
“Mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ, ai đây hả?”
Lý Hữu Tài cuối cùng cũng nhìn rõ.
“Tuệ Tử? Sao lại là em?!!!”
Ai có thể ngờ một cô gái trẻ tuổi lại ăn mặc như con gấu đi qua lại như vậy chứ, sao nhận ra được!
“Anh là cái thá gì mà gọi tôi là mụ già gian ác? Cũng không chịu soi gương lại xem, nhìn mấy nếp nhăn trên mặt anh còn có thể kẹp chết ruồi rồi đấy! Tôi không có đứa con bất hiếu như anh!” Tuệ Tử vừa nói hết một hơi.
Hai mắt Lý Hữu Tài trợn lên, tuyệt vọng ngất xỉu.
Vu Kính Đình buông tay, nhìn hắn giống như quả dưa thối nát té xuống đất, anh chậc chậc hai tiếng.
“Chưa từng thấy kẻ chủ động tìm đường chết như vậy... Vợ ơi, hôm nay em làm tốt lắm đó.”
Cô không cần mất thời gian suy nghĩ đã lập tức chửi lại, tiến bộ không nhỏ đấy.
Sau khi chửi xong, Tuệ Tử cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Mẹ của Lý Hữu Tài đang chửi nhau với Liễu Lạp Mai thì thấy con trai mình bị Tuệ Tử chửi đến ngất xỉu... cũng có thể là bị cô dọa ngất xỉu, bà ta chạy tới chỉ vào Tuệ Tử tức giận mắng:
“Cái đồ gieo tai họa này, đều do cô hại con trai tôi...”
“Vẻ ngoài xấu xí thì bớt nói chuyện lại!”
Vu Kính Đình chỉ ngón tay vào bà ta, tiện tay kéo Tuệ Tử lùi ra sau hai bước, vẻ mặt ghét bỏ nhìn bà Lý.
“Tuệ Tử, em tránh xa loại người có vấn đề về não này ra, mẹ nói không cho chúng ta chơi với người ngu.”
“Ừm!” Tuệ Tử rất ngoan ngoãn mà gật đầu.
Bà Lý dám chửi Tuệ Tử nhưng lại không dám đắc tội với Vu Kính Đình, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhìn thấy Vương Thúy Hoa đang chạy qua đây, lập tức lùi về sau.
Cả thôn đều biết không thể đắc tội với nhà họ Vu, vấn đề trọng điểm của bà ta lúc này cũng không phải là nhà họ Vu.
“Mẹ có đến trễ không?” Vương Thúy Hoa dẫn theo Giảo Giảo còn đang buồn ngủ chạy qua đây.
“Vừa đúng lúc ạ, bây giờ đã diễn tới đoạn bà Lý với Vương Phân Phương chê bai nhau rồi ạ.” Tuệ Tử tóm tắt diễn biến nãy giờ cho mẹ chồng nghe, mẹ chồng nàng dâu đứng cắn hạt dưa cùng nhau hóng hớt.
Giảo Giảo rảnh rỗi sinh nông nổi, cho nên coi Lý Hữu Tài đang ngã trên mặt đất thành ngựa gỗ. Cô bé nhảy qua nhảy lại, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Quả bóng nhỏ, quả bóng nhỏ, những cú đá, hoa mã lan nở rộ hai mươi mốt.” Bên này cô bé hát đồng dao, bên kia người hai nhà đang cãi nhau. Trùng hợp là tiết tấu cãi nhau của bà Lý và Vương Phân Phương lại giống như đồng dao Giảo Giảo đang hát.
“Con trai nhà tôi là học sinh trung cấp!” Bà Lý chống nạnh.
“Con gái nhà tôi lớn lên xinh đẹp!” Vương Phân Phương khoanh tay.
“Hai tám hai năm sáu...” Giảo Giảo nhảy nhót.
“Con trai tôi được rất nhiều nữ sinh thích!”
“Người đến nhà cầu hôn con gái tôi đợi mòn ở cửa!”
“Hai tám hai chín ba mươi mốt...”
Mắt thấy hai người phụ nữ cãi nhau lâu đến mức Giảo Giảo sắp hát xong bài đồng dao luôn rồi, trưởng thôn không nhịn được mà thét lên:
“Im miệng hết chưa!”
Hai người phụ nữ đanh đá nhìn ông.
Tuệ Tử với đám đông đang hóng hớt cũng ngừng việc cắn hạt dưa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà rất nhiều người trong thôn đã nghe tiếng chạy đến, vây quanh một vòng xem chuyện vui. Tuệ Tử nhìn thì thấy đều là mấy người có quan hệ tốt với nhà cô, còn đưa một nắm hạt dưa để ăn cùng.
Xung quanh vui vẻ hòa thuận, mà hai nhà trong vòng lại đang chửi nhau túi bụi.
“Tôi mặc kệ con trai nhà bà có giỏi giang thế nào, cũng mặc kệ con gái nhà bà có ổn áp ra sao.” Trưởng thôn vừa nghĩ đến chuyện Liễu Lạp Mai giống như một miếng thịt thối, cũng không biết hình dung cô ta thế nào.
“Nếu như hai nhà mấy người không kết thông gia, vậy tôi sẽ trói hai người họ đến gặp quan, rồi cứ xử lý dựa theo tội bọn lưu manh, ngồi tù cả đám!”
Trưởng thôn rồng xong câu này, cả hai nhà đều không nói lời nào.
“Mấy người suy nghĩ thế nào? âm thầm hòa giải rồi kết hôn, bây giờ tôi sẽ viết thư giới thiệu, ngày mai đi đăng ký. Sau này không ai được nhắc tới chuyện này, đôi vợ chồng trẻ sống với nhau những ngày tháng vui vẻ... Nếu như không đồng ý thì bây giờ tôi sẽ gọi người chuẩn bị xe đưa hai nhà các ngươi vào Cục Cảnh sát!”
Trưởng thôn là người có tiếng nói nhất, ông đã nói vậy thì hai nhà chẳng còn đường lui nữa rồi.
Bà Lý biết đã không thể cứu vãn nữa, chỉ có thể thuận theo, không cam lòng nói:
“Bỏ đi, cứ như vậy đi. Nhà tôi chịu oan ức một chút vậy, cưới thì cưới, nhưng tôi nói trước đấy nhé, nhà chúng tôi sẽ không bỏ ra bất kỳ sính lễ nào.”
Lý Hữu Tài yếu ớt tỉnh lại, nghe thấy mẹ mình nói vậy khiến cho hắn kích động. Giảo Giảo còn đang nhảy qua nhảy lại, hắn vừa nhúc nhích đã bị Giáo Giáo giẫm lên bụng.
Lý Hữu Tài đảo mắt rồi ngất xỉu tiếp.
Vu Kính Đình nhanh tay lẹ mắt bế em gái lên cao.
“Đừng thứ gì cũng giẫm thể, không thấy bẩn à?”
Giảo Giảo cười hắc hắc, đung đưa chân.
Hôn sự này được cũng thành, không được cũng phải thành, phụ huynh hai bên không bằng lòng cũng không còn cách nào cả.
Tuệ Tử xem đủ kịch hay, đột nhiên nghĩ đến hình như thiếu cái gì đó?
Đúng rồi, sao cái ông bố cặn bã của cô mệnh danh là yêu Vương Phân Phương nhất lại không nói một câu?
Ở góc khuất, Tuệ Tử nhìn thấy Trần Khai Đức ngồi xổm hút thuốc lá.
“Ầm ĩ cái gì đây, không sợ người ta chê cười à?” Trần Khai Đức kìm nén rất lâu, lúc này thấy tình hình chiến đấu đã kết thúc mới đứng lên nói.