Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 52: Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần




Tuệ Tử bị Vu Kính Đình che mắt cho nên không nhìn thấy gì cả.

Cô chỉ nghe tiếng thét chói tai của Vương Phân Phương.

“Á! Lạp Mại?!”

Vu Kính Đình thấy Lý Hữu Tài mặt đỏ tía tại đang vội vàng kéo quần lên, mới thả tay đang che mắt Tuệ Tử ra.

Anh cầm đèn pin rọi qua rọi lại mặt Lý Hữu Tài, còn huýt sáo một cái.

“Đây không phải là thằng nhãi nhà ai kia hay sao? Sao lại ở cùng với Liễu Lạp Mai vậy ta?”

Trên đường đi tới đây, Lý Hữu Tài vô cùng mờ mịt.

Thậm chí hắn còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù là kẻ ngu đi nữa thì khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng sẽ hiểu ra.

Lý Hữu Tài nghiến răng, nhìn về phía Vu Kính Đình. Hắn bị cận thị nặng cho nên nhìn không rõ, chỉ có thể dựa vào giọng nói để phân biệt, nhận ra đây chính là tên lưu manh.

“Trưởng thôn, mọi chuyện đều do Vu Kính Đình gây ra!”

Vu Kính Đình khoanh tay.

“Ông đây ở nhà học thơ Đường với vợ, chuyện mày với Liễu Lạp Mai chui vào rừng thì liên quan gì đến tao? Người phụ nữ dơ dáy như vậy, cái cổ thì nứt nẻ đen như cái trục xe, cũng chỉ có cái miệng mày mới dám gặm... Re!”

Có thể nói, tiếng nôn ọe ghê tởm cuối cùng này vô cùng sinh động.

Liễu Lạp Mai đỏ bừng mặt, Lý Hữu Tài cũng cảm thấy ghê tởm.

“Đại Chí, Nhị Khuê, Thiết Cắn kêu mấy cậu bắt họ sao?” Trưởng thôn nhìn anh em nhà họ Dương.

Người mang họ Dương trong làng này đều là bà con với nhau, trưởng thôn với hai anh em nhà này cũng là họ hàng xa. Cho nên không cần biết chuyện trước mắt rốt cuộc là như thế nào, trưởng thôn chỉ muốn đổ lên đầu Vu Kính Đình .

Hai anh em nhà họ Dương đồng loạt lắc đầu.

“Thiết Cắn là ai?” Đại ca của người ta tên là Vu Kính Đình mà.

Trưởng thôn vừa nhìn đã biết là do tên Vu Thiết Cắn thối tha xúi giục.

Tuệ Tử nhìn biểu cảm của trưởng thôn thì đoán rằng chắc chắn ông ấy đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Vu Kính Đình .

Trưởng thôn sợ phiền phức cho nên chỉ mong sao mọi việc theo lẽ bình thường. Bình yên vô sự ở mặt ngoài mới là chuyện tốt. Chứ cứ mỗi một ngày lại bắt một người xấu như thế này thì trưởng thôn không thể sống thanh thản nhẹ nhàng nổi.

Nếu như hai anh em nhà họ Dương nói là bị Vu Thiết Căn xúi giục thì trưởng thôn có thể giảng hòa, xem chuyện này là ân oán cá nhân, nói qua loa vài câu là xong chuyện.

Nhưng hai anh em nhà họ Dương lại không thừa nhận, nên trưởng thôn chỉ có thể kiềm chế mà lấy tẩu thuốc lá ra hút, tức giận trừng mắt nhìn Lý Hữu Tài.

“Con gái của tôi vẫn là gái lớn chưa chồng, ừm, có thể tác hợp cho tụi nó!” Vương Phân Phương đảo mắt, lập tức ý thức được đây chính là cơ hội!

Chuyện Liễu Lạp Mai xem mắt thất bại đã trở thành đả kích nặng nề đối với hai mẹ con nhà này. Liễu Lạp Mai lúc này giống như miếng thịt có giòi sắp thối rữa, nếu còn không mau bán đi sẽ để hôi thối trong nhà, sợ rằng sau này sẽ khó gả cho người khác.

Mặc dù Lý Hữu Tài khá nghèo, không phù hợp với tiêu chuẩn chọn rể của Vương Phân Phương. Nhưng trước mắt hết chuyện này đến chuyện khác kéo tới, dù sao đi nữa thì Lý Hữu Tài cũng từng học trung cấp, tạm chấp nhận gả con gái đi vậy.

Liễu Lạp Mai vội vàng cúi đầu, xấu hổ nói:

“Cứ theo ý của mẹ đi ạ.”

Vu Kính Đình móc một nắm hạt dưa từ trong túi ra đưa cho Tuệ Tử, hai người cắn hạt dưa đợi xem chuyện tiếp theo.

“Ông lớn, tôi bị oan mà!”

Trưởng thôn nghe Vương Phân Phương nói chịu gả Liễu Lạp Mai cho Lý Hữu Tài, sắc mặt âm trầm cũng tốt hẳn lên.

Mặc dù tiêu hóa loại thịt này ở trong thôn thì hơi ghê tởm, thế nhưng vẫn tốt hơn so với đưa ra ngoài.

Thôn Dương Gia có trẻ vị thanh niên chưa lập gia đình chơi đùa mù quáng... Đây là do trưởng thôn quản lý chưa được ổn thỏa!

“Lý Hữu Tài! Cậu phải nhận định rõ tình hình! Sao lúc cậu cởi quần lại không nghĩ nhiều như vậy nhỉ? Bây giờ, lối thoát duy nhất của cậu chính là cưới Liễu Lạp Mai về nhà!”

Lý Hữu Tài không nói được gì.

Cưới Liễu Lạp Mai thì chẳng khác nào đội vô số cái mũ xanh trên đầu sao?

Người khác sống lại thì có thể làm ăn phất lên như diều gặp gió, đảm nhiệm chức CEO, cưới một người đẹp như Tuệ Tử về làm vợ. Còn hắn thì sao, hắn sống lại chỉ để cưới Liễu Lạp Mai, một món hàng xách tay đã qua nhiều người ư?

“Ông lớn, tôi và Lạp Mai thật sự không phải là kiểu đó...”

“Anh Hữu Tài... cũng đã như vậy rồi thì anh cứ nhận đi, em không chê anh nghèo đâu.” Liễu Lạp Mai nhìn Lý Hữu Tài chan chứa tình cảm.

Tuệ Tử nghe câu “anh Hữu Tài” đầy nũng nịu của cô ta mà cả người nổi đầy da gà, hạt dưa cũng mất ngon luôn rồi.

“Buổi sáng cô ta cũng gọi Uyển Đại Nghiệp là anh Đại Nghiệp. Uyển Đại Nghiệp nghe xong mém tí nữa là chạy mất dép.” Tổ trưởng tổ không khí Vu Kính Đình đúng lúc lên tiếng.

Một câu này làm cho toàn bộ bầu không khí được đẩy tới mức cao nhất.

Lý Hữu Tài vô cùng ghê tởm. Từ ngày hắn sống lại đã bày mưu tính kế, một lòng ăn năn hối lỗi làm một người đàn ông tốt là để cưới Tuệ Tử.

Cố gắng nhiều như vậy nhưng còn chưa chạm được một công tác của Tuệ Tử, lại gặp phải một người phụ nữ đầu thì đầy gàu, cổ thì đen giống như trục xe vậy?!

Lý Hữu Tài đương nhiên biết rõ Liễu Lạp Mai là loại hàng gì.

Hôm nay cô ta có thể nũng nịu gọi hắn là anh Tài, ngày mai cũng có thể gọi người đàn ông khác là anh, miễn là đàn ông là được, dù thơm tho hay hôi hám gì cũng đều lôi kéo về chỗ của mình.

Hắn không hề muốn thứ bẩn thỉu như vậy.

Lý Hữu Tài từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào Vu Kính Đình và Tuệ Tử mắng:

“Vu Thiết Căn, là mày hãm hại tao!”

“Đúng vậy, là tạo hãm hại mày đó. Tao bắt mày hẹn hò với Liễu Lạp Mai, thậm chí còn khống chế tinh thần mày, bắt mày cởi quần.”

Vu Kính Đình khoanh tay, lời của anh khiến cho mọi người xung quanh cười rộ lên.

Anh luôn là vua trong việc khuấy động không khí.

Lý Hữu Tài hoàn toàn bị chọc giận, đứng lên chỉ vào Vu Kính Đình mắng không ngừng.

Nào là chửi cha mắng mẹ, nào là bộ phận trên cơ thể người, cái nào khó nghe thì cứ lấy cái đó ra mắng.

Vu Kính Đình chỉ ung dung móc mấy hạt đậu phộng từ trong túi ra, anh lấy tay ném rồi dùng miệng đón lấy, không hề động đậy.

Tuệ Tử không vui nhíu mày, vô cùng tức giận.

Cũng là mắng người nhưng Vu Kính Đình mắng dễ nghe hơn nhiều.

Hơn nữa anh rất ít khi dùng lời nói khó nghe để mắng người khác. Trong ấn tượng của Tuệ Tử, có một lần anh mắng Lý Hữu Tài, đó là bởi vì Lý Hữu Tài quá bỉ ổi, chỉ xứng được đối xử với cách thô bỉ này.

Những lúc khác thì Vu Kính Đình hay thích nói móc người khác hơn là chửi tục. Bình thường anh nói móc người khác, cô chỉ cảm thấy giống như tự tấu hài một mình. Khi so với Lý Hữu Tài thì thấy rõ hắn đúng là kẻ cặn bã.

Mắng chửi khó nghe như vậy.

Chỉ chỏ mắng mỏ trực diện thế này, miệng Tuệ Tử nói không lại. Nghe Lý Hữu Tài mắng Vu Kính Đình , cô tức giận, bắt đầu nhìn xung quanh để tìm gạch.

Khi đấu võ miệng không lại thì chỉ còn nước kiếm gạch thôi.

Vu Kính Đình thuận tay nhét một hạt đậu phộng vào miệng Tuệ Tử, bình tĩnh nói với Tuệ Tử:

“Xem anh trai làm mẫu cho em cách để đối phó với loại chó dại thấp kém này.”

Trong đầu Kính Đình có một hệ thống mắng chửi hoàn chỉnh!

Từ thấp đến cao, đối phó với loại người nào thì cần dùng phương pháp chửi tương ứng.

Tuệ Tử hít sâu một hơi, cô còn rất yếu kém trong lĩnh vực “tinh hoa văn hóa đất nước” ấy nhỉ!

Lý Hữu Tài mắng một hơi đến nỗi não thiếu oxy luôn.

Vu Kính Đình quay đầu, nhìn thấy mẹ của Lý Hữu Tài đang chạy về phía này, Vu Kính Đình nhiệt tình vẫy tay:

“Thím Lý! Thím ôm con chó này từ chỗ nào về đấy ạ? Sủa giỏi ghế đó ạ!”

Một câu nói đã lập tức giết chết mấy câu chửi bằng bộ phận cơ thể, với lời hỏi thăm tổ tiên mà Lý Hữu Tài lải nhải nãy giờ.

Một tay Vu Kính Đình chống nạnh, tay còn lại ngoắc ngoắc Lý Hữu Tài giống như là kêu chó.

“Dùng cách nãy giờ của mày của cha ông đây thêm vài tiếng nữa xem, sủa giỏi thì ông đây thưởng cho mày hai cục xương.”

Mắt Tuệ Tử lấp lánh nhìn Kính Đình, tên này ác quá, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần chứ đùa!