Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 54: Không dám nhận tấm lòng




Tuệ Tử lạnh lùng nhìn Trần Khai Đức, giống như nhìn một người xa lạ.

Sợ người ta chê cười nên ông ta luôn nói đạo lý đầu mối cả đời. Nhưng ông ta càng như vậy, càng nhận nhiều sự nhạo báng của mọi người.

Tuệ Tử xem thường người đàn ông mà cô gọi là bố này.

Từ nhỏ đến lớn, bố trong ấn tượng của cô là một người thích uống rượu và bỏ bê gia đình. Tất cả mọi thứ trong nhà đều do mẹ một tay quán xuyến, người đàn ông này chỉ biết tìm mọi cách lấy tiền trong nhà đi uống rượu, rồi nổi điên.

Cô không cảm nhận được tình thương của bố trong suốt quá trình trưởng thành. Người đàn ông này không hề cho cô một chút ấm áp nào, không có gì cả. Cho nên, khi tối nay nhà họ Trần mất hết mặt mũi cô vẫn bình thản.

Sau khi xem hết vở kịch thì cô theo chồng về nhà. Trần Khai Đức nhìn thấy con gái cứ thế lướt qua mình thì muốn gọi cô lại khiển trách vài câu.

Vu Kính Đình lơ đãng nhìn về phía này, Trần Khai Đức bị anh nhìn thì lạnh sống lưng, không dám nói gì.

Chờ hai người đi xa, Trần Khai Đức mới dám ngẩng đầu.

Vu Kính Đình xách đèn pin đi ở phía trước, Tuệ Tử và mẹ đi ở phía sau.

Cả nhà đi cùng nhau, từ xa vẫn có thể nghe được tiếng nói cười của họ.

Trần Khai Đức nhìn mấy người hòa thuận một lúc lâu, đột nhiên nhớ đến lần trước ông ta cũng nhìn mẹ của Tuệ Tử rời đi không quay đầu lại.

“Buổi tối còn nói chuyện lớn tiếng như vậy, đúng là không sợ người khác chê cười.”

Trần Khai Đức nhỏ giọng mắng nhưng ở đâu đó trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Về đến nhà, Vương Thúy Hoa và Giảo Giảo trở về phòng, hai mắt Vu Kính Đình lóe sáng nhìn Tuệ Tử.

Nếu như không phải bị chuyện của Lý Hữu Tài làm chậm trễ, bây giờ anh đã cùng vợ thảo luận thơ từ ca phú, nghiên cứu cuộc sống tốt đẹp rồi.

Tuệ Tử bị anh nhìn đến mức mặt nóng lên. Cô nói nhỏ:

“Anh vào phòng chờ em trước.”

Vu Kính Đình không biết cô muốn làm gì, ở bên cạnh nhìn.

Anh chỉ thấy cô mở tủ ra, lấy bình dầu mè. Nửa đêm rồi mà gái có chồng còn muốn ăn dầu mè sao? Không sợ bị tiêu chảy à?

Tuệ Tử cẩn thận nhỏ một giọt, nhẹ nhàng bôi lên khóe miệng.

Thời buổi này, nhà nào có dầu mè đều không phải nhà bình thường, nhà họ Vu vẫn đi đầu cả thôn.

Vừa mới chuẩn bị xong, cằm cô bị một đôi tay to nâng lên. Dưới ánh đèn, khóe miệng của cô gái da trắng như búp bê sứ có vết nứt nhỏ.

Nếu không chú ý thì không nhìn thấy, mắt của Vu Kính Đình tối đi.

“Đi thôi.” Tuệ Tử không biết anh nhìn cái gì.

Ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua vết nứt rất nhỏ ở miệng cô, hàng lông mày rậm nhíu lại.

Lúc lâu sau, anh mới nói.

“Sao miệng của em lại nhỏ vậy chứ? Thật mong manh!”

“???” Tuệ Tử nghe anh nói như vậy thì đầu đầy chấm hỏi, đang yên đang lành, sao lại đột nhiên ca thán như vậy?

“Đi thôi, đừng mò mẫn ở đây nữa!” Vu Kính Đình đẩy cô trở về phòng.

Tuệ Tử đã chuẩn bị tâm lý, đáp ứng chuyện mà anh muốn làm.

Tuy nhiên, cô lại thấy Vu Kính Đình ném quyển thơ Đường cho cô.

“Đọc thơ cho anh nghe, hai ngày nay ông đây hơi mất ngủ.” Chủ yếu là nóng trong người.

“Ừm.” Tuệ Tử cảm thấy khó hiểu, không phải tên này đang rất gấp gáp sao, đột nhiên hiền lành như vậy?

Muốn để cô yên sao?

“Nhìn cái gì! Ông đây không phải súc sinh chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện não tàn ấy!”

Anh thô lỗ giải thích, mặt hơi đỏ lên.

Đúng là tên đàn ông đơn giản. Vì không thể nói với cô những lời tình tứ buồn nôn nên anh hung dữ nhấn mạnh với cô một việc: Vu Kính Đình sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt. Vợ của anh, anh sẽ yêu quý, hiện tại cô đang bị thương nữa, sau này ai hầu hạ anh chứ!

“Nhìn em ngốc nghếch như con chim nhỏ chưa kìa, không mau đọc đi? Còn nhìn ông đây nữa là giết đấy!”

Anh vẫn hung dữ như vậy, nhưng rất tinh tế và dịu dàng.

Tuệ Tử được anh sưởi ấm.

Đèn sợi đốt tỏa ra ánh sáng dịu trong căn phòng nhỏ.

Hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm đang nở hạnh phúc. Bàn chân nhỏ lạnh lẽo của người phụ nữ được chân của người đàn ông che chở. Cô đọc thơ cho anh nghe bằng giọng nói êm ái.

Khi còn trẻ, cô đã chia sẻ những câu thơ yêu thích của mình với anh mà không hề giữ lại cho riêng mình.

Cảm giác này rất tuyệt. Người đàn ông nhắm mắt lại, bóng hàng lông mi dài trên khuôn mặt của anh thật đẹp.

Anh không làm gì cả. Nhưng nó đã chạm vào trái tim cô hơn cả những chuyện thân mật nhất.

Ban đêm Giảo Giảo thức dậy, đi ngang qua phòng anh chị thì nghe được tiếng đọc thơ bên trong. Cô dừng lại nghe một lúc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chị dâu của cô đã làm thế nào để anh trai chủ động học tập?

“Chị dâu thật đáng sợ, mình phải tránh xa chị ấy mới được.” Giảo Giảo thì thầm.

Cô cảm thấy trên người Tuệ Tử có một loại năng lực đáng sợ. Nhìn có vẻ là một người yếu đuối, nhưng chị ấy lại có năng lực khiến cho người khác nghe lời mà không thể từ chối.

Vụ Giảo Giảo cảm thấy mấy chiếu của chị dâu còn khó chơi hơn nắm đấm của anh trai. Anh trai đánh chết cũng không chịu đọc sách, nhưng cuối cùng vẫn bị chị dâu đọc thơ cho nghe mỗi ngày, thật đáng sợ!

Giảo Giảo quyết tâm.

Cô, Vụ Giảo Giảo, thề với bóng đèn 20% trong nhà, có đánh chết cô cũng không để mình bị chị dâu dẫn đi học hay đọc sách gì như anh trai! Lớn lên sẽ đi nhảy đại thần, tốt biết bao!

Một lát sau, người đàn ông than “mất ngủ” đã ngủ thiếp đi.

Tuệ Tử không biết nên nói gì. Rốt cuộc người này làm thế nào mà vừa dính vào gối là có thể ngủ được ngay vậy?

Tuệ Tử khép sách lại, nhẹ nhàng hôn lên trán của anh.

Đúng lúc cô nghe thấy anh nói mới trong giấc mơ.

Cô ghé sát tại lại, cố gắng nghe những gì anh nói.

“Tuệ Tử thật là...”

Cô không nghe thấy chữ cuối cùng, cô giật mình, vội vàng chui vào trong chăn nằm xuống.

Không cần nghĩ cũng biết, không phải là chuyện tốt gì.

Đồ xấu xa, trong mơ cũng chiếm hại từ cô!

Ngày hôm sau, Vương Thúy Hoa lại bị đánh thức từ trong giấc mơ đẹp.

Khi kéo rèm cửa sổ ra, bà vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa con trai ngốc nghếch nhà mình đang bổ củi.

Hôm qua tâm trạng của anh tốt nhưng không có chỗ giải tỏa cảm xúc vui vẻ nên hôm nay cảm thấy ngột ngạt, chỉ có thể bổ củi.

Vợ anh quá xinh đẹp, anh có thể làm gì bây giờ! Cơ thể tràn đầy tinh lực nhưng không có chỗ dùng, không bổ củi chẳng lẽ đi cào tường sao?

Vương Thúy Hoa lười để ý đến anh, kéo rèm cửa sổ mắng một câu.

“Đồ ngốc, kết hôn xong không biết mang họ gì nữa à?”

Bữa sáng, trước mặt Tuệ Tử có thêm một bát bánh trứng.

Cô dùng đũa chọc chọc, hay lắm, hấp chín quá rồi.

Đây là chiếc bánh trứng xấu xí nhất mà cô từng thấy, có một không hai!

“Nhìn cái gì! Ăn đi!” Vu Kính Đình quát.

Bánh này là lúc nấu cơm, anh đã lén lút bỏ vào hấp.

Đây gọi là bồi bổ cho vợ, dù sao khóe miệng cô đã nứt, ăn mà không cần nhai cũng đỡ khó chịu.

“Anh còn nhớ anh có một người em gái ruột không đấy?” Giảo Giảo nói.

Tuệ Tử nghe vậy thì đẩy cái bát cho cô bé.

“Cho em ăn này!”

Vu Kính Đình trừng mắt, dám không nhận tấm lòng của ông đây?!

Chiếc đũa của Giảo Giảo sắp chọc vào chiếc bánh đột nhiên dừng lại.

Vì sao bánh của anh hấp lại khác xa bánh mẹ hay chị dâu hấp vậy? Tại sao trên bánh còn dính cả bụi tro?

Thật ra là do Vu Kính Đình cho nhiều gia vị Thập Tam Hương quá.

“Ừm, chị dâu, tấm lòng của anh trai em mà, chị ăn đi thì tốt hơn.” Giảo Giảo đẩy cái bát trở lại.

Nhìn có vẻ chẳng ăn được đầu, cô ăn không vào!