Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 33




“Làm sao mà… Tại sao ngươi vẫn còn sống?”

Khoảnh khắc nhìn thấy Hiên Thượng Lâm, người đang ung dung ngồi trong nhà lao – Ly Trần kinh ngạc đến lạc cả giọng.

“Không trúng độc ư?” Ly Trần ngơ ngác tự hỏi, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, “Không có khả năng, chính mắt ta đã nhìn thấy mà.”

Ly Trần ngồi một mình trong nhà lao hoang mang không ngừng, nhưng Hiên Thượng Lâm chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài phòng giam nhìn hắn, không nói lời nào.

“Hiên Thượng Lâm, là ai? Vậy mà có thể cứu được ngươi?” Ly Trần đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy tới, hai tay đập mạnh vào cửa sắt, “Trên đời này căn bản không có cách giải được Tru Tâm!”

“Cho dù là nha đầu Lưu Huỳnh kia…”

Nói tới đây, sắc mặt Ly Trần chợt tái nhợt, hắn nhớ tới mình đã từng nói đùa với nàng một câu.

Câu nói đó ngay cả bản thân hắn cũng không biết là thật hay giả.

“Trừ phi ngươi nguyện ý dẫn cổ trùng vào tim mình, lấy mạng đổi mạng.”

Hắn chỉ nghĩ lời đó chỉ do hắn thuận miệng mà thôi, sao có thể thành sự thật được?

Nhưng cơ thể hắn không tự chủ được mà lảo đảo lui về sau một bước.

“Lưu Huỳnh đâu? Để nàng ấy tới gặp ta!” Ly Trần gào thét với người ngoài cửa, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang tức giận hay là lo lắng nữa.

“Hiên Thượng Lâm, nàng ấy đang ở đâu?” Người trước mặt vẫn không nói gì, hắn lại rống to lần nữa.

Một lúc lâu sau, Hiên Thượng Lâm mới chậm rãi nói câu đầu tiên.



“Không liên quan gì đến ngươi.”

“Đường đường là Bắc Tiêu Vương – Bắc Diệc Tiêu, lại là Các chủ coi mạng người như cỏ rác của Phẫn Các – Ly Trần, hoàng thất của An Ly quốc thật thú vị.” Hiên Thượng Lâm mỉm cười với người trong ngục, nhưng đôi mắt lại không hề gợn sóng.

Thân phận bị bại lộ, nhưng biểu hiện của Ly Trần nằm ngoài dự đoán của Hiên Thượng Lâm, không những chẳng mảy may xúc động mà ngược lại còn cười khinh thường.

“Ngươi nghĩ ta sẽ để ý chuyện này sao? Hoàng đế bệ hạ?” Ly Trần châm chọc nói.

“Để Lưu Huỳnh tới gặp ta.” Hắn cười tà mị nói: “Hay là nói, bệ hạ không có cách nào để nàng tới gặp ta?”

Nhưng mà, hắn vẫn không nhận được câu trả lời của Hiên Thượng Lâm, giống như người đó ngay từ đầu đã chẳng muốn nói chuyện nhiều với hắn.

Cho đến khi người nọ rời đi, bên tai Ly Trần vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của hắn.

“Nàng nói ngươi có ân với nàng ấy, không cho phép ta làm hại đến tính mạng của ngươi, yên tâm, ta nói được sẽ làm được.”

Có ân? Có ân cái gì? Ở trong vực sâu đó, ở đâu ra chuyện có ân?

Hắn không ngừng lục tìm trong ký ức, nhưng từ rất lâu trước đây đến bây giờ hoàn toàn trống rỗng.

Điều duy nhất còn sót lại là cảnh tượng lần đầu tiên gặp – hắn cầu tình thay cho nha đầu một hai muốn gia nhập Phẫn Các cho bằng được.

Buồn cười là lúc đó hắn chỉ vì tức giận mà thôi.

Tức giận vì bản thân bị phụ thân ném vào Phẫn Các, còn nàng chẳng biết tốt xấu gì tự mình dâng tận cửa.

Mới đầu hắn xuất phát từ tâm trạng xem diễn, muốn nhìn thấy cảnh nàng hối hận, rồi sau đó, chẳng qua là nàng có giá trị, vậy mà nàng lại nhớ kỹ, còn nhớ tận mười năm?

Ly Trần đột nhiên cúi đầu, quỳ rạp xuống đất.

Trong lúc mơ hồ, dường như trước mặt hắn xuất hiện một bé gái, một bé gái lạnh lùng nhưng lại dịu dàng gọi hắn “Ca ca”, rồi nói lời cảm ơn với hắn.

Một người thì gián tiếp hại nàng, một người lại trực tiếp hại nàng.

“Lưu Huỳnh, ta với hắn, ai xấu xa hơn ai đây?” Hắn cười một cách khó hiểu, nhưng trong lòng lại đau đến khó chịu.

Tiếng cười vang lên yếu ớt trong nhà lao.

Cuối hành lang có một người lẳng lặng đứng chờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy người muốn gặp.

“Lục cô nương.” Hiên Thượng Lâm mỉm cười, khẽ gật đầu.



Lục Lạc Oánh gượng cười đáp lại, trong lòng cảm thấy cô đơn, “Ta có vài lời muốn nói với người.”

“Lục cô nương, có một số việc không cần nói nữa.”

Hắn quay đầu nhìn về phía xa, để thời gian lại cho nàng.

Rõ ràng hai người đứng cạnh nhau trước hành lang nhưng khoảng cách giữa bọn họ dường như lại ngày càng xa.

Từ khi Lưu Huỳnh rời đi, Lục Lạc Oánh đã suy nghĩ rất nhiều, dần dần, nàng nghĩ cuối cùng mình cũng có thể chấp nhận được sự thật trước mắt.

“Kỳ thật, người biết là ta hại người, tại sao người lại không hỏi ta? Không truy cứu tội của ta?”

Hiên Thượng Lâm chỉ khẽ lắc đầu, “Ta tin cô nương sẽ không làm vậy.”

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của nàng, hắn tin tưởng nàng đến mức này sao?

Nếu là ở trước đây không lâu, chắc chắn nàng sẽ hiểu lầm, nhưng hiện tại, nàng không hề có ý nghĩ đó.

“Ta sẽ xử lí nàng ta, cho cô nương một lời công đạo.”

Nhìn người bên cạnh, Lục Lạc Oánh khẽ thở dài, “Trước đây ta vẫn không cách nào buông tay được, dù sao cũng đã thích suốt mười bốn năm.”

Thấy hắn không có phản ứng gì, sau đó nàng thoải mái cười, “Ta nghĩ thông suốt rồi, có lẽ hiện giờ ta chỉ còn lại sự không cam tâm mà thôi.”

“Mười bốn năm?”

Sau một đoạn dài, Hiên Thượng Lâm mới nắm bắt được những từ này.

Vẻ ngạc nhiên của hắn nằm trong dự liệu của nàng, quả nhiên chàng ấy không nhớ rõ nàng.

“Đúng vậy, người quên rồi sao? Năm đó ở Vân phủ, là ta bị lạc đường, là người vẫn luôn an ủi ta.” Lục Lạc Oánh nói thêm.

Mười bốn năm trước? Vân phủ?

Hiên Thượng Lâm có chút bối rối.

Nếu bọn họ đã sớm gặp nhau từ lâu, sao hắn có thể quên được?

“Mười năm trước, cô nương ở đâu?” Hiên Thượng Lâm đột nhiên quay lại, kích động nắm lấy bả vai của Lục Lạc Oánh.

Dáng vẻ khẩn trương của người trước mắt khiến nàng không khỏi lúng túng, “Ta… Ta đương nhiên là ở Dược Cốc rồi.”



Thấy người trước mặt sợ hãi, Hiên Thượng Lâm vội vàng buông tay, khống chế lại cảm xúc, “Xin lỗi Lục cô nương, thất lễ rồi.”

Trong lòng hắn đã nghi ngờ, nhưng khi có được câu trả lời, hắn lại vừa mừng vừa lo.

Thì ra là hắn đã nhận sai người, không phải nàng ta.

Vậy nàng ấy là ai? Mấy năm nay sống có tốt không?

“Lục cô nương, cô nương có biết trước khi Lục lão tiên sinh qua đời có tiểu bối nào bên cạnh ông ấy không?”

Lục Lạc Oánh dừng lại một lúc lâu, “Ta không biết, sau khi ông ấy rời khỏi Dược Cốc đã cắt đứt liên lạc với bọn ta, ngay cả chuyện ông ấy qua đời cũng do bạn cũ nhiều năm phát hiện báo tin cho bọn ta, bọn ta mới biết.”

Hóa ra là vậy, cho nên lúc đó gặp nàng ấy là lần đầu tiên nàng ấy đến tế bái.

Mà hắn lại nhầm lẫn giữa bọn họ.

Hắn đã hiểu lầm nhiều năm.

“Bệ hạ, Lưu Huỳnh muội ấy…” Lục Lạc Oánh nói ngập ngừng, làm Hiên Thượng Lâm chú ý, nhưng nàng vẫn dừng lại, “Người định tìm muội ấy như thế nào?”

Nhớ đến câu trả lời của Vân Thâm, Hiên Thượng Lâm có chút thất vọng, “Ta đã sai người tìm khắp các nẻo đường rồi.”

“Vậy à? Hy vọng sẽ đuổi kịp muội ấy.”

Cuối cùng Lục Lạc Oánh vẫn không thể mở miệng.

So với sự thật đẫm máu, có lẽ, đây là kết quả mà nàng muốn.