Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 34




Hiên Thượng Lâm vĩnh viễn cũng không thể ngờ được, lúc này hắn tự tin như vậy. Hay nói cách khác, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Vân Thâm sẽ lừa gạt hắn, mà Lưu Huỳnh lại tàn nhẫn lựa chọn rời đi.

Những ngày chờ đợi, sự bình tĩnh trong hắn dần mất đi, hắn ngày càng nôn nóng hơn, cuối cùng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Nàng thật sự đã rời đi.

Hóa ra cho tới bây giờ, hắn vẫn giống như lúc nhỏ, cuối cùng vẫn không thể giữ được, cũng không thể bảo vệ được.

Thời gian trôi nhanh, rất nhanh đã qua một năm.

Mà vị công tử dịu dàng kia cũng đã không còn nụ cười ấm áp lúc xưa, mà ngày càng khiến người khác khó có thể tiếp cận.

Cho đến khi hắn gặp một khuôn mặt cười ngây ngô đó.

“Ngươi là ai?” Một cậu bé tầm mười hai mười ba tuổi ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

“Vậy còn ngươi? Tiểu đệ đệ, vì sao đệ lại ở đây?”

So với trước đây thì căn nhà trúc bây giờ có nhiều đồ hơn, hiển nhiên là hắn đã ở đây một thời gian rồi.



“Nhà đệ ở chỗ này.” Vừa nói, nụ cười trên mặt cậu bé càng tươi sáng hơn, “Huynh đi ngang qua đây à? Tỷ tỷ nói, nếu lữ khách muốn dừng chân nghỉ qua đêm cũng được. Huynh có muốn ở lại qua đêm không?”

“Tỷ… tỷ?” Vừa nghe hai từ này, trong lòng Hiên Thượng Lâm cháy lên một tia hy vọng.

Là nàng sao?

Mặc dù không dám tin nhưng hắn vẫn sốt ruột hỏi tiếp: “Tỷ tỷ đệ ở đâu? Ta có thể gặp nàng ấy không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Đi theo đệ!” Cậu bé vẫy tay, vui vẻ đi phía trước dẫn đường.

Đột nhiên hắn chỉ vào bia mộ trong sân, cách họ chỉ vài bước chân.

“Tỷ tỷ đệ ở đó!”

Hiên Thượng Lâm kinh hãi, bên cạnh ngôi mộ kia có một bia mộ mới.

Đó là ai?

Cậu bé đột nhiên hạ giọng nói: “Tỷ tỷ nói tỷ ấy mệt rồi, muốn ngủ một giấc thật lâu ở bên trong, chúng ta nhỏ tiếng lại, không được quấy rầy tỷ ấy.”

“Được.” Hắn nhẹ giọng đáp lại, sau đó không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận, “Vân Thâm… Biểu ca… Chuyện gì đây? Huynh chưa từng nói cho đệ biết chuyện này. Nàng ấy là ai?”

Tuy bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra chỉ cần một câu trả lời thôi cũng khiến hắn suy sụp hoàn toàn.

Không phải nàng, tuyệt đối đừng là nàng.

“Biểu ca…”



Nghe thấy giọng của Hiên Thượng Lâm không biết từ khi nào đã mang theo ngữ điệu cầu xin, Vân Thâm lại càng khó nói cho hắn biết chân tướng, đã nhiều năm rồi, bản thân bọn hắn cũng đã trải qua nhiều biến cố lớn, nhưng chưa từng thấy hắn có dáng vẻ như lúc này.

Trầm mặc một hồi lâu, Vân Thâm mới nói: “Chính là vị cô nương đó, là vị cô nương mà bệ hạ đã tìm kiếm nhiều năm.”

Ánh mắt của Hiên Thượng Lâm khiến tim Vân Thâm chợt dừng một nhịp.

Vân Thâm vội vàng ngắt quãng nói tiếp: “Vị cô nương kia bị bệnh, lúc lâm chung, muốn ở lại đây, ở bên cạnh lão tiên sinh.”

“Vậy sao?” Thật nực cười, có một khắc, hắn thật sự hy vọng như vậy, thật đúng là ích kỷ mà.

Hiên Thượng Lâm đi đến trước bia mộ không có chữ kia, chậm rãi ngồi xổm xuống, để lại cho Vân Thâm một bóng lưng cô độc.

Hắn khẽ chạm vào lớp đất nơi có cỏ dại mọc, trong chốc lát, cả người hắn dường như mất hết sức sống.

“Đây là cái giá phải trả sao? Không bằng nàng để ta chết đi… Lưu Huỳnh.”

Vân Thâm quay người đi, không nói gì. Hắn rốt cuộc cũng không lừa được Hiên Thượng Lâm.

“Huynh quen tỷ tỷ?”

Cậu bé tò mò, ngồi xổm cạnh Hiên Thượng Lâm, kinh ngạc hỏi: “Ca ca, sao huynh khóc vậy?”

“Tỷ tỷ nói, tỷ ấy ghét nhất khi thấy người khác khóc, từ đó về sau, A Vân không khóc nữa, huynh cũng đừng có khóc mà! Đợi lát nữa, tỷ tỷ tỉnh mà nhìn thấy sẽ không vui đâu.”

“Đệ tên A Vân?” Lúc này Hiên Thượng Lâm mới chậm rãi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cậu bé.

Cậu bé tự hào khoe: “Đúng đó, tên đệ đẹp không? Tỷ tỷ đặt cho đệ đấy, tỷ ấy nói đây là tên đẹp nhất trên thế gian này.”

“Tên đẹp nhất trên thế gian này…” Hiên Thượng Lâm lẩm bẩm, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

“Ca ca, đừng khóc, đừng khóc mà.” A Vân lúng túng lau nước mắt cho hắn, sau đó lại đột nhiên kinh ngạc mà nắm lấy một lọn tóc của Hiên Thượng Lâm, “Ca ca! tóc của huynh bạc trắng hết rồi, huynh biết làm ảo thuật hả? Thật lợi hại!”

“Vậy để ca ca ở lại đây với đệ biểu diễn ảo thuật cho tỷ tỷ đệ xem, đệ chịu không?”

Rõ ràng là đang hỏi A Vân, nhưng ánh mắt của Hiên Thượng Lâm vẫn luôn dừng trên bia mộ mới, vẫn luôn nhìn về phía nàng.

—————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Bản thảo viết xong lại quên đăng.

Cũng quên viết hết phần kết, thậm chí tôi không thể nhớ được phần kết ban đầu.

Thật xấu hổ mà…

Nhưng dù sao thì cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành, kết thúc bộ truyện đầu tiên rồi.

Ngay cả khi không có ai xem, tôi vẫn cảm thấy vui!