Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 32




Ta tới thành tìm hai cỗ xe ngựa, sau đó lên đường rời khỏi Bắc Thành.

Vén rèm nhìn lại tòa thành phía sau, hình ảnh vẫn vậy, nhưng tâm trạng đã thay đổi rất nhiều.

Trên thế gian này làm gì có người không vướng bận trần thế? Chẳng qua là chưa gặp được điều ràng buộc mà thôi.

“Đi thôi.” Ta nhẹ giọng nói với người đánh xe.

Ba ngày sau, Hiên Thượng Lâm chậm rãi mở mắt, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, giống như đã mơ một giấc mộng thật dài.

Trong mộng luôn có người thì thầm bên tai hắn, nhưng hắn chỉ nghe được mơ hồ, hiện tại lại càng không thể nhớ nổi.

“Bệ hạ.”

Tiếng kêu của một nữ tử vang lên, hắn cố hết sức mà ngồi dậy, bắt gặp nữ tử chạy tới với vẻ mặt lo lắng.

Ký ức quay về cảnh tượng nhiều ngày trước, hắn hoang mang khó hiểu, cảm thấy hoảng sợ không hiểu nổi.



Hiên Thượng Lâm khàn giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lục Lạc Oánh nghẹn ngào hồi lâu, nhớ lại lời người nọ nói, cuối cùng lựa chọn giấu diếm: “Cha ta……liều mạng thử một cách. Không ngờ lại thành công.”

Nói xong, nàng hốt hoảng mà tránh tầm mắt của hắn.

“Cảm ơn.” Hắn gật đầu, lại hỏi tiếp: “Ta đã ngủ mấy ngày rồi? Nàng ấy thì sao? Nàng ấy đã ra ngoài chưa?”

“Ngày hôm trước, Bắc Tiêu Vương của An Ly quốc lại tới kinh thành. Kinh thành truyền thư tới, Tam hoàng tử cũng dẫn binh náo loạn ở kinh thành.” Lục Lạc Oánh cố ý chuyển đề tài.

Lại thấy hắn cười khinh, trong mắt không chút kinh ngạc: “Thì ra là đợi lúc này.”

Vào lúc đó, Lục Lạc Oánh đột nhiên cảm thấy những vấn đề nan giải trong mắt nàng đều như nằm trong tầm kiểm soát của hắn, thì ra, đây là lý do Vân Thâm vẫn luôn bình tĩnh như vậy?

“Lưu Huỳnh đâu rồi? Nàng đi ra ngoài rồi à?” Hiên Thượng Lâm nhíu mày.

Thấy hắn lại hỏi, Lục Lạc Oánh hoảng sợ.

Rõ ràng nàng đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, nhưng đột nhiên lại không nói được lời nào, thậm chí còn muốn mở miệng nói ra toàn bộ sự thật.

“Lưu Huỳnh chỉ để lại một lá thư rồi rời đi rồi.” Nàng chọn cách giấu diếm không nói thêm.

“Rời đi rồi?” Đầu óc Hiên Thượng Lâm trống rỗng, hỏi vấn đề đã có sẵn đáp án trong lòng.

Nó giống một câu ngạc nhiên hơn là câu hỏi.



Nụ cười chậm rãi biến mất nơi khóe miệng, hắn cụp mắt xuống: “Lục cô nương, thư đâu rồi?”

“Ở chỗ Vân Thâm.”

Lục Lạc Oánh hít sâu một hơi, có gì đó trong lòng đã rõ ràng hơn, nàng không muốn thừa nhận, cũng không muốn từ bỏ, nhưng dường như đã dần dần buông xuống.

“Ta gọi hắn giúp người.”

Nàng xoay người rời đi, muốn cho mình chút thời gian để giải quyết tất cả những chuyện này.

Rất nhanh Vân Thâm đã đến phòng của Hiên Thượng Lâm, giờ phút này lẽ ra hắn phải vui vẻ mới đúng, nhưng nghĩ đến bức thư trong tay, lòng lại không khỏi trùng xuống.

Đọc thư xong, sắc mặt Hiên Thượng Lâm hoàn toàn tối sầm đi.

Hắn nắm chặt bức thư, đầu ngón tay trắng bệch.

Người đã từng không muốn tìm nàng ấy, vậy cũng đừng tìm ta.

Một tờ giấy trắng lớn như vậy, nhưng chỉ vỏn vẹn vài chữ này.

Hiên Thượng Lâm cười đến mức có chút bi thương.

Không tìm nàng? Sao có thể chứ.

Lưu Huỳnh à, hình như ta chưa có cơ hội nói cho nàng biết.

Ta nhận ra ta sai rồi, ta không phải kiểu người có thể buông bỏ được.

Dù bên cạnh ta nguy hiểm thế nào, ta cũng không muốn để nàng đi.

Cho dù nàng không thích ta, ta cũng không muốn……

“Tình hình bây giờ thế nào rồi?” Hiên Thượng Lâm bình tĩnh lại, hỏi Vân Thâm.

Bây giờ, hắn chỉ có một ý niệm, đó là nhanh chóng giải quyết tốt mọi chuyện rồi đi tìm nàng.

Hiên Thượng Lâm bình tĩnh khiến Vân Thâm không biết vì sao lại càng thêm bất an hơn: “Những người được bố trí ở kinh thành đã bắt đầu hành động, những kẻ ẩn náu đã lâu bây giờ không kiềm được tham vọng của mình nữa rồi.” Nói đến đây, hắn không khỏi mừng rỡ, như đã nắm chắc phần thắng trong tay, “Lần này nếu bắt được tên Bắc Tiêu Vương kia, bọn An Ly quốc e rằng phải đứng ngồi không yên rồi.”

“Ừ, kết thúc càng sớm càng tốt.” Hiên Thượng Lâm lẩm bẩm, “Ta không thể đợi được nữa.”

Vân Thâm mở miệng, nhưng rồi lại nuốt xuống những lời định nói.

Hắn biết rõ tính tình của Hiên Thượng Lâm, nếu biết chân tướng, hắn sẽ buông xuôi tất cả.