Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lương Duyên Tiền Định: Long Nữ Kén Rể Chọn Nhầm Quân Vương

Chương 4: Cổ thần Lạc Âu




Chương 4: Cổ thần Lạc Âu

Hàng ngàn năm trước, khi trời đất còn hỗn loạn, tất cả các tộc đều chung sống hòa hợp với nhau, chưa chia rẽ như bây giờ.

Tộc Rồng đại diện cho trời, ở biển phụ trách làm mưa, tạo gió, quản lý thời tiết để tộc Người canh tác mùa vụ, cung cấp lương thực.

Tộc Quạ Đen đại diện cho đất, trông coi núi rừng, ngăn chặn thú dữ, nước sông không phạm nước giếng, mỗi tộc đều làm tốt công việc của mình.

Đông Châu ngày ấy là ranh giới giữa biển và rừng, do con người cai quản. Loài người vốn yếu ớt, dễ sinh bệnh tật, tuổi thọ lại ngắn, vì vậy luôn bị tộc Quạ Đen xem thường.

Cả ba tộc đều thờ chung hai vị Thần, đó là cổ thần Lạc - Âu. Đây là hai vị thần sáng tạo ra trời, đất và con người.

Về lâu về dài, hai vị cổ thần đều trở về cõi vĩnh hằng, giao lại nơi này cho họ cai quản.

Tộc Quạ Đen luôn cảm thấy, khi Lạc - Âu sáng tạo ra thế giới này, tộc Người chính là thứ dư thừa nhất.

Họ không có sức mạnh, không có tu vi, không xứng đáng cai trị cả một vùng lãnh thổ rộng lớn trù phú, thức ăn dồi dào, cuộc sống vô cùng thoải mái và sung túc.

Trong khi đó, tộc Quạ phải ở vùng núi cằn cỗi, quanh năm không có lấy một giọt mưa, sống trong cảnh nghèo đói. Thức ăn của họ chủ yếu là thú rừng và cây quả dại.

Vùng đất cằn cỗi không trồng trọt hay chăn nuôi được thứ gì, thú rừng và rau quả dại ăn mãi cũng hết. Mà con người lại luôn lòng tham không đáy, không trả tiền sẽ không có thức ăn.

Người trong tộc Quạ vô cùng thê thảm, có những lúc thực sự không kiếm được thứ gì trao đổi với con người, những con quạ non mới sinh cũng đành bị đói c·hết.

Nhưng cổ thần Lạc - Âu đã ra lệnh: “Không được làm hại con người. Đây là thần luật.”

Phạm “thần luật” sẽ bị cổ thần t·rừng t·rị vô cùng nghiêm khắc. Nhưng Tộc Quạ Đen luôn cảm thấy không phục.

Năm đó, h·ạn h·án liên tục, núi Quỷ biến thành Hỏa Diệm Sơn, ngay cả cỏ dại cũng không mọc nổi.



Tộc trưởng của Tộc Quạ lặn lội đến xin tộc Rồng giúp đỡ, nào ngờ bất ngờ hay tin một con rồng mới nở, trốn ra ngoài chơi đã b·ị đ·ánh vỡ đầu mà c·hết.

Càng không ngờ con rồng non ấy chính là con trai duy nhất của tộc trưởng tộc Rồng, khó khăn lắm mới nở ra sau gần một ngàn năm thai nghén. Mấu chốt là mọi mối nghi đều đổ lên tộc Quạ Đen.

Ai ai cũng biết, Rồng chỉ sinh được một con, không thể sinh thêm quả trứng nào nữa. Không cần kết hôn vẫn có thể sinh con.

Vì vậy mới giữ được sự thuần chủng. Cái c·hết của rồng non cũng giống như sự d·iệt c·hủng của tộc Rồng, vì chỉ có tộc Trưởng mới có huyết mạch thuần túy nhất.

“Ô Đại Tổ, ngươi thật thâm độc, ta sẽ bắt tộc Quạ Đen phải trả giá!”

Ô Đại Tổ vội vàng giải thích.

“Lão Long, ngài không bằng không chứng, hà cớ gì lại đổ mối oan này cho tộc của ta.”

“Trên đầu con trai ta vẫn còn vết phân và sợ lông của tộc Quạ nhà ngươi, không lẽ tộc rồng có thể tạo ra phân quạ hay sao? Không phải tộc của ngươi làm thì ai làm!” Long Vương hét lên.

“Cũng đâu thể căn cứ vào cái đó chứ, ta…” Ô Đại Tổ cố gắng giải thích nhưng cũng bất lực không biết nói làm sao.

Dường như Long Vương không còn nghe lọt tai bất kỳ câu nói nào.

Hắn gầm lên, chốc lát đã hóa thành một con rồng lớn uy phong lẫm liệt, tràn đầy sát khí phun vòi rồng về phía Ô Đại Tổ.

“Nếu tộc Rồng phải diệt vong, vậy thì ta sẽ san bằng núi Quỷ trước!”

Trong nháy mắt Ô Đại Tổ không kịp phòng bị đã bị vòi rồng phun làm hiện nguyên hình, trở thành một con quạ đen khổng lồ ướt sũng nước, đây là nỗi sỉ nhục chưa bao giờ có.



Trước thế đánh không chút nương tay của Long Vương, Ô Đại Tổ dù không tình nguyện cũng đành phải ra tay đánh trả, nếu không chỉ có m·ất m·ạng.

Hai người đánh tới đánh lui, bất phân thắng bại, cuối cùng đều nhận lấy thương tổn không nhẹ.

Sau chuyện đó, Long Vương lấy cớ bạo bệnh nên không thể hô mưa giúp đỡ tộc Quạ Đen, vì thiếu nước nên tộc Quạ Đen gần như bị diệt môn, hơn phân nửa tộc nhân đã t·hiệt m·ạng, chỉ còn những người có tu vi cao may mắn sống sót.

Ô Đại Tổ ôm hận vì Long Vương quá tàn nhẫn, vậy thì cũng đừng trách hắn trở mặt vô tình.

Khi cổ thần biết chuyện, vì để giải quyết mối quan hệ căng thẳng giữa hai tộc, Thần đã truyền cho Long Vương cách lần nữa tạo ra trứng rồng bằng tinh hoa đất trời, đồng thời cũng ban cho tộc Quạ Đen giọt nước thần để tạo nguồn nước ngầm vô hạn, từ đó không cần cầu mưa nữa.

Hai tộc trưởng chỉ đành cắn răng làm hòa với nhau, nhưng trong lòng ai cũng rõ một điều, họ tuy bằng mặt nhưng không thể nào bằng lòng được.

Mối hận của Ô Đại Tổ đã ăn sâu vào máu, di truyền cho con cháu đời sau.

Một ngàn năm sau, thế hệ đầu của các tộc lui về sau, Ô Đại Tổ và Long Vương quay về bên cạnh cổ thần ở cõi vĩnh hằng, nhường ngôi vị tộc trưởng lại cho con cháu. Tuy vậy mối thù của họ vẫn chưa bao giờ tan biến.

Tộc trưởng của tộc Quạ Đen hiện tại là Ô Đại Lang, một chàng trai rất khôi ngô tuấn tú, hiền lành lại thông minh.

Những thiếu nữ nào trong tộc từng gặp qua hắn đều đem lòng mến mộ, chỉ cần được hắn cười đáp lại cũng đủ làm các nàng thổn thức rất lâu.

Mặc dù là vậy, nhưng Đại Lang lại luôn xem nhẹ chuyện nhi nữ thường tình.

Sở thích của hắn là ngao du khắp nơi, tìm tòi cách thức con người tạo ra lương thực để cải thiện cuộc sống trong tộc.

Vì vậy, Đại Lang thường giả làm người phàm, ngày đêm phiêu bạt ở Đông Châu hòng học hỏi kỹ thuật trồng trọt và chăn nuôi.

Cuộc sống của tộc nhân mấy trăm năm qua nhờ vậy mà không ngừng được cải thiện.

“Tộc trưởng, ngài lại đi đến Đông Châu sao? Bây giờ cuộc sống của mọi người đều rất tốt, ngài đừng làm khổ bản thân nữa.”



Tên tùy tùng bên cạnh thở dài. Tộc trưởng của hắn thật là đôn hậu.

“Ngươi vẫn còn nhớ trận h·ạn h·án một ngàn năm trước chứ? Tuy lúc đó ta chưa chào đời, chỉ nghe kể lại thôi đã thấy rất đau xót. Ta không muốn chuyện cũ tái diễn.”

Đại Lang đứng trên đỉnh núi cằn cỗi nhìn xuống cánh rừng vàng úa bên dưới.

“Ta không muốn lúc đó lại hạ mình quỳ gối cầu xin kẻ khác giúp đỡ.”

Không khí bỗng nhiên trở nên khác thường, tên tùy tùng nhìn tộc trưởng của hắn một cách lạ lẫm.

Hắn cho rằng mình rất hiểu rõ Đại Lang, nhưng lúc này hắn chợt hoang mang, hình như cũng không hiểu rõ lắm.

Bởi vì ánh mắt hung tàn chợt lóe qua rồi biến mất như chưa từng xuất hiện của Đại Lang khiến hắn cứ ngỡ rằng mình đã hoa mắt.

Tộc trưởng của hắn, có lẽ cũng không nhân từ như từ trước đến giờ hắn vẫn nghĩ.

Đông Châu là một vùng đồng bằng rộng lớn nằm ở phía đông Tây Hải. Nhờ có sự hỗ trợ của tộc Rồng, thời tiết quanh năm thuận lợi, nông nghiệp, ngư nghiệp đều rất phát triển.

Nguồn thức ăn dồi dào khiến cho tộc Người có cuộc sống thoải mái và vui vẻ.

Tộc Người không có tộc trưởng, sau nhiều năm hỗn loạn, cuối cùng gia tộc Lam Huyên xưng đế Đông Châu, thống nhất thành một vương quốc duy nhất dưới sự cai trị của Lam Huyên Thành.

Nhờ vậy cuộc sống của dân chúng càng trở nên ấm no, hạnh phúc..

Tuy chiến tích hiển hách là vậy, nhưng Lam Huyên Chân Thành chỉ mới hai mươi lăm tuổi, tướng mạo anh tuấn phi phàm, nét mặt rắn rỏi, tính cách lạnh lùng, vô cùng thích hợp trở thành đế vương.

Chân Thành thay một bộ thường phục vi hành, che đi dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, chân bước ra cửa.

“Tiểu Nhất, trẫm muốn ra ngoài khảo sát dân tình. Ngươi gọi thêm Tiểu Nhị, Tiểu Tam cùng đi.”