Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lương Duyên Tiền Định: Long Nữ Kén Rể Chọn Nhầm Quân Vương

Chương 5: Vi hành




Chương 5: Vi hành

Vừa nói xong, hắn đã nhảy qua tường cao, khuất dạng vào trong hoa viên, thẳng hướng ra khỏi hoàng cung.

Tên cận vệ tên Tiểu Nhất bình tĩnh quay vào trong thư phòng, dặn dò thái giám và cung nữ thông báo Thành Đế bận phê duyệt tấu chương, không muốn bị ai quấy rầy.

Sau đó đi đến đội cận vệ gọi thêm Tiểu Nhị và Tiểu Tam cùng theo bước Chân Thành.

[Màn thầu đây… Năm đồng một cái, còn nóng hổi đây…]

[Giò heo quay nóng hổi đây…]

[Rau cải tươi ngon mới nhổ đây…]

[Hồ lô ngào đường, không ngọt không lấy tiền đây…]

Chân Thành dạo một vòng các con phố, nghe tiếng rao bán mời chào náo nhiệt của các quầy hàng, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Tiểu Tam đã đuổi theo tới.

“Thiếu gia muốn đi đâu? Có cần chúng tôi tránh mặt đi không?”

Chân Thành gật đầu.

“Dạo gần đây liên tục có tin báo biển động khiến ngư dân không thể đánh bắt cá, ta muốn đi đến vùng ven biển để xem xét một chút. Các ngươi cứ giữ khoảng cách với ta trong phạm vi vừa phải là được.”

Cả ba người chắp tay tuân lệnh rồi lách người hòa vào đám đông, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Chỉ còn lại một mình, Chân Thành nở một nụ cười háo hức hiếm thấy, lộ ra dáng vẻ một thiếu niên lần đầu tiên được vui chơi thỏa thích.

“Chà, nôn nóng quá! Không biết lãnh địa của tộc Rồng có gì thú vị không, trẫm phải đến chào hỏi một phen.”

Từ kinh thành Đông Châu đến bờ biển Tây Hải phải mất ít nhất mười ngày đi đường. Chân Thành thuê một chiếc xe ngựa nhỏ đi suốt mấy ngày không dừng.



Chỉ thỉnh thoảng vén rèm che xem xét xung quanh. Người đông phức tạp. Tuy là thiên hạ đã thái bình, lòng dân quy thuận, nhưng đâu đó vẫn có kẻ thèm muốn ngôi vị đế vương.

Chân Thành ra ngoài xem xét, chỉ mang theo cận vệ thân tín, đến Tây Hải càng nhanh càng tốt, ví như trong cung có kẻ phản trắc, lúc này đuổi theo ắt cũng không kịp.

“Phu xe, còn bao lâu nữa thì đến bờ biển?”

Tên phu kéo xe mệt mỏi đáp lại.

“Ước chừng còn ba ngày nữa. Ta đoán hôm nay trời sẽ có mưa lớn, chạy ngoài phố rất nguy hiểm. Hay là tìm quán trọ nghỉ lại, đợi hết mưa lại lên đường. Cùng lắm là chậm thêm vài canh giờ thôi.”

Chân Thành kéo rèm che nhìn sắc trời. Trời trong xanh, từng đám mây trắng bay nhởn nhơ nhàn nhã.

Nắng trưa gắt gỏng phủ lên mặt đường một màu vàng tươi chói mắt, nào có biểu hiện của trời sắp mưa. Hắn đoán chừng gã này đi liên tục mấy ngày đã thấm mệt, không muốn đi tiếp nữa, đang tìm cớ trì hoãn.

“Đến thị trấn phía trước, ta sẽ trả tiền cho ngươi, ta tự đi được rồi.”

Tên phu xe có vẻ cũng đồng tình, gật đầu đáp lại.

“Đây là ngài tự muốn đuổi ta, vậy phải trả đủ tiền cả chặng đường.”

Thấy người trong xe không đáp lại như ngầm đồng ý, phu xe thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên hắn gặp một người khỏe như vậy. Liên tục ngồi xe ngựa bảy, tám ngày vẫn còn nguyên sức lực.

“Ra khỏi thị trấn phía trước là gần đến bờ biển, do ít người sinh sống nên đường rất khó đi.

Chỉ có thương nhân và ngư dân thường xuyên lui tới, họ lại có xe chuyên chở đồ. Xe của ngài là xe ngựa của kinh thành, quen đi đường tốt. Ngài nhớ cẩn thận.”

Chân Thành cảm ơn phu xe, ra phía trước ngồi vào vị trí đánh xe, tiếp tục lên đường. Phu xe nhìn theo bóng dáng của hắn, âm thầm cảm thán.

“Quá anh tuấn, người này không phải vương tôn cũng là quý tộc.”



Từ lúc rời kinh thành được nửa chặng đường, Chân Thành đã cảm giác có đôi mắt luôn luôn nhìn chằm chằm theo dõi hắn.

Tên phu kéo xe còn có hai đứa con nhỏ, Chân Thành không muốn hắn bị vướng vào họa sinh tử. Chân Thành thở dài một hơi.

“Chậc, mệnh của trẫm là phải đụng đến binh đao, thời bình vẫn không tránh khỏi một trận quyết chiến.”

Quả nhiên, khi xe ngựa của Chân Thành chạy ra khỏi thị trấn, tiến vào con đường lởm chởm đất đá, từ những bụi cỏ bên đường đột nhiên xuất hiện mười mấy tên mặc quần áo ngư dân, tay đều cầm thanh đao lớn bổ nhào về phía Chân Thành đòi mạng.

Như trong dự liệu, Chân Thành không hề nao núng, nhúng chân một cái, bay khỏi chiếc xe ngựa kia, nhẹ nhàng đáp xuống mỏm đá nhỏ gần đó.

Chỉ một khắc sau, chiếc xe bị mười mấy thanh đao bổ thành mảnh vụn.

“Kẻ nào sai các ngươi đến đây? Là bắt đi hay lấy mạng?”

Một tên trông có vẻ là kẻ cầm đầu của bọn thích khách, giương mắt nhìn Chân Thành, như nhìn một con cá mắc vào lưới, đang nằm trên thớt.

“Có gì khác sao? Sớm muộn gì chủ nhân của ta cũng là chủ thiên hạ này, cuối cùng ngươi cũng đều phải c·hết. Buông tay chịu trói đi.”

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi tới đâu rồi.” Chân Thành khinh thường liếc mắt.

“Ếch ngồi đáy giếng!”

Chân Thành giao đấu với bọn thích khách, không lâu sau bọn chúng đã bị t·hiệt m·ạng hơn phân nửa, chỉ còn những tên có chút công phu.

Ngay lúc Chân Thành nghĩ mình sẽ nhanh chóng tiêu diệt hết bọn chúng thì đột nhiên có một tấm lưới từ trên lùm cây rơi xuống, hắn nằm gọn thỏm bên trong không kịp phòng bị.

Thì ra mấy tên đ·ã c·hết kia chỉ là con tốt thí, mục đích chính là để dụ hắn vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn.

Thấy Chân Thành đã không thể phản kháng, tên cầm đầu cười khẩy: “Sao, nói bọn ta ếch ngồi đáy giếng, ta thấy câu này hợp với ngươi hơn đó.”

Chân Thành cảm thấy thật thất bại khi đã không có sự đề phòng, không ngờ lại b·ị đ·ánh úp như vậy, quả nhiên thiên hạ này không phải ai cũng là chính nhân quân tử.

Thổ phỉ vẫn chỉ là thổ phỉ.



Hắn không phản kháng cũng không đáp lại, chỉ là trong đầu đang nghĩ cách trì hoãn đám người này để kéo dài thời gian cho đám Tiểu Nhất kịp thời ứng cứu.

Chợt hắn quặn người lại, ra vẻ đau khổ nói:

“Ta đau bụng quá…”

“Đừng hòng giở trò, ngoan ngoãn một chút cho ta!” Tên cầm đầu đá một cái vào người Chân Thành rồi trừng mắt quát lớn.

Tên thuộc hạ đi cùng chạy lại nói nhỏ với tên cầm đầu:

“Đại ca, tên này vẫn còn cần dùng tới, hắn không thể xảy ra chuyện.”

Tên cầm đầu nghe vậy thì suy ngẫm một lúc, sau đó hắn phân phó cho đám thuộc hạ:

“Trời cũng sắp tối rồi, tìm chỗ dừng chân rồi ngày mai đi tiếp.”

Bọn chúng chọn một chỗ đất trống để nghỉ ngơi, Chân Thành thì bị trói vào một gốc cây có người canh giữ.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, ánh sáng từ đống lửa mới được đốt chiếu vào gương mặt nhem nhuốc nhưng không kém phần anh tuấn của Chân Thành, trông hắn như đang ngủ say.

Đây là cuối lãnh thổ Đông Châu, đi thêm mười dặm nữa là tới Tây Hải, Chân Thành không biết những tên đã bắt mình là người của ai, là của Tây Hải sao?

Nhìn cách ăn mặc thì không giống lắm. Nhưng cũng không thể dựa vào trang phục mà phán đoán, sẽ dễ gây ra hiểu lầm.

Lúc này có một tên mang một bát nước ấm mới đun sôi đến cho Chân Thành, thô lỗ nói: “Uống nước đi.”

Cũng chưa biết bao giờ mới có người tới cứu mình, trước tiên cứ giữ sức đã rồi tính, vậy nên Chân Thành ngoan ngoãn mở miệng uống hết một bát nước, cảm thấy cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Xem ra hắn cũng có chút tác dụng cho bọn hắn nên mới được đối xử như vậy.

Trời dần tối, ở ngoài trời vào ban đêm rất lạnh, khoảng vào giờ tý sương đã xuống rất đậm, Chân Thành đã thấy vai áo hơi nhiễm một tầng hơi nước.

Vị mằn mặn của gió biển thổi vào mặt khiến lạnh càng thêm lạnh.