Chương 3: Tiểu Đản
Ô Tả và Ô Hữu vốn là huynh đệ song sinh, từ nhỏ đã lớn lên ở núi Quỷ. Tuy cũng là người của tộc Quạ Đen nhưng lại không giống với những người ở hàng cao quý mà chỉ thuộc hàng thấp nhất, chính là nô lệ.
Nô lệ không có quyền được lên tiếng, không được học hành và tu luyện võ công. Công việc hằng ngày của họ đơn giản chỉ là nấu nướng, quét dọn.
Nhưng vì có dòng máu tộc Quạ Đen, nên vừa sinh ra đã có pháp lực, mặc dù là những sinh vật yếu ớt nhất trong tộc nhưng so với con người bình thường, họ vẫn là kẻ mạnh.
Kẻ mạnh thường không ngốc nghếch, họ thừa hiểu Ô Đại Nhai chỉ xem thiếu chủ là con cờ trong kế hoạch của mình. Nhưng ngay từ khi nhận chủ nhân, họ đã nhận ra sự khác thường trong người.
Chẳng những dòng máu ô uế được thanh tẩy, mà dường như sức mạnh của họ đã được tăng thêm rất nhiều. Thiếu chủ của họ cũng không tầm thường.
Hắn là niềm hi vọng duy nhất của họ, giúp họ thoát khỏi số phận nô lệ thấp hèn. Họ không hề căm hận Ô Đại Nhai, hắn vì cơ nghiệp lớn của hắn, hy sinh một vài kẻ vô dụng cũng không lấy làm lạ.
Nhưng họ sẽ vì dòng dõi của mình mà ra sức chiến đấu, rũ bỏ thân phận thấp kém kia.
Sau khi ăn xong, A Văn buông đũa xuống, hắn cảm thấy thân thể gần như đã đỡ hơn nhiều.
Lúc này mới để ý tới môi trường xung quanh, là một căn phòng thiếu ánh sáng.
Nhìn qua hai người còn đang đứng bên cạnh, A Văn cảm nhận được sự nguy hiểm tại nơi này, hắn khẽ hỏi:
"Đây là đâu?"
Ô Tả sinh ra trước nên là đại ca, vậy nên tinh thần trách nhiệm sẽ mạnh hơn một chút. Hắn đáp:
"Thiếu chủ, đây là mật thất ở núi Quỷ."
"Núi Quỷ? Là nơi nào cơ chứ, sao ta lại ở đây?" A Văn mơ hồ hỏi.
Chưa đợi hai người kia trả lời thì A Văn đã nói tiếp, mặc dù họ cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Chúng ta đang chơi trò đuổi bắt sao?"
Ô Tả và Ô Hữu lớn lên cô độc, không có bằng hữu nào, các trò chơi dân gian lại càng không biết đến. Khi chúng nghe đến trò chơi lạ lẫm kia chỉ biết gãi đầu khó hiểu.
A Văn cũng không để ý mà tiếp tục thao thao bất tuyệt, sau đó lại hỏi tới hai người bạn mới gặp này:
"Vậy khi nào thì hai ngươi sẽ rời đi?"
Trong ký ức của A Văn, các nô tài sau khi chơi với hắn sẽ trở về nơi ở của họ, có khi sẽ rất lâu mới quay lại chơi cùng hắn.
“Thiếu chủ, vì chúng tôi đã nhận ngài là chủ nhân, trên người chúng tôi sẽ xuất hiện ấn ký của ngài. Cả đời này chỉ phục tùng một mình ngài, ngài ở đâu thì chúng tôi sẽ theo đến đó.”
Tả và Hữu kéo tay áo lên, trên cánh tay phải của mỗi người đều có một ấn ký mặt trời màu xanh lam.
Tuy Ô Tả không biết ý nghĩa của ấn ký này, nhưng mặt trời luôn biểu hiện cho sức mạnh tuyệt đối, trong lòng tự dưng cảm thấy tin tưởng vị thiếu chủ này sẽ làm nên nghiệp lớn.
Thấy A Văn nhìn ấn ký trên tay mình với vẻ mơ hồ, Ô Tả nói thêm:
"Trên tay thiếu chủ cũng có ấn ký giống như vậy, ngài tự xem đi."
A Văn ngắm nghía một hồi, sau đó mới nhớ ra, xác thực ấn ký là do tự nhiên mà có, từ nhỏ đã theo bên người hắn.
"Vì sao ta không nhớ gì cả, ta tên là gì vậy?"
Ô Hữu vẫn cung kính đứng ở một bên kiên nhẫn giải thích từ đầu đến cuối.
"Ngài là Ô Chí Văn, con trai nuôi của tộc trưởng tộc Quạ Đen, Ô Đại Nhai."
Vậy là A Văn đã ở núi Quỷ tròn một tháng, Ô Đại Nhai chưa từng ghé thăm hắn một lần.
Những ngày này, ngoài hai người Ô Tả và Ô Hữu luôn ở bên chăm sóc ra thì A Văn còn quen được thêm một người bạn nữa, đó là Tiểu Đản.
Tiểu Đản là cái tên mà A Văn đã đặt cho tiểu cô nương nằm trong quả trứng to lớn ở giữa phòng.
Một ngày nọ, khi A Văn tỉnh dậy lúc nửa đêm vì khát nước thì đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Quả trứng ở giữa phòng lại rung lên như lần trước, khiến hắn sợ hãi trong lòng. Đồng thời cũng hiếu kỳ không biết đây là thứ gì.
Mang theo một chút sợ hãi và lòng hiếu kỳ đi đến cạnh quả trứng. A Văn vươn bàn tay nhỏ bé ra định chạm vào quả trứng thì đột nhiên có một luồng sáng phát ra, đồng thời rung lắc không ngừng.
Vì sợ quả trứng bị rơi xuống giá đỡ nên A Văn muốn giúp nó đứng vững lại, không ngờ hành động này lại khiến vỏ trứng bị rạn nứt, sau đó không lâu liền vỡ nát.
Sau cùng chỉ còn lại một tiểu cô nương nằm trên lớp vỏ trứng đã vỡ.
Ít ai biết, ấn ký của người mang huyết mạch Lam Huyên gia có sức mạnh đến cỡ nào, trong mắt người thường thì cùng lắm đó chỉ là một ký hiệu chứng minh có liên quan đến gia tộc Lam Huyên mà thôi.
Nếu là người của hoàng thất thì trên ấn ký sẽ có màu xanh lam đậm, nếu là màu nhạt hơn thì là người phục tùng hoàng gia.
Vậy nên một khi Ô Tả và Ô Hữu mang trên mình ấn ký này thì chỉ có tận trung suốt đời, không thể đổi chủ.
Sức mạnh phi thường ấy đã ứng nghiệm khi A Văn để ấn ký chạm vào quả trứng Rồng này.
Năm xưa vì để thắt chặt tình nghĩa giữa tộc Rồng và gia tộc Lam Huyên, Tiên hoàng hậu vốn mang dòng máu của tộc Rồng đã tạo nên sợi dây liên kết giữa hai tộc.
Nhưng điều này cũng gây ra một vấn đề, đó là chỉ cần ấn ký của huyết mạch Lam Huyên gia chạm vào trứng Rồng thì quả trứng đó sẽ nở ngay lập tức. Vì thế nên Tiểu Đản đã chào đời sớm hơn dự kiến.
Cũng vì chưa đủ ngày mà trứng đã nở nên tu vi của Tiểu Đản chưa đạt tới, mấy ngày này sức khỏe luôn không ổn định, còn thường xuyên sốt cao không giảm.
Cũng may A Văn luôn ở bên chăm sóc, còn đặc biệt dành phần ăn do Ô Tả và Ô Hữu chuẩn bị cho mình cho Tiểu Đản ăn lại sức.
Tiểu Đản chỉ bị vấn đề về sức khỏe nhưng mọi chuyện của tộc thì nàng đều hiểu rõ, dù sao cũng đã sống mấy trăm năm trong lồng trứng, nàng vẫn biết cách làm sao để điều trị thương tổn của bản thân mình.
Nàng nhận ra chỉ cần A Văn đi xa mình vài bước là tu vi vẫn còn suy yếu, nhưng một khi hắn lại gần nàng thì tu vi như tăng thêm mấy phần.
Đây cũng là lý do mà sau chừng hai mươi ngày nằm trên giường dưỡng bệnh, Tiểu Đản đã có thể xuống giường đi lại, mặc dù phạm vi chỉ giới hạn trong mật thất nhỏ bé.
Nàng hiểu rằng sự tồn tại của A Văn có ích cho nàng, vậy nên đã đồng ý kết bạn với hắn, dù sao nàng cũng không thiệt thòi gì.
“A Văn, huynh nói xem bao giờ chúng ta mới có thể ra ngoài đây?” Tiểu Đản chống cằm hỏi A Văn đang tô vẽ gì đó dưới mặt đất.
“Ta không biết nữa, nghe bọn họ nói, nghĩa phụ của ta muốn ta ở trong này để rèn luyện, khi nào người thấy ta đã tốt hơn thì sẽ đưa ta ra ngoài.”
A Văn mở miệng đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn xuống hình vẽ trên mặt đất.
Bọn họ mà A Văn nhắc đến chính là Ô Tả và Ô Hữu, những lời này không phải chúng bịa ra mà thật sự là do Ô Đại Nhai đã nói vậy.
Ông ta là một trong số ít những người biết được bí mật về ấn ký trên người Lam Huyên Văn. Mục đích của ông ta là muốn mượn sức lực của ấn ký kia khiến trứng Rồng mau chóng nở.
Chỉ cần trứng nở thì ông ta sẽ không cần nhốt bọn A Văn lại nữa.
Giờ cũng là lúc nên thực hiện bước đầu của kế hoạch rồi!