Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 9




Bụng kêu ọc ọc.

Cả ngày không ăn gì, Lạc Tinh Tinh không nghĩ nhiều nữa, cô tới bếp lấy bát đũa rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.

Món nào cũng ngon, đều có vị cay mà cô thích, nhưng mới ăn được một lúc thì suy nghĩ của cô lại bắt đầu lang thang không kiểm soát được.

——Đêm họp lớp anh nhặt được vòng tay của cô, cho cô mượn áo, đưa cô về nhà.

——Cô gặp lại anh lúc ở nhà cậu, anh lái xe đạp đưa cô về, chủ động thêm Wechat, còn luôn tìm cơ hội để trò chuyện với cô.

——Cuối cùng chính là tối hôm qua mất điện, cô vô tình gọi cho anh nhưng anh không cúp máy, thậm chí còn chạy tới sửa mạch điện cho cô vào lúc 3 giờ sáng. Sáng hôm nay còn lau nhà, đổ rác, làm một bàn đồ ăn.

Hình như từ đêm họp lớp, anh bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cô một cách khó hiểu.

Trong đầu Lạc Tinh Tinh hiện lên một suy đoán, nhưng suy cho cùng vì không có kinh nghiệm yêu đương nên Lạc Tinh Tinh không dám xác định. Nghĩ như vậy, cô cầm điện thoại gọi cho cô bạn thân.

Bên kia nghe máy, Lạc Tinh Tinh nói: “Chân Chân, cậu ăn chưa? Mình tìm cậu có chút việc.”

“Vẫn chưa, chuyện gì thế?”

“Cậu muốn tới nhà mình ăn không? Vừa ăn vừa nói.”

“Mình tới ăn cơm hộp với cậu à?” Từ Điềm Chân cười: “Không đi, hôm nay mẹ mình làm cua to.”

“Không phải cơm hộp, có bốn năm món ăn, còn có gà cay mà cậu thích nhất.”

“Ủa, chuyện gì vậy, vì để gọi mình tới mà Lạc Tinh Tinh cậu tiêu tốn nhiều tiền như vậy sao?!” Từ Điềm Chân cằn nhằn với cô: “Nói đi, không nói là chuyện gì thì mình sẽ không đi.”

Lạc Tin Tinh chỉ có thể nói thật: “Liên quan tới Quý Xuyên.”

“Mẹ kiếp, sốc vậy ư?!” Bên kia lập tức trở nên phấn khích: “Đợi mình! Mười phút nữa có mặt.”

...

Mười phút sau.

Chuông cửa vang lên, Lạc Tinh Tinh đứng dậy mở cửa, cô thấy Từ Điềm Chân chống đầu gối há miệng thở dốc, trên mặt đất còn có một quả dưa hấu.

“Cậu chạy làm gì?” Lạc Tinh Tinh không nhịn được mà trêu chọc cô ấy: “Ai không biết còn tưởng là nhà mình cháy, cậu tới cứu hỏa đấy.”

“Không phải cứu hỏa sao?!” Từ Điềm Chân khẽ cười, ôm dưa hấu vào nhà: “Cứu lấy ngọn lửa tình yêu của cậu.”

“...”

Lạc Tinh Tinh bỗng thấy hơi hối hận. Với bộ não tiểu thuyết của Từ Điềm Chân, nếu lát nữa kể hết mọi chuyện thì không biết cô ấy sẽ tưởng tượng thành cái dạng gì nữa.

Lạc Tinh Tinh đóng cửa, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng hô ngạc nhiên từ phía bàn ăn.

“Trời ơi!”

“Lạc Tinh Tinh, thú vị đấy! Có chuyện để hóng, còn có đồ nhắm rượu tốt như vậy, tốn kém rồi.”

“Gà cay, đầu cá với ớt băm, thịt bò hầm, gà chảy nước miếng, mao huyết vượng(*)!”

(*)Gà chảy nước miếng và mao huyết vượng là hai trong những món ăn nổi tiếng của TQ, để biết thêm chi tiết và hình ảnh hãy lên search google.

“Đủ cay! Đủ vị! Đây mới gọi là đồ ăn ngon chứ!”

Lạc Tinh Tinh cong môi cười với cô ấy.

Từ Điềm Chân ngựa quen đường cũ vào phòng bếp cất dưa hấu rồi cầm bát đũa ra, sau đó lại lấy bia ra khỏi tủ lạnh, Lạc Tinh Tinh cũng ngồi xuống đối diện ăn cùng cô ấy.

Hai người yên lặng ăn một lúc.

Từ Điềm Chân nhét mấy miếng thịt bò vào miệng rồi mới nhớ tới chuyện chính, cô ấy uống một ngụm bia rồi hỏi: “Này? Không phải cậu bảo muốn nói về chuyện của Quý Xuyên với mình sao?”

Không chờ cô trả lời, cô ấy đã nói tiếp: “Nói mau nói mau, chỉ lo ăn, suýt chút nữa quên chuyện chính.”

Lạc Tinh Tinh không ngước mắt lên: “Ăn xong rồi nói, mình sợ... cậu bị sặc.”

“Không phải chứ, sốc đến vậy à, có thể khiến mình sặc?”



Từ Điềm Chân mở to mắt, nở nụ cười nham hiểm: “Chắc không phải hai người ấy ấy đâu nhỉ?”

Lạc Tinh Tinh nhíu mày: “Ấy gì? Ấy nào?”

“Ngốc thế, cái loại vận động đó đó.” Từ Điềm Chân làm mặt xấu cho cô xem.

Lạc Tinh Tinh lập tức hiểu ra, mặt cô nóng lên, suýt nữa bị sặc chết: “Khụ khụ khụ... Từ Điềm Chân, cậu tục tĩu quá rồi đấy!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Điềm Chân phồng má như hamster: “Sao nói vậy lại là tục tĩu?”

Lạc Tinh Tinh đặt đũa xuống, lườm cô ấy rồi nói với giọng giận dữ: “Nếu cậu còn như vậy nữa thì cơm nước xong nhanh chóng về nhà đi... Mình không muốn nói!”

Lời này đã bóp lấy mạch máu của Từ Điềm Chân, cô ấy vội vàng xin tha: “Đừng đừng đừng, mình sai rồi, mình đảm bảo tuyệt đối sẽ giữ suy nghĩ trong sạch.”

Lạc Tinh Tinh cầm đũa lên, bình tĩnh nói: “Ừ, vậy cậu ăn nhanh lên, ăn xong lại đi tắm, mình phải... chuẩn bị một lát.”

Từ Điềm Chân gật đầu như giã tỏi: “Được được được, nghe cậu hết.”

-

Một lát sau, Từ Điềm Chân và Lạc Tinh Tinh ăn uống và dọn dẹp xong, sau đó đều đi tắm rửa.

Lạc Tinh Tinh tắm xong trước, trong lúc vừa sấy tóc vừa chờ Từ Điềm Chân, cô lôi một đống đồ ăn vặt và đồ uống ra bàn tràn, tiện thể dựa vào sofa chuẩn bị xem lát nữa nên bắt đầu nói từ đâu.

Nửa tiếng sau.

Từ Điềm Chân vuốt vuốt mái tóc vừa sấy khô rồi mở một gói bim bim khoai tây, cô ấy trực tiếp ngồi khoanh chân cạnh Lạc Tinh Tinh.

“Nói đi, mình sắp không chờ nổi rồi.”

Lạc Tinh Tinh hít sâu một hơi, cô nhìn cô ấy: “Cậu đồng ý với mình trước, lát nữa dù cậu nghe thấy cái gì cũng không được kêu linh tinh.”

Từ Điềm Chân liếm ngón tay dính vụn bim bim khoai tây, làm động tác tay OK.

“Hôm họp lớp, sau khi cậu đi...” Lạc Tinh Tinh cẩn thận nhớ lại trong đầu, kể hết mọi chuyện cho cô ấy.

Đương nhiên, ngoại trừ phong ba trong phòng tắm tối hôm qua.

Trong toàn bộ quãng thời gian Lạc Tinh Tinh kể lại những gì đã xảy ra, mắt của Từ Điềm Chân đều mở to như chuông đồng, miệng khẽ nhếch lên, người ngả về phía sau. Lạc Tinh Tinh bỗng có một loại dự cảm không lành, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô ấy.

Sau khi cô nói xong, phòng khách yên lặng chưa đến năm giây sau đó vang lên một tiếng hét như sấm sét: “Lạc Tinh Tinh!… Đêm đó sau khi bọn mình tách ra, cậu ta đưa cậu về nhà, còn đưa áo cho cậu mặc?! ...Ba giờ đêm qua còn chạy tới nhà cậu, sửa mạch điện cho cậu, còn ngủ ở nhà cậu!... Hôm nay còn nấu cơm, lau nhà, đổ rác cho cậu!”

Lạc Tinh Tinh nhanh chóng bịt tai lại: “Cậu nói nhỏ thôi, làm phiền mọi người xung quanh đấy.”

“Lạc Tinh Tinh, bây giờ cậu to gan đấy! Hai cậu có nhiều chuyện như vậy mà cậu giấu mình tới tận bây giờ!” Từ Điềm Chân đang nổi giận, sao có thể nghe lọt tai: “...Nếu không phải tại hôm nay cậu thấy không yên tâm thì cậu còn định giấu mình tới khi nào? Mình nói cho cậu biết, hôm nay cậu chết chắc rồi!”

Cô ấy cầm gối ôm dưới eo lên, giơ tay đập vào người Lạc Tinh Tinh, miệng còn hô: “Biết sai chưa? Biết sai chưa? Lạc Tinh Tinh, để xem sau này cậu còn dám giấu mình không?”

“Không dám, không dám nữa.”

Lực mềm không nặng nên Lạc Tinh Tinh để cô ấy đánh vài cái. Sau đó, Lạc Tinh Tinh bắt lấy gối ôm, dựng thấy ngón trỏ và ngón cái lên thể với cô ấy: “Mình thề, không còn bí mật nào nữa. Mình đảm bảo, đây là lần cuối.”

“Thật chứ?”

“Thật, còn thật hơn cả ngọc trai.” Lạc Tinh Tinh gật đầu thật mạnh.

Thấy dáng vẻ biết sửa sai của cô, Từ Điềm Chân không quá giận nữa, cô ấy thổi tóc mái trước mắt, ngả người lên chỗ tựa lưng sofa, như đang tiêu hoá lượng tin tức vừa rồi.

Lạc Tinh Tinh đặt gối ôm lên đùi, dựa người vào chỗ tựa lưng trên sofa.

Một lúc lâu sau, Từ Điềm Chân lại mở miệng: “Tinh Tinh.”

“Hả?”

“Dựa theo lời cậu vừa nói, chắc chắn Quý Xuyên thích cậu! Hôm nay mình nói lời này —— Nếu cậu ta không thích cậu, sau này mình sẽ lộn ngược người lại mà đi.”

Lạc Tinh Tinh rũ lông mi, phản bác theo bản năng: “Cậu đừng nói lung tung… Hồi cấp ba, mình với cậu ấy chẳng nói với nhau được mấy câu.”

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cậu không hiểu à?! Coi như cậu ta đưa cậu về nhà là ga lăng phong độ, nhưng cậu ta cởi áo cho cậu mặc, điều này không đủ rõ ràng ư?”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ban đêm lạnh. Đúng lúc trên tay cậu ấy có một cái áo, điều này rất bình thường.”

“Vậy 3 giờ sáng cậu ta tới sửa mạch điện cho cậu thì sao?”

Lạc Tinh Tinh tiếp tục hấp hối giãy giụa: “Tại cậu ấy khá nhiệt tình, lại tình cờ biết sửa mạch điện.”

“…”

Từ Điềm Chân lườm cô, rồi lại quay đầu nhìn trần nhà: “Lạc Tinh Tinh, mình nghĩ đầu cậu thiếu dây thần kinh nào đó rồi. Hồi cấp ba Quý Xuyên lạnh lùng như thế nào, trong lòng cậu không rõ sao, lại còn khá nhiệt tình?”

Cô ấy lắc đầu, tiếp tục nói: “Haizz, uổng phí vẻ ngoài như thần tiên của cậu quá, làm sao mà đầu óc lại kém thông minh đến vậy?”

Lạc Tinh Tinh không nói gì, cô cúi đầu nghịch tua rua ở gối, thật ra cô không ngốc, chẳng qua là cô không dám nghĩ như vậy.

Không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Từ Điềm Chân đột nhiên cười vài tiếng.

Lạc Tinh Tinh liếc cô ấy: “Cậu cười gì vậy?”

“Mình cảm thấy cực kỳ khó tin!” Từ Điềm Chân lấy gối ôm xuống, đập một cái lên đùi Lạc Tinh Tinh: “Hồi lớp 10 tất cả mọi người đều cho rằng Quý Xuyên và Lý Thi Ngữ là một đôi. Một người lạnh lùng kiêu ngạo, một người dịu dàng điềm tĩnh, một người hạng nhất toàn khối, một người hạng ba, vừa là thanh mai trúc mã vừa đều là học sinh giỏi, xứng đôi biết bao.”

“Nhưng ai mà ngờ, cậu ta lại thích kiểu như cậu.”

Từ Điềm Chân than thở: “Xem ra trúc mã quả thực không thắng nổi trời giáng. Ván này chị đẹp Lạc Tinh Tinh của chúng ta thắng!”

“...”

Lạc Tinh Tinh dùng sức véo mặt cô ấy: “Ngày nào cậu cũng đọc tiểu thuyết làm gì? Với sức tưởng tượng của cậu, không viết truyện thì thật là lãng phí!”

“Cậu suy đoán từ đâu ra vậy? Nói y như thật, ngộ nhỡ nghĩ sai thì chẳng phải rất xấu hổ sao!”

“Hơn nữa, cậu nói cậu ấy thích mình, vậy cậu ấy thích cái gì ở mình? Thích mình luôn ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, hay là vừa lười biếng vừa vô dụng?”

Từ Điềm Chân ngửa ra sau, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt khó tin: “Vì sao ư? Vì gương mặt và dáng người yêu kiều của cậu đó.” Tầm mắt của cô ấy dừng lại ở vị trí nào đó trên người Lạc Tinh Tinh trong hai giây, cô ấy cười nham hiểm: “Nhưng chỗ này hơi bé, có điều, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.”

Lạc Tinh Tinh nhìn xuống theo cô ấy: “Chỗ nào bé?”

Khóe mắt liếc đến chỗ đó của cô, Lạc Tinh Tinh cũng duỗi tay chạm vào cô ấy: “Hừ, nói mình bé, để mình xem cậu to đến mức nào ~”

Từ Điềm Chân cực kỳ sợ nhột, thấy hai tay trên đầu duỗi tới, cô ấy nhanh chóng khoanh tay trước ngực và xin tha: “Đừng đừng, bà cô ơi, mình sai rồi.”

“Hừ, bây giờ xin tha cũng không kịp nữa rồi.” Từ Điềm Chân bảo vệ chỗ kia, Lạc Tinh Tinh bèn liên tục cù nách và eo của cô ấy. Trong lúc nhất thời, Từ Điềm Chân trông rất giống một con rùa đen lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng xin tha: “A a a, nhột quá, Tinh Tinh, mình sai rồi...”

Đúng lúc hai người đang đùa giỡn trên sofa, chuông cửa vang lên.

Sau khi liếc nhìn nhau, Lạc Tinh Tinh không trêu cô ấy nữa, cô nghi ngờ nhìn về phía cửa.

“Chuông cửa nhà mình vang à?”

“Đúng vậy.” Từ Điềm Chân thở hổn hển ngồi dậy rồi nói: “Mình đặt đồ nướng BBQ lúc tắm xong, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế.”

“Buổi tối cậu ăn nhiều như vậy mà chưa no ư?”

“Sao mà giống nhau được? Hóng chuyện là phải kết hợp với đồ nướng BBQ mới vui.” Từ Điềm Chân đi dép lê vào rồi đi về phía phòng bếp: “Cậu đi lấy đi, mình đi cắt dưa hấu nha ~”

Chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Lạc Tinh Tinh không tình nguyện đứng dậy đi mở cửa.

“Đưa tôi ——”

Cửa vừa mở ra, Lạc Tinh Tinh lười biếng ngước mắt lên, bàn tay duỗi ra chuẩn bị nhận lấy cơm hộp. Khi thấy rõ người tới, cô ngơ ngác, lời đến miệng cũng nuốt lại.

“Quý… Quý Xuyên?”

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Xuyên: Tôi khá nhiệt tình?