Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 10




Quý Xuyên đứng ở ngoài cửa, thân hình anh cao lớn, đèn hành lang sáng rực chiếu xuống như khoác thêm cho anh một vầng sáng dịu dàng. Dáng vẻ này của Lạc Tinh Tinh vừa đáng yêu vừa buồn cười khiến anh không khỏi nhướng mày lên: “Đưa cậu cái gì?”

“… À, không, tôi tưởng là cơm hộp.” Lạc Tinh Tinh nhanh chóng hoàn hồn, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, tự nhiên chuyển chủ đề: “Muộn như vậy, sao cậu lại tới đây?”

“Mũ của cậu.” Quý Xuyên giơ mũ che nắng trên tay lên, có lẽ lần trước tới nhà cậu cô đã làm rơi.

Anh hất cằm về phía góc phòng gần cửa: “Tôi tới lấy hộp dụng cụ, cậu của cậu bảo tôi tiện thể mang mũ tới cho cậu luôn.”

Lạc Tinh Tinh nhận lấy cái mũ, nói cảm ơn rồi lấy hộp dụng cụ đưa cho anh. Cô nhớ tới chuyện tối qua và hôm nay, lại nói cảm ơn anh thêm lần nữa: “Đêm qua cảm ơn cậu nhé. Còn có đồ ăn hôm nay nữa, cảm ơn.”

Quý Xuyên cười: “Trong vòng 1 phút, cậu đã cảm ơn tôi ba lần.”

Lạc Tinh Tinh liếm môi, không biết nói gì.

Quý Xuyên nhìn vào bên trong, chủ động nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì chi bằng mời tôi vào uống nước?”

Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng, vang lên trong màn đêm tối tăm lại mang theo vài phần trêu chọc.

“A…”

Không ngờ anh lại nói như vậy, Lạc Tinh Tinh khó xử nhìn anh rồi quay đầu lại nhìn phòng bếp.

Quý Xuyên biết cô đang do dự: “Không tiện lắm à?”

“Cũng không phải ——”

Lạc Tinh Tinh đối diện với ánh mắt của anh, cô đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì giọng của Từ Điềm Chân bỗng vang lên trong bếp, vọng ra ngoài phòng khách.

“Trời đất, mình thật sự càng nghĩ càng kích động! Nam thần Quý Xuyên học giỏi lạnh lùng của lớp mình, bây giờ lại đeo bám cậu!... Đây chẳng phải là bông hoa trên núi cao ngã khỏi thần đàn vì yêu trong tiểu thuyết sao?!”

Lạc Tinh Tinh: “…”

Quý Xuyên: “…”

Không khí lập tức đông cứng.

Lạc Tinh Tinh khẽ nhếch môi, cả người như hóa đá, thậm chí cô còn không kịp nhìn sang chỗ khác đã thấy rõ những thay đổi cảm xúc vi diệu trong mắt Quý Xuyên. Sự hờ hững chợt lóe lên như một thanh kiếm sắc bén, đâm sâu vào trái tim cô.

Nhưng Từ Điềm Chân không hề biết tình hình chiến đấu căng thẳng bên ngoài.

Cô ấy nhìn đĩa trái cây mới cắt, trong tay còn cầm một miếng dưa hấu để ăn: “Này, cậu nói xem, nếu mấy người trong lớp biết, liệu có sốc đến mức rớt cằm luôn không, ha ha ha ha ha ——”

Khoảnh khắc tiếp theo khi nhìn thấy Quý Xuyên đứng ở cửa, Từ Điềm Chân ngơ cả người, tay cầm dưa hấu khựng lại giữa không trung.

Không khí lại đông cứng lần nữa.

Vài giây sau, Từ Điềm Chân cứng nhắc đặt đĩa trái cây xuống rồi nói: “Hai người nói chuyện đi, ha ha.”

Sau đó phi vào phòng vệ sinh với tốc độ phóng tên lửa.

Tiếng đóng cửa vang lên.

Người khởi xướng trốn đi mất, những người ở lại phải đối mặt với tình huống xấu hổ này.

Sau khi Từ Điềm Chân rời khỏi phòng bếp, ánh mắt của Quý Xuyên cũng theo đó mà rời khỏi người Lạc Tinh Tinh. Lúc này anh lướt qua đỉnh đầu của cô, nhìn thẳng vào một điểm nào đó trên cửa sổ sát đất ở phòng khách, ánh mắt hơi mất tập trung.

Lạc Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn anh, định bù đắp: “Ừm, cậu muốn vào uống nước không?”

Quý Xuyên vẫn nhìn thẳng vào cửa sổ, anh im lặng một lát rồi lạnh giọng nói: “Không cần.”

Lạc Tinh Tinh: “Vậy, tôi lấy một bình nước cho cậu nhé, cậu cầm uống trên đường đi?” Dứt lời, cô xoay người đi về phía phòng bếp.

“Không cần đâu.” Quý Xuyên gọi cô lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lần này, cuối cùng đôi mắt của anh cũng chuyển động, anh lại nhìn vào mắt cô, chết lặng nhếch môi: “Không cần gì hết, cảm ơn.”

“...”

Lạc Tinh Tinh muốn giải thích với anh, nhưng lại không biết nên nói cái gì, sợ càng bôi càng đen.



Không chờ cô mở miệng lần nữa, Quý Xuyên đã xoay người rời đi.

“Này...” Lạc Tinh Tinh vặn ngón tay, nội tâm đấu tranh khó chịu, khi cô điều chỉnh lại cảm xúc và đuổi theo thì thang máy đã đi xuống.

Thang máy xuống từng tầng một.

Cảm xúc của cô cũng dần tụt xuống đáy.

...

Một lúc lâu sau, cửa vang lên một tiếng.

Từ Điềm Chân thò đầu ra như ăn trộm, thấy Quý Xuyên đi rồi thì mới mở cửa ra ngoài.

“Đi rồi à?” Từ Điềm Chân ngồi lên sofa, cười nham hiểm bảo: “Sao không trò chuyện một lát?”

Tiếp đó, cô ấy vặn một chai nước trái cây ra để uống.

Nhàn nhã như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Những cảm xúc đọng lại dưới đáy lòng dường như đã tìm được chỗ trút trong khoảnh khắc này, cuối cùng Lạc Tinh Tinh không kiềm chế được nữa: “Từ Điềm Chân, cậu có bệnh đúng không!?”

Từ Điềm Chân thật sự hơi bối rối: “Lạc Tinh Tinh, cậu nổi điên cái gì vậy?!”

Lạc Tinh Tinh không còn sót lại một chút lý trí nào, cô trút toàn bộ cơn giận lên người cô ấy: “Sao cậu có thể nói những lời cay nghiệt như thế, cậu ấy đâu có đeo bám mình?!”

“Cậu tự đoán thì tự giấu trong lòng đi, sao lại phải nói ra, còn nói trước mặt người ta! Cậu nói xem có phải cậu có bệnh không?!”

“Bây giờ thì hay rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ đó là lời trong lòng của mình! Thậm chí sẽ cảm thấy mình hai mặt!”

“Cậu có biết lời nói của cậu làm tổn thương người khác đến mức nào không!? Mình xin cậu đấy, sau này nói chuyện có thể nghĩ trước không?”

“...”

Từ Điềm Chân bị cô quát, không hiểu sao cũng nổi giận.

Cô ấy đặt nước trái cây xuống phát ra tiếng “Cạch”, âm lượng cũng tăng lên: “Mẹ kiếp, các cậu nói bé như vậy, làm sao mình biết Quý Xuyên tới được?!”

“Còn nữa, sao đeo bám không phải lời trong lòng của cậu?! Trước kia cả trường đều biết Phó Diệc Trạch theo đuổi cậu, cậu chạy tới phàn nàn với mình, nói là cậu ta đeo bám cậu! Giờ chỉ đổi người thôi, sao lại không thể dùng?”

“Lạc Tinh Tinh, hồi bé mình cố ý đổ nước thanh long lên bức tranh cậu vẽ rất lâu, cậu nổi giận với mình thì mình chấp nhận! Nhưng bây giờ, câu lại nổi giận với mình vì một thằng đàn ông! Mình nói cho cậu biết, nếu lần này chưa tới một tháng mà mình đã tha thứ cho cậu thì mình sẽ là chó!”

Nói xong, cô ấy tức giận đi vào phòng ngủ.

Mấy phút sau, Từ Điềm Chân thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài. Đó là quần áo sạch mà trước đây cô ấy đặt ở nhà Lạc Tinh Tinh. Cô ấy ném đồ ngủ thay thế vào máy giặt, cầm chai nước trái cây chỉ còn nửa chai rồi đi tới cửa lấy chìa khóa.

Lạc Tinh Tinh vẫn chưa hết giận, cô nhìn hành động của cô ấy, lạnh lùng hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

“Về nhà!” Từ Điềm Chân trả lời, sau đó giơ tay mở cửa: “Cãi nhau tới mức này, mình không thể nào ngủ chung một giường với cậu.”

“Này!” Lạc Tinh Tinh gọi cô ấy lại: “Ăn nướng BBQ xong rồi hẵng đi!”

“Không ăn nổi! Trên đường mình gọi điện thoại tặng cho shipper ăn.” Nói rồi, cô ấy đóng sầm cửa rời đi.

Phòng khách trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng ù ù của điều hòa và tiếng hít thở nặng nề của Lạc Tinh Tinh sau khi tranh cãi.

Trên bàn trà là một đống đồ ăn vặt bừa bộn cùng với một đĩa dưa hấu mới cắt xong, Lạc Tinh Tinh càng bực hơn, cô nhét dưa hấu vào tủ lạnh rồi đi về phòng ngủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

-

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Tinh Tinh đều như trên mây.

Rõ ràng đã sắp vẽ hoa hướng dương xong rồi, nhưng khi cô ngồi trước giá vẽ tranh sơn dầu, cọ trong tay lại chậm chạp không đặt xuống.

Sau cuộc cãi vã đêm đó, Lạc Tinh Tinh và Từ Điềm Chân đã phớt lờ nhau.



Từ bé đến lớn, số lần hai người cãi nhau ít đến đáng thương, nghiêm túc tính toán, đêm đó thật sự là lần cãi nhau thứ hai của hai người. Ít kinh nghiệm tác chiến, hai người lại đều bướng bỉnh, để xem cuối cùng ai là người chịu thua trước.

Nhưng Lạc Tinh Tinh không lo lắng về chuyện này.

Mà là hình như Quý Xuyên giận thật.

Bằng chứng thiết thực nhất là từ sau đêm đó, anh không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Mấy ngày tiếp theo, xuất phát từ sự áy náy to lớn trong lòng, Lạc Tinh Tinh liên tục gửi tin nhắn Wechat giải thích và xin lỗi cho anh, nhưng bên kia không hề có động tĩnh gì.

Dường như trong khoảng thời gian này chỉ là một giấc mơ mập mờ không rõ.

Mà bây giờ, cô đã tỉnh mộng.

Vừa nghĩ như vậy, Lạc Tinh Tinh bỗng thấy dạ dày nóng lên và khó chịu, cô đặt bút vẽ xuống phát ra tiếng “Cạch” rồi cầm điện thoại lên, tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.

[Quý Xuyên, cậu vẫn còn giận à?]

Năm phút không có câu trả lời, cô lại gửi năm sáu tin.

[Tôi thề, những lời đó thật sự không phải suy nghĩ trong lòng tôi!]

[Tôi chỉ nói với Chân Chân là gần đây thường xuyên gặp được cậu!]

[Ai mà ngờ cậu ấy lại tự suy đoán.]

[Cô ấy đọc khá nhiều tiểu thuyết, dễ suy nghĩ lung tung nên mới có thể nói ra mấy lời như vậy!]

[Nếu thật sự khiến cậu tổn thương, tôi lại xin lỗi cậu lần nữa!]

[Xin lỗi!]

Lạc Tinh Tinh lướt lên những tin nhắn phía trên, mấy chục tin nhắn dày đặc mà mình gửi rất chói mắt. Cô bỗng nhận ra, người đeo bám bây giờ hình như là cô…

Một lúc lâu sau, cuối cùng bên kia cũng trả lời: [Không giận]

Bốn chữ ít ỏi, không có dấu chấm câu.

Lại không có gì tiếp theo.

Tuy anh nói không giận nhưng Lạc Tinh Tinh cảm thấy rõ ràng anh đang giận. Quý Xuyên lúc này y hệt một cô gái đang giận dỗi nhưng vẫn muốn mạnh miệng.

Tuy nhiên Lạc Tinh Tinh lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh cũng chịu trả lời tin nhắn.

Cô lấy hết can đảm, tiếp tục nhắn: [Để thể hiện quyết tâm xin lỗi của tôi, tôi mời cậu uống trà sữa nhé?]

Không trả lời.

Hai phút sau, cô lại mặt dày mày dạn gửi một tin: [Nhà cậu ở chỗ nào của quận Giang Hành thế? Hay là tôi qua tìm cậu nhé?]

Lần này, bên kia trả lời rất nhanh: [Hơi muộn, cậu đừng tới.]

Lạc Tinh Tinh nhìn giờ, vừa qua 8 giờ tối, không tính là muộn lắm.

Lúc cô đang do dự xem nên trả lời như thế nào, Quý Xuyên lại nhắn: [Để tôi tới.]

Lạc Tinh Tinh lập tức trả lời: [Được!]

Bây giờ anh muốn tới, vậy chứng tỏ là anh thật sự không giận.

Lạc Tinh Tinh chủ động đề nghị: [Gần nhà tôi có một quán trà sữa rất ngon, bên cạnh vừa khéo là cầu Nam Ngạn, vừa có thể hóng gió vừa có thể ngắm biển. Hay là tôi qua đó chờ cậu nhé?]

Quý Xuyên: [Không cần.]

Lạc Tinh Tinh đang bối rối thì bên kia nhanh chóng nhắn lại: [Cậu ở nhà chờ tôi, tôi tới cổng khu dân cư sẽ gửi tin nhắn cho cậu.]

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Xuyên: Ai bảo tôi yêu đương mù quáng cơ chứ ~ Giận cũng không dám phớt lờ vợ quá lâu ~