Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 8




Lại tiếp tục im lặng.

Chủ đề của hai lần nói chuyện đều liên quan đến điện, Lạc Tinh Tinh gặp bất lợi, hoàn toàn không biết nói gì. Cô để ý tới đèn pin đang cầm trong tay, bỗng nảy ra ý tưởng, chậm rãi đưa đèn pin lên cổ.

“Quý Xuyên.”

“Hửm?”

Ánh sáng chỗ hộp công tơ điện bỗng biến mất, Quý Xuyên dừng động tác, quay đầu lại.

Giây tiếp theo, anh thấy Lạc Tinh Tinh lè lưỡi làm mặt xấu, ánh sáng của đèn pin chiếu vào mặt cô từ dưới lên. Hiển nhiên vì để trông đáng sợ, cô đã cố gắng hết sức.

Thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng của Quý Xuyên khẽ ngo ngoe rục rịch, anh không nhịn được nên giơ tay véo má cô rồi cười bảo: “Cậu giả quỷ kiểu gì vậy? Chẳng đáng sợ chút nào.”

“...”

Dường như thời gian đã dừng lại tại khoảnh khắc này.

Lạc Tinh Tinh sững sờ nhìn anh, đồng tử từ từ to lên khẽ đến mức khó phát hiện. Phòng khách yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong phòng bếp.

Tay của Quý Xuyên vẫn đặt trên mặt cô.

Vài giây sau, anh thấy cô cụp mắt xuống, Quý Xuyên mới rụt tay lại, sự chú ý lại quay lại hộp công tơ.

Sau đó hai người không nói gì nữa.

Không bao lâu sau, Quý Xuyên cất dụng cụ vào hộp, chạm vào công tắc trên tường rồi ấn mở. Cả căn phòng lập tức được chiếu sáng, chiếc sofa bọc da của Ý phản chiếu ánh sáng trong suốt.

Quý Xuyên sờ cổ, hơi mất tự nhiên bảo: “Mạch điện sửa xong rồi.”

Xung quanh bỗng nhiên bừng sáng, Lạc Tinh Tinh giơ tay che mắt theo bản năng. Cảnh tượng vừa rồi vẫn đang xoay quanh trong đầu cô, cô cụp mắt không dám nhìn anh: “Ừm… muộn như vậy, thật sự làm phiền cậu quá.”

“Cho tôi một chai nước được không? Tôi hơi khát.”

“Có! Cậu chờ tôi một lát.”

Cô vội vàng mở điều hòa phòng khách lên, tới tủ lạnh lấy chai nước cho anh: “Chai này vừa bỏ vào tủ lạnh hồi chiều, không lạnh lắm, cậu uống đi.”

“Cảm ơn.”

Quý Xuyên vặn nắp chai nước ra uống, Lạc Tinh Tinh đột nhiên phát hiện áo anh của anh gần như ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi mỏng trên trán lúc đầu cũng biến thành hạt mồ hôi to như hạt đầu, trượt xuống gò má.

A a a a a a a!!!

Lạc Tinh Tinh, mày là lợn à!!!

——Rạng sáng hai giờ người ta tới sửa mạch điện cho mày, nóng thành thế này! Mày không chủ động đưa một ngụm nước nào, còn để người ta tự nhắc!

Lạc Tinh Tinh lập tức quyết định khắc phục tình trạng trước khi quá muộn.

“Ừm ờ, tối nay thật sự làm phiền cậu quá... Hình như bây giờ hơi muộn.” Lạc Tinh Tinh liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Sắp 3 giờ sáng rồi. Hơn nữa hôm nay là thứ bảy, chiều cậu còn phải đi dạy kèm cho Hứa Dật...”

Quý Xuyên nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Lạc Tinh Tinh nắm chặt một góc áo ngủ, cuối cùng cũng nói cho hết câu: “Nhà tôi có phòng cho khách, hay là cậu... ở lại ngủ đi.”

Quý Xuyên buột miệng thốt lên, gần như không có bất cứ suy nghĩ gì: “Được, tôi ở lại.”

“...”

Lạc Tinh Tinh ngẩn cả người.

Không cân nhắc chút sao?

Hoặc là nói trước với người nhà một tiếng?

Nhưng cô nhanh chóng đổi sắc mặt rồi nói: “Được, vậy cậu ngồi đây một lát, tôi đi tìm một bộ đồ sạch sẽ để cậu tắm rửa.” Cô chỉ vào áo anh: “Áo cậu ướt đẫm mồ hôi rồi, không thay sẽ rất khó chịu.”

Nói xong, cô xoay người đi tới phòng cho khách.



Trong lúc chờ cô, Quý Xuyên rảnh rỗi không có việc gì, anh nhìn xung quanh nhà cô, có vẻ cực kỳ rộng rãi sạch sẽ, ngoại trừ... chồng hộp cơm sát cửa phòng bếp kia.

Trên bức tường cùng phía với cửa phòng có một giá vẽ tranh sơn dầu màu đen, màu và cọ đặt tùy tiện ở trên chiếc bàn kính tròn bên cạnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quý Xuyên đi tới.

Trên bảng vẽ là một bức tranh sơn dầu về hoa hướng dương sắp hoàn thành, những mảng lớn có nhiều sắc thái khác nhau, vừa tươi sáng vừa nồng cháy. Quý Xuyên nhớ hình như cô rất thích vẽ phong cảnh và thực vật.

Bỗng nhiên, anh chú ý tới một góc bị lòi ra dưới bảng vẽ, dường như là một bản phác thảo bằng bút chì. Anh nhấc bức tranh sơn dầu lên trên, giây tiếp theo, khóe miệng bắt đầu không ngừng nhếch lên.

Một chàng trai có thân hình cao gầy đứng dưới đèn đường, bên cạnh là đường lớn rộng rãi không người. Khuôn mặt của chàng trai ấy đen xì, mái tóc bị gió đêm thổi tung, trên tay chàng trai cầm một chiếc áo màu đen, cô gái phía trước quay đầu vì bị chàng trai gọi lại.

“Này, cậu cao, chắc là có thể mặc được bộ này.”

Giọng nói của Lạc Tinh Tinh vang lên ở phía sau.

Quý Xuyên giật mình, tay run run, bức tranh tĩnh vật lại rơi xuống. Anh xoay người, mỉm cười nhận lấy đồ ngủ: “Không sao, có thể mặc được.”

Lạc Tinh Tinh liếc nhìn bức tranh trên giá vẽ, cảm thấy hơi căng thẳng, cô thúc giục anh: “Tôi đã bật điều hòa ở phòng cho khách rồi, cậu mau đi tắm đi.” Cô quay đầu lại chỉ vị trí cho anh: “Phòng thứ hai bên phải chính là phòng vệ sinh.”

Tiếng đóng cửa vang lên từ phía sau, Lạc Tinh Tinh hít sâu một hơi, cô di chuyển chiếc kẹp phía trên bức tranh sơn dầu, nhét bức tranh bị lộ ra khỏi tranh hoa hướng dương vào trong.

Nhưng giây tiếp theo ——

Lạc Tinh Tinh cảm thấy có một sợi dây thần kinh nào đó trong não sắp đứt.

“Chờ, chờ một chút!”

Chưa kịp suy nghĩ, cô đã nhanh chân chạy về phía phòng vệ sinh, vặn tay nắm cửa ra, đẩy thẳng cửa đi vào.

Những hình ảnh nhìn thấy tiếp theo khiến Lạc Tinh Tinh muốn nhắm mắt chết ngay tại chỗ.

——Mẹ nó, biết thế thì thà để sợi dây thần kinh kia đứt còn hơn!

Quý Xuyên đã cởi áo ra, những đường cơ bắp săn chắc cân đối hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, không phải từng cục cơ bắp to có đánh sâu vào cảm giác như những người đàn ông mạnh mẽ, bị đèn phòng tắm trên đỉnh đầu chiếu vào khiến não người ta tắc nghẽn, khó có thể suy nghĩ.

Khi Lạc Tinh Tinh lao vào, hai tay của Quý Xuyên đang nắm cạp quần, hẳn là chuẩn bị cởi quần tắm rửa. Đối với sự xuất hiện đột ngột của cô, dường như anh không hề bị giật mình, cũng không làm động tác che chắn.

Nhưng Lạc Tinh Tinh chưa từng gặp phải trường hợp lớn như vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng, cô sửng sốt vài giây rồi che mặt lại: “Sao cậu không khóa cửa khi tắm?”

Quý Xuyên nhìn mặt cô, không khỏi cảm thấy hơi thú vị, tuy cô che mắt lại nhưng mặt lại đỏ bừng.

Anh cười ra tiếng trầm thấp: “Cậu đang đổ tội cho nạn nhân à? Nhà tôi chỉ có hai người đàn ông là tôi và bố, khi tắm chỉ đóng cửa, không có thói quen khóa trái.”

Lạc Tinh Tinh nghẹn lại, giọng nói mất tự tin: “Vậy, vậy cậu tắm rửa ở nhà người khác, dù sao cũng phải khóa trái cửa vào. Ngộ nhỡ ——”

“Ngộ nhỡ cái gì?”

Quý Xuyên cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô: “Ngộ nhỡ cậu vô tình xông vào?”

“Không phải! Tôi sẽ không... vô tình xông vào.”

Quý Xuyên ồ một tiếng dài, như thể đã hiểu lời giải thích của cô, nhưng sau đó lại muốn trêu cô: “Sẽ không vô tình? Vậy tức là cậu có sở thích nhìn trộm con trai tắm rửa à?”

“...”

Suýt nữa thì Lạc Tinh Tinh hộc máu ngay tại chỗ, đánh chết cô cũng không tưởng tượng được lời như thế lại phát ra từ miệng anh!

Quả nhiên đánh giá con người không thể nhìn vẻ bề ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lạc Tinh Tinh lười lề mề với anh, cô hắng giọng rồi cứng rắn nói: “Cậu, cậu xoay người lại đi.”

Bên tai có tiếng chân di chuyển.

Lạc Tinh Tinh hơi hé mắt ra từ khe hở ngón tay, giây tiếp theo lại nhắm chặt, cuối cùng gần như mất hết kiên nhẫn, cô hét lên: “Cậu đã lớn chừng này rồi, sao lại lừa người ta?!”



“Cậu nói xoay người.” Quý Xuyên liếc cô: “Không nói xoay mấy lần.”

“...”

Lạc Tinh Tinh kìm nén cảm xúc, vươn tay chạm vào tay anh, trực tiếp dùng tay xoay người anh lại. Sau đó khi xác nhận là anh đã quay lưng về phía mình, cô chộp lấy chiếc quần lót đặt trên bồn tắm rồi nhanh chóng ném vào giỏ đựng đồ bẩn.

“Ừm, được rồi đó, cậu tắm tiếp đi...” Nói xong, cô bỏ chạy với tốc độ chạy nước rút 100m.

Quý Xuyên cụp mắt bật cười.

Thật ra lúc vừa vào anh đã thấy đồ đặt trên bồn tắm. Chẳng qua không ngờ cô sẽ xông vào vì ngại, nghĩ đến phản ứng che mắt xấu hổ của cô, trên mặt anh không ngăn được nụ cười.

Khi Quý Xuyên tắm xong ra ngoài, Lạc Tinh Tinh đang nằm trên sofa mơ màng sắp ngủ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lạc Tinh Tinh ngáp hai cái rồi đứng dậy, hốc mắt đỏ bừng vì thức đêm.

“Cậu tắm xong rồi.”

“Máy sấy ở ngăn kéo dưới tủ TV, cậu sấy tóc xong thì mau chóng đi ngủ đi.”

Trên cổ của Quý Xuyên có một chiếc khăn lông khô, sợi tóc giữa trán còn đang nhỏ nước. Anh lau tóc, mắt đầy sương mù, vẻ ngoài lạnh lạnh xa cách lại có vẻ quyến rũ và mê hoặc vào lúc này.

Lạc Tinh Tinh chỉ hờ hững liếc nhìn anh.

Nếu ngày thường nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt như vậy, có lẽ cô sẽ không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. Nhưng bây giờ mí mắt cô nặng đến mức sắp không mở nổi nữa, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.

“Vậy tôi đi tắm trước, hơi mệt...”

Quý Xuyên nhìn chằm chằm hốc mắt ửng đỏ của cô: “Đi nhanh lên.”

Lạc Tinh Tinh vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, khi cô ra ngoài, phòng khách đã không còn ai, đèn và điều hoà cũng đã tắt.

Cô về phòng, không bật đèn trực tiếp mò mẫm tới giường, khi vừa nằm và chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, điện thoại bỗng vang lên. Có lẽ lúc cô vào phòng, Quý Xuyên nghe thấy tiếng nên đã nhắn tin Wechat cho cô: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]

Lạc Tinh Tinh cố gắng tỉnh táo để trả lời anh: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]

Giây tiếp theo, cô ngủ như chết.

-

Giấc ngủ này rất sâu.

Khi cô mở mắt ra đã là năm giờ chiều.

Đầu hơi choáng váng, Lạc Tinh Tinh xoa huyệt thái dương rồi chậm rãi đứng dậy đi rửa mặt. Đánh răng, rửa mặt, dưỡng da, làm những việc này xong, cuối cùng cảm giác choáng váng cũng biến mất hoàn toàn.

Bụng hơi đói, Lạc Tinh Tinh về phòng cầm điện thoại chuẩn bị đặt cơm hộp.

Nhưng cô vừa ra phòng khách đã phát hiện trên bàn bày bốn năm món ăn, tất cả đều là cay, có vẻ như đã được nấu từ trưa.

Lạc Tinh Tinh khó hiểu.

Chẳng lẽ Quý Xuyên đã làm những thứ này?

Sao anh lại biết cô thích ăn cay?

Hơn nữa, nếu đồ ăn nấu từ buổi trưa, sao anh không gọi cô dậy?

Chắc chắn tiếng nấu cơm không nhỏ, nhưng cô lại ngủ quá sâu giấc, chẳng nghe thấy tiếng gì…

Nghĩ đến đó, Lạc Tinh Tinh xấu hổ thở dài, cô ngước mắt nhìn quanh phòng khách.

Tình cờ nhìn thấy ——

Mấy bộ quần áo cô tìm cho anh vào tối qua đang treo trên ban công, hẳn là đã giặt. Sàn nhà lau sạch sẽ sáng bóng, lau còn sạch hơn bố cô thường lau. Ngay cả chồng cơm hộp cô đặt ở cửa phòng bếp cũng đã không thấy nữa.

Anh đang ——

Làm giúp việc miễn phí một ngày cho cô ư?