Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 7




Ấn số tầng, lên tầng, mở khóa, đóng cửa.

Lạc Tinh Tinh gần như hoàn thành dựa vào ký ức của cơ bắp(*).

(*)Đây là tình trạng khi bạn tập luyện bất kỳ bài tập hoặc kỹ năng nào đó và trong khoảng thời gian dài, não bộ sẽ ghi nhớ tất cả các chi tiết ấy. Khi đó, bạn sẽ có thể thực hiện thuần thục những động tác đó.

Bình thường cô hay vẽ trước khi đi ngủ, nhưng hôm nay đặt chậu hoa xong, cô lại cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.

Sau khi sấy tóc rồi nằm lên giường, sự rối loạn dưới đáy lòng của Lạc Tinh Tinh không những giảm mà còn tăng, cảnh tượng vừa rồi từ từ hiện lên như tác dụng của rượu mạnh, cô ngẩn ngơ nhìn trần nhà một hồi lâu.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Lạc Tinh Tinh thở dài, cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là thông báo kết bạn.

Cô nhíu mày, tiện tay hỏi một câu: [Ai vậy?]

Một lát sau, đối phương trả lời: [Quý Xuyên.]

Lạc Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, hơi sửng sốt.

Cô nhớ ngoài Wechat của cô bạn thân, cô không thêm bất cứ người bạn cấp ba nào. Vậy tại sao anh lại biết số điện thoại của cô?

Do dự một hồi lâu, cô vẫn ấn đồng ý.

Khi đang lo lắng không biết nên nhắn cái gì, bên kia giải thích trước: [Hôm nay nhìn thấy số điện thoại trên tường nhà của cậu nên tiện thể ghi nhớ, không gây ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu chứ?]

Không hiểu sao câu cuối cùng lại có cảm giác quen thuộc?

Nhưng Lạc Tinh Tinh cũng không nghĩ nhiều: [Không đâu.]

Quý Xuyên lại gửi một dãy số tới: [Đây là số của tôi, cậu cũng có thể lưu lại.]

Lạc Tinh Tinh: [Được.]

Vốn tưởng rằng đã kết thúc, nhưng mười mấy giây sau bên kia lại nhắn: [Giờ này chắc cậu sắp ngủ rồi nhỉ?]

Lạc Tinh Tinh nhìn đồng hồ, còn chưa tới 10 giờ.

Lạc Tinh Tinh: [Vẫn chưa, tôi thường ngủ vào khoảng 11 giờ. Cậu chuẩn bị ngủ à?]

Quý Xuyên: [Không, vừa về nhà và tắm rửa xong.]

Lạc Tinh Tinh: [Ồ.]

Do đó một tiếng tiếp theo, hai người cứ lịch sự khách sáo trò chuyện như vậy, chủ yếu là Quý Xuyên chủ động, cô trả lời một hai chữ ngắn gọn.

Vừa đến 11 giờ, Quý Xuyên tự động kết thúc cuộc trò chuyện: [11 giờ rồi, cậu ngủ đi.]

Lạc Tinh Tinh: [Được, ngủ ngon.]

Quý Xuyên: [Ngủ ngon.]

Lạc Tinh Tinh tắt đèn, lúc chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại phát hiện tim mình đập như trống, hoàn toàn không ngủ được. Cô duỗi tay véo má mình, hơi đau, không phải mơ, nhưng tại sao lại không chân thật y như mơ?

Dù sao cũng không ngủ được, Lạc Tinh Tinh dứt khoát bật đèn đứng dậy, ra phòng khách dọn hoa hướng dương, ngồi trước giá vẽ và bắt đầu vẽ. Gần 1 giờ sáng, đường nét tổng thể đã được phác họa thành hình một cách qua loa, cơn buồn ngủ nặng nề bắt đập ập tới.

Lạc Tinh Tinh buông bút vẽ xuống, về phòng ngả đầu xuống là ngủ ngay.

-

Một tuần sau.

Hứa Nguyên Vinh vẫn gọi điện thoại thúc giục Lạc Tinh Tinh tới ăn cơm vào mỗi ngày, nhưng cô chỉ tới vào buổi tối sau hôm gặp được Quý Xuyên, sau đó sống chết không chịu đi nữa.

Lý do là hôm đó lúc ăn cơm, cô không thấy Quý Xuyên nên tùy tiện hỏi: “Thầy giáo cậu mời đâu? Hôm nay không tới ạ?”

“Ừ, một tuần hai lần, chiều thứ ba và thứ bảy.”

Hứa Nguyên Vinh tỏ vẻ khó hiểu: “Lần trước người ta tới thì cháu phớt lờ, bây giờ người ta không ở đây cháu lại đi hỏi?”

Lạc Tinh Tinh bỗng không nói nên lời..

Sợ sau này cậu sẽ giữ chặt cô không buông, Lạc Tinh Tinh không tới nữa, ngày nào cũng rúc trong nhà, bật điều hòa ăn cơm hộp, ăn vặt và vẽ tranh.

Nhưng Hứa Nguyên Vinh lại luôn cằn nhằn về cô——

Trừ phi có tình yêu “kiểu ăn cướp trong nhà”, nếu không cô sẽ phải sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.

(*)Tình yêu kiểu ăn cướp trong nhà chỉ một người thường xuyên ru rú trong nhà, không thích đi chơi và giao du, nói chuyện với mọi người nhưng lại muốn hẹn hò yêu đương. Hoặc là người luôn ru rú trong nhà, chẳng giao du với ai nhưng vẫn có người yêu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Một tối nọ, đã sáu ngày trôi qua kể từ khi gặp được Quý Xuyên ở nhà cậu, Lạc Tinh Tinh vẫn như bình thường, vẽ đến tầm 11 giờ là đi ngủ.

Sau khi ngủ say, không hiểu tại sao mà Lạc Tinh Tinh nằm trên giường lại cực kỳ bực bội, cô quay tới quay lui, vô tình chạm tay vào màn hình điện thoại, một cuộc gọi được kết nối.

...

Khi điện thoại vang lên vì Lạc Tinh Tinh gọi tới, đã gần 12 giờ.

Quý Xuyên vừa tắm rửa xong và đang về phòng. Anh lau tóc bằng khăn lông, nhấn nghe máy rồi mở loa ngoài: “Alo.”

Giọng nói trầm thấp quyến rũ truyền qua điện thoại, nhưng mãi không được đáp lại.

30 giây sau, Quý Xuyên lại mở miệng: “Lạc Tinh Tinh?”

Vẫn không được đáp lại.

Anh đưa điện thoại lại gần tai thì có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn. Lúc này anh mới nhận ra, có lẽ cô vô tình gọi khi đang ngủ.

Quý Xuyên cong môi, khẽ hừ một tiếng. Anh đặt điện thoại xuống, lau khô tóc bằng khăn lông, vì sợ đánh thức cô nên anh không dùng mấy sấy.

Sau đó, anh nằm nghiêng xuống giường, gối đầu lên cánh tay, mắt dán chặt vào màn hình.

Từ lần trước thêm Wechat, Quý Xuyên vẫn luôn tìm chủ đề để nói chuyện với cô.

Nhưng đầu bên kia điện thoại lại luôn làm anh dở khóc dở cười, không phải ngủ đến chiều mới dậy, sau đó khách sáo xin lỗi anh vài câu thì chính là đang vẽ tranh, điện thoại không ở cạnh, lúc nhìn thấy tin nhắn lại xin lỗi trước.

Tóm lại chính là thường xuyên rất lâu mới trả lời, nếu có thì cũng là những câu trả lời vừa lịch sự lại khách sáo.

Chiều thứ ba tuần này anh lại tới dạy kèm cho Hứa Dật nhưng cô không xuất hiện nữa.

Hình như đã mấy ngày rồi không tới.

Nghe tiếng hít thở đều đặn ở bên kia, Quý Xuyên hít một hơi thật sâu, sau đó lẩm bẩm nói với điện thoại, có vẻ hơi bất lực và tự giễu: “Lạc Tinh Tinh, rốt cuộc cậu ngốc đến mức nào chứ...”

“Tôi đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, sao cậu vẫn không nhìn ra?”

“Hay là bốn năm trôi qua, cậu không thích tôi nữa, thật sự là tôi đang đeo bám cậu...”

Mắt anh bỗng tối sầm, giọng nói cũng đè nặng, rất nhẹ rất nhẹ, mang theo vài phần cầu xin: “Lạc Tinh Tinh, cậu có thể... thích tôi một lần nữa không?”

Chỉ một lần thôi.

Một lúc lâu sau, đồng hồ trên tường chuyển qua 2 giờ sáng, Quý Xuyên ngáp vì buồn ngủ, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đúng lúc này, đầu bên kia bắt đầu có mấy tiếng sột soạt vang lên.

Trong lúc mơ màng, Lạc Tinh Tinh cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, cô liên tục lật người trên giường. Vài phút sau, cô tỉnh giấc vì quá nóng, ngồi dậy dùng tay sờ cổ, phát hiện người mình ướt đẫm mồ hôi.

Cô lập tức phản ứng lại: “Sao lại mất điện?”

Lại duỗi tay đi bật đèn ngủ, quả nhiên cúp điện.

Khi cô đang rầu rĩ không biết nên làm thế nào để ngủ tiếp từ nửa đêm tới sáng, điện thoại bên gối bỗng vang lên một tiếng.

“Lạc Tinh Tinh?”

“Á!”

Lạc Tinh Tinh hét to theo bản năng, bình tĩnh lại vài giây mới nhận ra là tiếng từ điện thoại chứ không phải ma. Cô tiện tay cầm lấy điện thoại, khi bật sáng màn hình, hơi thở bỗng dưng ngừng lại.

Màn hình hiển thị đang trong cuộc gọi, thời gian đã hơn hai tiếng, hơn nữa người bị cô gọi vậy mà lại là —— Quý Xuyên!

Lạc Tinh Tinh có cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể đang chảy ngược lại, nhưng cô không thể nào nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì. Lạc Tinh Tinh nuốt nước bọt, nói với giọng run run: “Ờm… À ừm, thật sự xin lỗi, có lẽ lúc tôi ngủ vô tình ——”

Nói còn chưa dứt lời, Quý Xuyên đã ngắt lời cô: “Bên cậu mất điện?”

“Ừ, mất điện.”

Lạc Tinh Tinh ăn ngay nói thật, nhưng nghĩ đến việc trong hơn hai tiếng vừa qua tất cả âm thanh trong lúc ngủ say của mình đều bị anh nghe thấy khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bây giờ cậu đi tới cửa sổ, nhìn xem bên ngoài có đèn không.”

“Được.”

Lạc Tinh Tinh mò mẫm đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy có một số căn trong khu dân cư vẫn đang sáng đèn: “Có, có vài căn hộ vẫn sáng đèn.”

“Vậy có lẽ chỉ có nhà cậu mất điện.”

Quý Xuyên ngừng một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ cậu bật đèn pin lên, đi tìm quạt mà quạt, sau đó mở cửa sổ ra, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn một chút.”



Lạc Tinh Tinh ngoan ngoãn nói: “Được.”

Bên kia mơ hồ vang lên tiếng mặc quần áo, sau đó cô nghe thấy anh bảo: “Cậu chờ tôi một lát, tôi tới ngay đây.”

“…”

Lạc Tinh Tinh sửng sốt, không chờ cô bình tĩnh lại, bên kia đã cúp máy.

Ý anh mới nói chính là ——

Bây giờ anh muốn tới tìm cô, còn là vào 2 giờ sáng?

-

Thật sự nóng vô cùng, Lạc Tinh Tinh cũng không đắn đo chuyện anh muốn tới nữa.

Cô tìm đèn pin, lấy quạt ra đứng trước cửa sổ mở trong phòng ngủ để hóng gió.

Sau đó như nhớ tới điều gì, cô lại đi ra phòng khách. Cơm hộp ăn mấy hôm nay chất đống trên bàn, quá bắt mắt, cô dứt khoát bê vào bếp.

Hai mươi phút sau, điện thoại vang lên: [Tôi đến dưới toà nhà cậu rồi.]

Lạc Tinh Tinh trả lời [Được], cô cầm lấy chìa khoá đi xuống dưới, chuẩn bị mở cửa cho anh.

Màn đêm đen tối, thỉnh thoảng lại có một cơn gió lạnh.

Quý Xuyên xách hộp dụng cụ đứng bên ngoài.

Áo ngắn tay màu trắng và quần đùi màu xám, trên chân là đôi dép lê. Có vẻ như anh đã chạy một đoạn, ngực phập phồng kịch liệt, tóc cũng hơi rối.

Vào thang máy, hai người vẫn không mở miệng nói chuyện.

Lên tới tầng 5.

Lạc Tinh Tinh mới thấy không đúng, cô quay đầu hỏi anh: “Cậu vào khu dân cư kiểu gì vậy?”

“Đúng lúc chú bảo vệ ở cổng đang ngủ gật, không để ý tới tôi.”

“Không đúng. Nếu ngủ gật, cậu cũng không vào được, cổng phải nhận diện khuôn mặt mới có thể vào.”

“...Trước đó vừa khéo có người, tôi thuận tiện vào chung.” Quý Xuyên sờ mũi.

“...”

——Đã giờ này rồi, còn có người vừa về?

Lạc Tinh Tinh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi nữa.

Đúng lúc tới tầng 11.

Sau khi vào nhà, Q úy Xuyên hỏi cô vị trí của hộp công tơ, sau đó anh mở hộp dụng cụ ra, đứng lên ghế bắt đầu làm việc. Lạc Tinh Tinh cũng đứng lên ghế, hơi ngẩng đầu, đứng một bên cầm đèn pin soi cho anh.

Trong bóng tối vô biên, hai người được bao bọc trong ánh sáng duy nhất này.

Góc nghiêng của Quý Xuyên trở nên trắng bệch vì bị chiếu đèn vào, mày rậm và lông mi dày của anh đều bị nhuộm bởi ánh sáng. Anh đang đắm chìm trong mạch điện phức tạp trước mặt, trên trán đã toát mồ hôi.

Trong phòng khách vừa tối vừa yên lặng, chỉ có tiếng anh mày mò hộp công tơ.

Lạc Tinh Tinh tiện thể tìm chủ để: “Quý Xuyên, cậu biết cả sửa mạch điện à?”

“Ừ, đơn giản lắm.” Quý Xuyên đổi dụng cụ, thuận miệng nói: “Ký túc xá đại học thường xuyên mất điện, thử một hai lần là biết.”

Lạc Tinh Tinh ồ một tiếng.

Cũng đúng, với anh mà nói thì những điều này đều rất đơn giản.

Lại thêm một khoảng trống im lặng.

Một lát sau, động tác trong tay vẫn không ngừng, Quý Xuyên bỗng mở miệng: “Có phải cậu thường bật điều hòa nhiều ngày không tắt không?”

Lạc Tinh Tinh liếm môi: “Sao cậu biết?”

“Bởi vì…” Quý Xuyên dừng động tác, nghiêng đầu nhìn cô: “Chịu tải quá lớn, chập mạch.”

Lông mi của Lạc Tinh Tinh run run: “Chập, chập mạch?”

Quý Xuyên ừ một tiếng rồi khẽ cười: “Sau này ra ngoài, nhớ phải tắt điều hòa.”

Giọng điệu như dỗ trẻ con, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

“Biết rồi.” Tay cầm đèn pin của Lạc Tinh Tinh siết chặt lại.